Keng, Nam Cung Cực bị một chiêu kiếm đẩy lui, hắn giận dữ nhìn Lăng Hàn, nói:
- Ngươi là người phương nào, lại dám quản việc không đâu? Ngươi có biết, nhúng tay quyết chiến là chuyện cực kỳ nghiêm trọng không!
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Hắn đã mất đi sức tái chiến, trận quyết đấu này đã kết thúc. Có điều, nếu ngươi muốn luận bàn với ta, ta không ngại giáo huấn ngươi một hồi.
Nam Cung Cực rất tức giận, Chu Vô Cửu lại tu ra một đạo kiếm khí, có phong thái vương giả, sau này nói không chắc sẽ trở thành họa lớn của hắn. Mà hôm nay, hắn vốn muốn triệt để giải quyết đối thủ, không nghĩ tới lại bị Lăng Hàn chặn ngang.
- Tiểu tử, ngươi quản việc không đâu, có nghĩ tới hậu quả chưa!
Hắn uy hiếp nói, hiện tại đã không còn cơ hội giết Chu Vô Cửu, để trong lòng hắn tràn ngập lửa giận.
- Hoặc là buông tay chiến một trận, hoặc là cút, ít kêu kêu chít chít đi!
Lăng Hàn khinh thường nói.
Nam Cung Cực giận dữ, nhưng vẫn vung tay lên, nghênh ngang rời đi.
Trước đối đầu với Lăng Hàn một kiếm, để hắn biết thực lực của đối phương không kém mình. Mà từ trước đến giờ hắn làm việc cẩn thận, không đánh trận chiến không có chuẩn bị, nên đã không giết được Chu Vô Cửu, hắn liền rời đi.
Nhưng lấy tính cách làm người của hắn, chuyện này tuyệt đối còn chưa kết thúc. Hắn sẽ thăm dò nội tình của Lăng Hàn rõ ràng trước, rồi quyết định làm thế nào.
- Tên này là ai a, lại dám đối nghịch với Nam Cung Cực.
- Hẳn là học sinh mới của năm nay.
- Nhìn khí tức của hắn chỉ là Tụ Nguyên tầng năm, lại có thể dọa lui Nam Cung Cực, thực đáng ngạc nhiên.
- Có điều, Nam Cung gia không dễ trêu, Nam Cung Hành càng là đệ tử chân truyền của học viện!
- Tính toán một chút, vẫn không nên dính líu quan hệ với hắn, miễn cho rước họa vào thân.
Mọi người nghị luận sôi nổi, cũng rời Luyện Võ Trường rất nhanh.
Chu Vô Cửu chậm rãi bò lên, thể chất của Ngân Nguyệt tộc thật không phải thổi, bị thương như vậy chỉ một hồi liền khôi phục. Đương nhiên, so với Bất Diệt Thiên Kinh là hoàn toàn không có cửa.
Một là cấp độ của Bất Diệt Thiên Kinh quá cao, hai là thực lực của Chu Vô Cửu quá yếu, căn bản không có cách phát huy ra uy lực thực sự của thể chất.
- Tại sao lại giúp ta? Chu Vô Cửu mở miệng nói.
- Ngươi không sợ chọc Nam Cung gia sao?
- Gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, không được sao?
Lăng Hàn cười nói.
- Ta không tin bây giờ còn có người ngây thơ như vậy!
Chu Vô Cửu lắc đầu.
- Có điều, ta xuất thân bần hàn, ngươi sẽ không vớt được chỗ tốt gì ở trên người ta, ta khuyên ngươi không nên uổng phí khí lực.
- Đã như vậy…
Lăng Hàn suy nghĩ một chút.
- Ngươi liền làm thủ hạ của ta đi.
- Hôm nay giúp đỡ, ngày khác ta sẽ hoàn lại!
Chu Vô Cửu xoay người rời đi, hiển nhiên không đáp ứng làm thủ hạ của Lăng Hàn.
Có thể tiến vào Hổ Dương Học Viện, làm sao cũng có thể xưng tụng một tiếng thiên tài, sao sẽ tình nguyện thua kém người khác?
Lăng Hàn cũng không đuổi theo, chỉ chậm rãi nói:
- Ngươi không muốn báo thù sao?
Tốc độ của Chu Vô Cửu chậm lại.
- Ta có thể dạy ngươi!
