Bắt đầu từ tiên mộ tứ cấp đã được khắc cổ chú pháp trận để tiên mộ thêm chắc chắn, tiên mộ ngũ cấp lại càng được bảo vệ hơn thế.
Triệu Thụy hít sâu một hơi, đưa tay vào sát trên lớp băng, ngưng tụ chân khí toàn thân, đem chân khí rót vào lớp băng, bắt đầu giải trừ pháp trận.
Bởi vì đã từng có kinh nghiệm giải trừ cổ chú pháp trận, cho nên lần này quá trình Triệu Thụy khai mộ thuận lợi hơn rất nhiều.
Hắn không ngừng rót chân khí vào, đem cổ chú pháp trận phá bỏ hoàn toàn.
Ngay khi cổ chú pháp trận bị Triệu Thụy phá bỏ, trong nháy mắt vang lên thanh âm "Đinh đương!", băng mộ từ từ nứt ra, chậm rãi hướng hai bên rơi xuống, lộ ra di thể của Đinh Dĩ Thần Thôi Cự Khanh.
Bất quá, trong nháy mắt khi tiếp xúc với không khí, di thể của Đinh Dĩ Thần Thôi Cự Khanh liền hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất vô hình, Ngũ Phương Luyện Thần Lô trong tay hắn rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
Triệu Thụy vội vàng tiến lên, đem Ngũ Phương Luyện Thần Lô nhặt lên, cẩn thận xem xét.
Ngũ Phương Luyện Thần Lô này toàn thân màu bạc, mặc dù bị đóng băng trong mộ ngàn vạn năm nhưng trên bề mặt thần lô vẫn ưu động ngân quang.
Trên Ngũ Phương Luyện Thần Lô điêu khắc long vân tinh xảo, trông rất sống động, bốn phía xung quanh điêu khắc bốn con thần thú không biết tên, đỉnh lô cũng có một con thần thú thần thái uy mãnh, khí thế bức người.
Chỉ là trong đó có hai con thần thú thoáng có chút dấu vết hư tổn.
Đem Ngũ Phương Luyện Thần Lô này cầm ở trong tay, Triệu Thụy có thể cảm nhận phi thường rõ ràng trong Ngũ Phương Luyện Thần Lô ẩn chứa linh lực không lồ khiến người ta kinh dị.
Mặc dù trên bia đá có khắc, Ngũ Phương Luyện Thần Lô trong viễn cổ chiến tranh đã bị tổn hại, nhưng Triệu Thụy xem ra đây chính là bảo vật khó cầu, đối với hắn mà nói là đã đủ dùng.
Triệu Thụy đem Ngũ Phương Luyện Thần Lô lật qua lật lại nhìn một hồi lâu, cũng không biết pháp bảo này đến cùng sử dụng như thế nào, chỉ là mơ hồ cảm giác được long vân được điêu khắc tinh xảo trên Ngũ Phương Luyện Thần Lô tựa hồ hình thành một cái pháp trận cổ quái phi thường thần bí.
Mà con thần thú ở chính giữa giống như là trận nhãn.
Triệu Thụy thử đặt tay lên thần thú, sau đó đem chân khí rót vào.
Chân khí theo nét điêu khắc tinh xảo đi khắp cả Ngũ Phương Luyện Thần Lô.
Hễ chân khí cđi qua chỗ nào, long vân chỗ đó liền phát sáng màu bạc chói lọi.
Cuối cùng, cả tòa đỉnh lô đều sáng bừng lên, bị bao vây trong ánh sáng rực rỡ màu bạc.
Nhìn thật lộng lẫy.
"Oanh!"
Bên trong Ngũ Phương Luyện Thần Lô tựa như bị cái gì thiêu đốt, hỏa diễm màu bạc hừng hực bốc cháy, từ trong thần lô phun ra.
Lô hỏa tắt ngàn vạn năm rốt cuộc một lần nữa được thiêu đốt!
Trong lòng Triệu Thụy dâng lên một cỗ nhiệt lưu hưng phấn.
Mặc dù trên bia văn nói Ngũ Phương Luyện Thần Lô này bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng theo Triệu Thụy cảm giác tựa hồ cũng không có nghiêm trọng như vậy.
Không thể luyện chế viễn cổ tiên ma cũng không đại biểu cho không thể luyện chế tiên ma hiện tại.
Cho dù mất đi công năng tự động đem tiên ma hút vào, bất quá ở thời điểm mấu chốt, bắt hai con tiểu yêu ném vào trong thì cũng là giống nhau!