Lăng Hàn tiếp tục nói.
- Trong vòng nửa năm, nhất định có thể để ngươi vượt qua Nam Cung Cực, để ngươi tự tay báo thù!
Chu Vô Cửu đột nhiên xoay người lại, nói:
- Thật chứ?
- Ngươi cũng nói rồi, ngươi xuất thân bần hàn, ta lừa ngươi có ích lợi gì?
Lăng Hàn cười nói.
Chu Vô Cửu do dự một chút, nói:
- Được, ta đáp ứng làm tùy tùng của ngươi, nếu như ngươi không thể để ta ở nửa năm sau vượt qua Nam Cung Cực, cái này coi như trả nhân tình cho ngươi. Nếu như có thể, sau này cái mạng của ta liền bán cho ngươi!
Tên này ngược lại rất trọng tình trọng nghĩa, chỉ là làm tùy tùng cho Lăng Hàn, kỳ thực cũng không có oan ức hắn, ngược lại là một thiên đại tạo hóa. Nếu không phải Lăng Hàn có một đoạn giao tình với Ngân Nguyệt Vương, chắc chắn sẽ không rảnh rỗi như vậy.
- Ừm!
Lăng Hàn gật đầu nói.
- Ta truyền cho ngươi một môn công pháp, sau này ngươi liền sửa tu thuật này.
Hắn hạ thấp giọng, truyền thụ Chu Vô Cửu một môn công pháp, tên là Ngân Nguyệt quyết.
Không sai, môn công pháp này chính là chế tạo riêng cho người của Ngân Nguyệt Tộc.
Năm xưa Ngân Nguyệt Tộc bị diệt, sau khi tu vi của Lăng Hàn đại thành, cũng từng tìm kiếm người may mắn còn sống sót của Ngân Nguyệt Tộc, người là không tìm được, nhưng lại được công pháp trấn tộc của Ngân Nguyệt Tộc, chính là Ngân Nguyệt quyết này.
Trí nhớ của hắn siêu quần, lúc đó chỉ đọc một lần liền ghi vào trong lòng, bằng không hiện tại cũng không bỏ ra nổi.
Ngân Nguyệt quyết phối người Ngân Nguyệt Tộc, có thể để Chu Vô Cửu hoàn toàn phát huy uy lực của thể chất. Chí ít có thể tăng lên một tinh sức chiến đấu, mà cấp bậc của Ngân Nguyệt quyết cũng đạt đến Địa Cấp thượng phẩm, đủ để Chu Vô Cửu truy bằng Nam Cung Cực rất nhanh.
Ngân Nguyệt thể, kiếm khí, hai người này cộng lại, nếu như Chu Vô Cửu vẫn chưa thể chiến thắng Nam Cung Cực, đó chính là hắn quá phế.
Chu Vô Cửu không biết đây là công pháp Địa Cấp thượng phẩm, cũng không biết cái này có thể để thể chất của hắn hoàn toàn phát huy. Sau khi hỏi rõ họ tên cùng chỗ ở của Lăng Hàn, hắn liền ngơ ngơ ngác ngác rời đi.
Dù sao cũng bị thương, cần phải điều trị.
- Thịt! Thịt!
Hổ Nữu bất mãn lôi kéo tay áo của Lăng Hàn.
- Được được được, đi ăn thịt!
Lăng Hàn cười nói.
- Lăng Hàn!
- Lăng huynh!
Chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng kêu, Lăng Hàn nhìn lại, hóa ra là đám bạn cũ ở Đại Nguyên thành Thích Vĩnh Dạ, Kim Vô Cực, Lý Đông Nguyệt….
- Lăng huynh đến thật muộn, ngày hôm nay nhất định phải tự phạt ba chén.
Bách Lý Đằng Vân nói.
- Ba chén sao đủ, chí ít mười chén!
Lý Đông Nguyệt cũng tham gia trò vui.
- Thịt! Thịt! Thịt!
Hổ Nữu nhảy nhót tưng bừng.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Đi, ngày hôm nay ta mời khách, không say không về.
- Không say không về!
Bọn người Thích Vĩnh Dạ cười nói, năm lớn một nhỏ ra học viện, tìm tửu lâu cạn chén.
Nhưng rất nhanh, bốn người Thích Vĩnh Dạ phiền muộn phát hiện, các món ăn lên, chỉ cần có thịt, như vậy trong nháy mắt sẽ bị Hổ Nữu tiêu diệt, có thể nói gió cuốn mây tan. Bọn họ cũng gia nhập vào trong đoàn cướp thực, nhưng nhắc đến ăn, ai cướp qua Hổ Nữu?
Tiểu nha đầu lại không cần đũa, bị nàng quơ qua, ai còn xuống tay được?
- Cái bụng của nha đầu này là động không đáy sao?
Bốn người Thích Vĩnh Dạ đều hiếu kỳ, chỉ là ngay cả Thích Vĩnh Dạ cũng không nhận ra, tiểu nha đầu này là dã nha đầu ở giác đấu trường. Dù sao lúc trước Hổ Nữu đầu tóc rối bời, cả người bẩn thỉu, nào giống hiện tại, tuy vẫn rất dã, nhưng tinh xảo như búp bê sứ.
- Thực sự ước ao Lăng huynh, vừa vào học viện là đệ tử chân truyền, có thể được vô số tài nguyên tu luyện.
Lý Đông Nguyệt cảm khái nói.
Thích Vĩnh Dạ gật đầu nói:
- Đệ tử chân truyền và đệ tử bình thường, chênh lệch thực sự quá lớn, mới đầu ta và Phong Viêm chênh lệch cũng không tính lớn, nhưng hiện tại... Ai!
- Tứ Vương Tử, ngươi tốt xấu còn có Đại Nguyên Vương phủ ở phía sau chống đỡ, so với chúng ta còn tốt hơn nhiều.
Kim Vô Cực lập tức nói.
- Phải, tài nguyên của Đại Nguyên Vương phủ còn nhiều hơn bốn thế lực lớn của chúng ta gộp lại. Ngươi cũng khóc than, vậy chúng ta còn sống thế nào?
Bách Lý Đằng Vân cũng nói.
- Lăng Hàn, nghe nói ngươi và Phong Lạc có chút ân oán, hiện tại hắn cũng tiến vào học viện, phải cẩn thận hắn mời Phong Viêm ra đối phó ngươi.
Đột nhiên Thích Vĩnh Dạ nói.
---------------
- Ngươi là người phương nào, lại dám quản việc không đâu? Ngươi có biết, nhúng tay quyết chiến là chuyện cực kỳ nghiêm trọng không!
Lăng Hàn cười nhạt nói:
- Hắn đã mất đi sức tái chiến, trận quyết đấu này đã kết thúc. Có điều, nếu ngươi muốn luận bàn với ta, ta không ngại giáo huấn ngươi một hồi.
Nam Cung Cực rất tức giận, Chu Vô Cửu lại tu ra một đạo kiếm khí, có phong thái vương giả, sau này nói không chắc sẽ trở thành họa lớn của hắn. Mà hôm nay, hắn vốn muốn triệt để giải quyết đối thủ, không nghĩ tới lại bị Lăng Hàn chặn ngang.
- Tiểu tử, ngươi quản việc không đâu, có nghĩ tới hậu quả chưa!
Hắn uy hiếp nói, hiện tại đã không còn cơ hội giết Chu Vô Cửu, để trong lòng hắn tràn ngập lửa giận.
- Hoặc là buông tay chiến một trận, hoặc là cút, ít kêu kêu chít chít đi!
Lăng Hàn khinh thường nói.
Nam Cung Cực giận dữ, nhưng vẫn vung tay lên, nghênh ngang rời đi.
Trước đối đầu với Lăng Hàn một kiếm, để hắn biết thực lực của đối phương không kém mình. Mà từ trước đến giờ hắn làm việc cẩn thận, không đánh trận chiến không có chuẩn bị, nên đã không giết được Chu Vô Cửu, hắn liền rời đi.
Nhưng lấy tính cách làm người của hắn, chuyện này tuyệt đối còn chưa kết thúc. Hắn sẽ thăm dò nội tình của Lăng Hàn rõ ràng trước, rồi quyết định làm thế nào.
- Tên này là ai a, lại dám đối nghịch với Nam Cung Cực.
- Hẳn là học sinh mới của năm nay.
- Nhìn khí tức của hắn chỉ là Tụ Nguyên tầng năm, lại có thể dọa lui Nam Cung Cực, thực đáng ngạc nhiên.