Về phần luyện đan, như vậy là đủ rồi!
Triệu Thụy vui mừng vì mình đã lấy được một kiện bảo vật như vậy.
Cẩn thận đem bảo vật này thưởng thức lại một phen, lúc này mới đem nó thu vào Càn Khôn giới.
Sau đó thông qua pháp trận giữa trung tâm Tiên Ma lăng viên rời đi.
Triệu Thụy tại Tiên Ma lăng viên cũng không ở lại thời gian quá dài, bởi vậy khi hắn vội vã chạy về nhà thì vẫn là đêm khuya.
Triệu Thụy có chút không thể chờ đợi được muốn thí nghiệm công dụng của Ngũ Phương Luyện Thần Lô, vì vậy lấy nó ra từ trong Càn Khôn giới, nhìn ngắm một lúc, rồi lại lấy ra Vạn Cổ Đan Kinh, sau đó căn cứ theo phương pháp ghi lại trên đó bắt đầu dùng Ngũ Phương Luyện Thần Lô luyện chế đan dược.
Triệu Thụy đương nhiên hy vọng chính mình có thể luyện chế ra tiên đan có thể phi thăng thành tiên, nhưng như vậy yêu cầu thật sự rất cao.
Lấy điều kiện hiện tại của hắn, chỉ có Ngũ Phương Luyện Thần Lô là có thể thỏa mãn yêu cầu, cái thiếu chính là tài liệu.
Bởi vậy chỉ có thể luyện chế ra đan dược để tăng lên thực lực, hoặc là đan dược có tác dụng tốt khác.
Loại tu chân đan dược này yêu cầu thiên tài địa bảo tương đối ít, đồng thời cũng có thể mượn cơ hội này tích lũy một ít kinh nghiệm cùng kỹ xảo luyện đan.
Đầu tiên Triệu Thụy luyện chế chính là Long Hổ Tục Mệnh đan.
Căn cứ theo Vạn Cổ Đan Kinh ghi chép, loại đan dược này nếu như có thể luyện chế thành công, hễ là tu chân giả dưới Nguyên Anh kì, cho dù nội đan bị tổn hại, chỉ cần không có hồn phi phách tán là có thể bảo trụ một mạng.
Nghỉ ngơi một đoạn thời gian sau, thậm chí còn có thể trọng ngưng nội đan, khôi phục lại tu vi ban đầu!
Phải biết rằng, nội đan đối một tu chân giả là thứ trọng yếu nhất.
Một khi bị hao tổn, đối tu chân giả mà nói quả thực chính là đả kích trí mạng, cho dù may mắn không chết, tu vi cũng đại giảm, không biết mất bao nhiêu năm mới có thể khôi phục được.
Nhưng Long Hổ Tục Mệnh đan này có thể làm cho nội đan bị hao tổn hoàn toàn khôi phục, đối với tu chân giả dưới Nguyên Anh kì mà nói, không thể nghi ngờ đó là một sự hấp dẫn khó có thể kháng cự được.
Bởi vì, tình huống tu chân giả phát sinh tranh đấu kịch liệt có thể nói là điều bình thường, trăm ngàn năm tu vi bị hủy bởi một tu chân giả khác đồng dạng cũng có không ít.
Nếu có Long Hổ Tục Mệnh đan này, chẳng khác nào là có một tấm bùa hộ thân, ai có thể không động tâm?
Mặt khác, Triệu Thụy tu luyện Bát Hoang Lục Tiên Quyết đã tới Sinh Tức trung kì, tương đương với tu chân giả Kim Đan tiền kì, luyện chế vài khối Long Hổ Tục Mệnh đan, vạn nhất sau này gặp nguy hiểm gì cũng có chút tác dụng.
Đương nhiên, Triệu Thụy luyện chế Long Hổ Tục Mệnh đan này mục đích chủ yếu là vì rèn luyện kinh nghiệm cùng kỹ xảo của chính mình, đồng thời làm quen một chút với cách dùng Ngũ Phương Luyện Thần Lô, củng cố kỹ năng căn bản để sau này luyện chế đan dược cao cấp.
Dùng đan dược tăng cường chân khí trong cơ thể, tăng lên thực lực, đây mới là mục đích cuối cùng.
Trong Vạn Cổ Đan Kinh có nói các phương pháp luyện chế hết sức phức tạp, Long Hổ Tục Mệnh đan đồng dạng như thế, yêu cầu nhiều loại thiên tài địa bảo, trong đó nhân sâm năm trăm năm trở lên lại càng không thể thiếu.
Bất quá trong tay Triệu Thụy có Thiên Niên Sâm Hoàng cùng Vạn Năm Tiên Sâm, chuyện nhỏ đó tự nhiên không thể làm khó được hắn.
Mặt khác, lần trước hắn từ trong giới chỉ của kiếm tu giả Võ Thành cũng lấy được một ít thiên tài địa bảo, luyện chế Long Hổ Tục Mệnh đan hẳn là đủ rồi.
Muốn luyện đan phải chú ý rất nhiều điều, đặc biệt phải nắm giữ hỏa hầu cho thật tốt, nếu không thì đống thiên tài địa bảo này có thể bị hủy đi.
Hiện tại thiên tài địa bảo cũng khá nhiều, nhưng một khi bị thiêu hủy thì cũng như mất một đống tiền a! Người bình thường làm sao có khả năng!
Bất quá Triệu Thụy cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao thiên tài địa bảo trong tay hắn có được tương đối dễ dàng, có thể luyện đi luyện lại nhiều lần.
Dựa theo cách điều chế trên Vạn Cổ Đan Kinh, đem các loại thiên tài địa bảo yêu cầu ném vào Ngũ Phương Luyện Thần Lô, Triệu Thụy đem chân khí rót vào thần thú trên lô đỉnh.
Trong Ngũ Phương Luyện Thần Lô nhất thời bừng lên hỏa diễm màu bạc, bắt đầu luyện chế dược liệu trong thần lô.
Luyện đi luyện lại cả đêm, đến sáng ngày thứ hai, lô hỏa mới dần dần dập tắt, một viên đan dược màu đen rốt cuộc thành hình.
Triệu Thụy xem xét lại Vạn Cổ Đan Kinh, rồi nhìn lại khối đan dược kia, cảm giác được màu sắc tựa hồ có chút không đúng.
Trên Vạn Cổ Đan Kinh nói, Long Hổ Tục Mệnh đan này màu bích ngọc, tràn ngập linh khí, nhưng khối đan dược trên tay hắn lại là màu đen, linh khí thì không có, độc khí lại hết sức dọa người.
"Chẳng lẽ thất bại? Ách? Phải tìm con vật gì còn sống thử một lần mới được." Triệu Thụy trong lòng cân nhắc.
Đương nhiên, hắn là cũng không đem chính mình làm vật thí nghiệm, vì vậy rời khỏi căn phòng đi xuống dưới lầu xem một chút có thể hay không bắt được con chuột hay con vật nào đó làm vật thí nghiệm.
Hai tay bỏ trong túi quần, ra khỏi tiểu khu.
Hắn cúi đầu đi bộ dọc theo đường quốc lộ.
Ánh mắt đảo xung quanh tìm xem có con chuột nào ko.
Một nữ nhân béo hơn bốn mươi tuổi, cổ mang một cái vòng vàng to, trên tay đeo mấy cái nhẫn cự đại, dắt một con chó xù đi tới.
Đại khái là bởi vì một đêm không ngủ để luyện đan.
Hơn nữa Triệu Thụy bình thường cũng không chú trọng đến trang phục.
Hiện tại hắn đầu tóc bù xù, quần áo cũng nhăn nhúm, nhìn quả thật không khác một tên lưu manh là mấy.
Con chó xù vừa nhìn thấy Triệu Thụy thì bắt đầu không ngừng sủa điên cuồng, quả thực nó đã coi hắn và lưu manh giống nhau.
Thậm chí nó còn không đứng yên mà chồm về phía trước, tựa hồ muốn chạy lại cắn Triệu Thụy một cái!
Nữ nhân béo nọ dĩ nhiên không thể nào ngăn cản, chỉ hơi dùng sức kéo sợi dây xích, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười nói: "Bảo bối, không nên đi, không nên đi! Cắn rồi sẽ lây bệnh đó!"
"Ta khinh! Nữ nhân này quả thực ngu xuẩn! Còn dám nói như vậy! Thật sự là…! " Triệu Thụy trong lòng giận dữ, thấy con chó đã nhào tới chân mình, vì vậy tung một cước đạp vào nó.
Nữ nhân nọ vội vàng kéo con chó xù sang một bên, hét ầm lêm: "Này! Ngươi làm cái gì thế! Khi dễ bảo bối của ta hả! A? Một người lớn như vậy còn so đo với một con chó!”