- Có điều, Nam Cung gia không dễ trêu, Nam Cung Hành càng là đệ tử chân truyền của học viện!
- Tính toán một chút, vẫn không nên dính líu quan hệ với hắn, miễn cho rước họa vào thân.
Mọi người nghị luận sôi nổi, cũng rời Luyện Võ Trường rất nhanh.
Chu Vô Cửu chậm rãi bò lên, thể chất của Ngân Nguyệt tộc thật không phải thổi, bị thương như vậy chỉ một hồi liền khôi phục. Đương nhiên, so với Bất Diệt Thiên Kinh là hoàn toàn không có cửa.
Một là cấp độ của Bất Diệt Thiên Kinh quá cao, hai là thực lực của Chu Vô Cửu quá yếu, căn bản không có cách phát huy ra uy lực thực sự của thể chất.
- Tại sao lại giúp ta? Chu Vô Cửu mở miệng nói.
- Ngươi không sợ chọc Nam Cung gia sao?
- Gặp chuyện bất bình, rút dao tương trợ, không được sao?
Lăng Hàn cười nói.
- Ta không tin bây giờ còn có người ngây thơ như vậy!
Chu Vô Cửu lắc đầu.
- Có điều, ta xuất thân bần hàn, ngươi sẽ không vớt được chỗ tốt gì ở trên người ta, ta khuyên ngươi không nên uổng phí khí lực.
- Đã như vậy…
Lăng Hàn suy nghĩ một chút.
- Ngươi liền làm thủ hạ của ta đi.
- Hôm nay giúp đỡ, ngày khác ta sẽ hoàn lại!
Chu Vô Cửu xoay người rời đi, hiển nhiên không đáp ứng làm thủ hạ của Lăng Hàn.
Có thể tiến vào Hổ Dương Học Viện, làm sao cũng có thể xưng tụng một tiếng thiên tài, sao sẽ tình nguyện thua kém người khác?
Lăng Hàn cũng không đuổi theo, chỉ chậm rãi nói:
- Ngươi không muốn báo thù sao?
Tốc độ của Chu Vô Cửu chậm lại.
- Ta có thể dạy ngươi!
Lăng Hàn tiếp tục nói.
- Trong vòng nửa năm, nhất định có thể để ngươi vượt qua Nam Cung Cực, để ngươi tự tay báo thù!
Chu Vô Cửu đột nhiên xoay người lại, nói:
- Thật chứ?
- Ngươi cũng nói rồi, ngươi xuất thân bần hàn, ta lừa ngươi có ích lợi gì?
Lăng Hàn cười nói.
Chu Vô Cửu do dự một chút, nói:
- Được, ta đáp ứng làm tùy tùng của ngươi, nếu như ngươi không thể để ta ở nửa năm sau vượt qua Nam Cung Cực, cái này coi như trả nhân tình cho ngươi. Nếu như có thể, sau này cái mạng của ta liền bán cho ngươi!
Tên này ngược lại rất trọng tình trọng nghĩa, chỉ là làm tùy tùng cho Lăng Hàn, kỳ thực cũng không có oan ức hắn, ngược lại là một thiên đại tạo hóa. Nếu không phải Lăng Hàn có một đoạn giao tình với Ngân Nguyệt Vương, chắc chắn sẽ không rảnh rỗi như vậy.
- Ừm!
Lăng Hàn gật đầu nói.
- Ta truyền cho ngươi một môn công pháp, sau này ngươi liền sửa tu thuật này.
Hắn hạ thấp giọng, truyền thụ Chu Vô Cửu một môn công pháp, tên là Ngân Nguyệt quyết.
Không sai, môn công pháp này chính là chế tạo riêng cho người của Ngân Nguyệt Tộc.
Năm xưa Ngân Nguyệt Tộc bị diệt, sau khi tu vi của Lăng Hàn đại thành, cũng từng tìm kiếm người may mắn còn sống sót của Ngân Nguyệt Tộc, người là không tìm được, nhưng lại được công pháp trấn tộc của Ngân Nguyệt Tộc, chính là Ngân Nguyệt quyết này.
Trí nhớ của hắn siêu quần, lúc đó chỉ đọc một lần liền ghi vào trong lòng, bằng không hiện tại cũng không bỏ ra nổi.