"Chẳng lẽ ta đứng yên cho nó cắn?"
"Nó cắn người chỗ nào? A? Người nhìn thấy nó cắn ngươi rồi à? Nhìn bộ dáng của ngươi ta còn sợ con chó của ta sẽ lây bệnh! " Nữ nhân béo chỉ vào Triệu Thụy, ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng lớn tiếng kêu lên.
"Con chó của ngươi rất có thể bị bệnh dại, ta xem chừng ngươi cũng bị lây bệnh rồi, nhanh chóng tìm bác sỹ thú y chữa trị đi! " Triệu Thụy chẳng muốn cùng nàng cãi vã, chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhưng nữ nhân béo kia quyết không buông tha, vẫn chỉ vào Triệu Thụy mở mồm mắng to, mà con chó xù kia cũng hưởng ứng với chủ nhân của mình, không ngừng sủa điên cuồng.
Vốn Triệu Thụy không muốn so đo cùng nữ nhân này, nhưng là hiện tại thấy nàng mắng chửi khó nghe, trong lòng không khỏi tức giận, quyết định cho nàng một cái giáo huấn.
"Đang lo tìm không được vật thí nghiệm! Như vậy đem con chó của ngươi làm vật thí nghiệm cũng tốt lắm! " Triệu Thụy nở nụ cười tà ác, thừa lúc con chó đang há mồm sủa, lấy ra Long Hổ Tục Mệnh đan, lặng lẽ hướng miệng con chó dùng sức bắn vào trong.
"Vù" một tiếng, Long Hổ Tục Mệnh đan bay nhanh như đạn vào miệng con chó, ai cũng không phát hiện ra.
Bất quá, con chó vẫn không ngừng sủa như cũ, tựa hồ không có bị bất cứ gì ảnh hưởng gì.
"A? Chẳng lẽ ta luyện đan thành công ? Long Hổ Tục Mệnh đan a! Đừng biến con chó này thành cẩu yêu chứ! Như vậy thật đúng tiện nghi cho nó! Thật sự là một con chó đáng chết!" Triệu Thụy có chút chán nản, cảm giác được hành động vừa rồi tựa hồ có chút khinh suất.
Ngay tại lúc này, con chó xù kia đột nhiên hai mắt sung huyết, "Uông" một tiếng, dùng sức thoát khỏi sợi dây xích, sau đó hung hăng cắn một cái lên đùi của nữ nhân béo.
Nữ nhân béo nọ đau đến vặn vẹo cả khuôn mặt, kêu thảm thiết một tiếng thê lương, sau đó vừa đánh, vừa chửi to:
"A! Con chó khốn nạn này! Sao lại cắn ta! Ta là chủ nhân của ngươi a! A! Nhả ra! Nhanh nhả ra! A! A a!”
Nhưng con chó dường như đã nổi điên, cắn mãi không nhả ra.
Một người một chó kịch đấu trên đường, con chó chạy loạn lên, bụi đất mù mịt, náo nhiệt phi thường.
Người đi đường chứng kiến một màn như vậy không khỏi đều ngừng bước, trên mặt lộ ra ánh mắt buồn cười.
"Đã nói con chó này bị bệnh dại, ngươi không nghe.
Điều này cũng không nên trách ta." Triệu Thụy nhún nhún vai, ra vẻ không liên quan đến mình, thản nhiên hướng về phòng trọ, vừa đi vừa nhỏ giọng nói thầm.
"Kỹ thuật luyện đan của ta xem ra còn phải cải tiến! Viên Long Hổ Tục Mệnh đan này quả thực so với độc dược còn muốn mạnh hơn!”
Triệu Thụy hít sâu một hơi, đưa tay vào sát trên lớp băng, ngưng tụ chân khí toàn thân, đem chân khí rót vào lớp băng, bắt đầu giải trừ pháp trận.
Bởi vì đã từng có kinh nghiệm giải trừ cổ chú pháp trận, cho nên lần này quá trình Triệu Thụy khai mộ thuận lợi hơn rất nhiều.
Hắn không ngừng rót chân khí vào, đem cổ chú pháp trận phá bỏ hoàn toàn.
Ngay khi cổ chú pháp trận bị Triệu Thụy phá bỏ, trong nháy mắt vang lên thanh âm "Đinh đương!", băng mộ từ từ nứt ra, chậm rãi hướng hai bên rơi xuống, lộ ra di thể của Đinh Dĩ Thần Thôi Cự Khanh.