Ngân Nguyệt quyết phối người Ngân Nguyệt Tộc, có thể để Chu Vô Cửu hoàn toàn phát huy uy lực của thể chất. Chí ít có thể tăng lên một tinh sức chiến đấu, mà cấp bậc của Ngân Nguyệt quyết cũng đạt đến Địa Cấp thượng phẩm, đủ để Chu Vô Cửu truy bằng Nam Cung Cực rất nhanh.
Ngân Nguyệt thể, kiếm khí, hai người này cộng lại, nếu như Chu Vô Cửu vẫn chưa thể chiến thắng Nam Cung Cực, đó chính là hắn quá phế.
Chu Vô Cửu không biết đây là công pháp Địa Cấp thượng phẩm, cũng không biết cái này có thể để thể chất của hắn hoàn toàn phát huy. Sau khi hỏi rõ họ tên cùng chỗ ở của Lăng Hàn, hắn liền ngơ ngơ ngác ngác rời đi.
Dù sao cũng bị thương, cần phải điều trị.
- Thịt! Thịt!
Hổ Nữu bất mãn lôi kéo tay áo của Lăng Hàn.
- Được được được, đi ăn thịt!
Lăng Hàn cười nói.
- Lăng Hàn!
- Lăng huynh!
Chỉ nghe xa xa truyền đến tiếng kêu, Lăng Hàn nhìn lại, hóa ra là đám bạn cũ ở Đại Nguyên thành Thích Vĩnh Dạ, Kim Vô Cực, Lý Đông Nguyệt….
- Lăng huynh đến thật muộn, ngày hôm nay nhất định phải tự phạt ba chén.
Bách Lý Đằng Vân nói.
- Ba chén sao đủ, chí ít mười chén!
Lý Đông Nguyệt cũng tham gia trò vui.
- Thịt! Thịt! Thịt!
Hổ Nữu nhảy nhót tưng bừng.
Lăng Hàn cười ha ha nói:
- Đi, ngày hôm nay ta mời khách, không say không về.
- Không say không về!
Bọn người Thích Vĩnh Dạ cười nói, năm lớn một nhỏ ra học viện, tìm tửu lâu cạn chén.
Nhưng rất nhanh, bốn người Thích Vĩnh Dạ phiền muộn phát hiện, các món ăn lên, chỉ cần có thịt, như vậy trong nháy mắt sẽ bị Hổ Nữu tiêu diệt, có thể nói gió cuốn mây tan. Bọn họ cũng gia nhập vào trong đoàn cướp thực, nhưng nhắc đến ăn, ai cướp qua Hổ Nữu?
Tiểu nha đầu lại không cần đũa, bị nàng quơ qua, ai còn xuống tay được?
- Cái bụng của nha đầu này là động không đáy sao?
Bốn người Thích Vĩnh Dạ đều hiếu kỳ, chỉ là ngay cả Thích Vĩnh Dạ cũng không nhận ra, tiểu nha đầu này là dã nha đầu ở giác đấu trường. Dù sao lúc trước Hổ Nữu đầu tóc rối bời, cả người bẩn thỉu, nào giống hiện tại, tuy vẫn rất dã, nhưng tinh xảo như búp bê sứ.
- Thực sự ước ao Lăng huynh, vừa vào học viện là đệ tử chân truyền, có thể được vô số tài nguyên tu luyện.
Lý Đông Nguyệt cảm khái nói.
Thích Vĩnh Dạ gật đầu nói:
- Đệ tử chân truyền và đệ tử bình thường, chênh lệch thực sự quá lớn, mới đầu ta và Phong Viêm chênh lệch cũng không tính lớn, nhưng hiện tại... Ai!
- Tứ Vương Tử, ngươi tốt xấu còn có Đại Nguyên Vương phủ ở phía sau chống đỡ, so với chúng ta còn tốt hơn nhiều.
Kim Vô Cực lập tức nói.
- Phải, tài nguyên của Đại Nguyên Vương phủ còn nhiều hơn bốn thế lực lớn của chúng ta gộp lại. Ngươi cũng khóc than, vậy chúng ta còn sống thế nào?
Bách Lý Đằng Vân cũng nói.
- Lăng Hàn, nghe nói ngươi và Phong Lạc có chút ân oán, hiện tại hắn cũng tiến vào học viện, phải cẩn thận hắn mời Phong Viêm ra đối phó ngươi.
Đột nhiên Thích Vĩnh Dạ nói.
---------------
Danh sách chương