Bất quá, trong nháy mắt khi tiếp xúc với không khí, di thể của Đinh Dĩ Thần Thôi Cự Khanh liền hóa thành một làn khói nhẹ, biến mất vô hình, Ngũ Phương Luyện Thần Lô trong tay hắn rơi xuống mặt đất, phát ra âm thanh thanh thúy.
Triệu Thụy vội vàng tiến lên, đem Ngũ Phương Luyện Thần Lô nhặt lên, cẩn thận xem xét.
Ngũ Phương Luyện Thần Lô này toàn thân màu bạc, mặc dù bị đóng băng trong mộ ngàn vạn năm nhưng trên bề mặt thần lô vẫn ưu động ngân quang.
Trên Ngũ Phương Luyện Thần Lô điêu khắc long vân tinh xảo, trông rất sống động, bốn phía xung quanh điêu khắc bốn con thần thú không biết tên, đỉnh lô cũng có một con thần thú thần thái uy mãnh, khí thế bức người.
Chỉ là trong đó có hai con thần thú thoáng có chút dấu vết hư tổn.
Đem Ngũ Phương Luyện Thần Lô này cầm ở trong tay, Triệu Thụy có thể cảm nhận phi thường rõ ràng trong Ngũ Phương Luyện Thần Lô ẩn chứa linh lực không lồ khiến người ta kinh dị.
Mặc dù trên bia đá có khắc, Ngũ Phương Luyện Thần Lô trong viễn cổ chiến tranh đã bị tổn hại, nhưng Triệu Thụy xem ra đây chính là bảo vật khó cầu, đối với hắn mà nói là đã đủ dùng.
Triệu Thụy đem Ngũ Phương Luyện Thần Lô lật qua lật lại nhìn một hồi lâu, cũng không biết pháp bảo này đến cùng sử dụng như thế nào, chỉ là mơ hồ cảm giác được long vân được điêu khắc tinh xảo trên Ngũ Phương Luyện Thần Lô tựa hồ hình thành một cái pháp trận cổ quái phi thường thần bí.
Mà con thần thú ở chính giữa giống như là trận nhãn.
Triệu Thụy thử đặt tay lên thần thú, sau đó đem chân khí rót vào.
Chân khí theo nét điêu khắc tinh xảo đi khắp cả Ngũ Phương Luyện Thần Lô.
Hễ chân khí cđi qua chỗ nào, long vân chỗ đó liền phát sáng màu bạc chói lọi.
Cuối cùng, cả tòa đỉnh lô đều sáng bừng lên, bị bao vây trong ánh sáng rực rỡ màu bạc.
Nhìn thật lộng lẫy.
"Oanh!"
Bên trong Ngũ Phương Luyện Thần Lô tựa như bị cái gì thiêu đốt, hỏa diễm màu bạc hừng hực bốc cháy, từ trong thần lô phun ra.
Lô hỏa tắt ngàn vạn năm rốt cuộc một lần nữa được thiêu đốt!
Trong lòng Triệu Thụy dâng lên một cỗ nhiệt lưu hưng phấn.
Mặc dù trên bia văn nói Ngũ Phương Luyện Thần Lô này bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng theo Triệu Thụy cảm giác tựa hồ cũng không có nghiêm trọng như vậy.
Không thể luyện chế viễn cổ tiên ma cũng không đại biểu cho không thể luyện chế tiên ma hiện tại.
Cho dù mất đi công năng tự động đem tiên ma hút vào, bất quá ở thời điểm mấu chốt, bắt hai con tiểu yêu ném vào trong thì cũng là giống nhau!
Về phần luyện đan, như vậy là đủ rồi!
Triệu Thụy vui mừng vì mình đã lấy được một kiện bảo vật như vậy.
Cẩn thận đem bảo vật này thưởng thức lại một phen, lúc này mới đem nó thu vào Càn Khôn giới.
Sau đó thông qua pháp trận giữa trung tâm Tiên Ma lăng viên rời đi.
Triệu Thụy tại Tiên Ma lăng viên cũng không ở lại thời gian quá dài, bởi vậy khi hắn vội vã chạy về nhà thì vẫn là đêm khuya.
Triệu Thụy có chút không thể chờ đợi được muốn thí nghiệm công dụng của Ngũ Phương Luyện Thần Lô, vì vậy lấy nó ra từ trong Càn Khôn giới, nhìn ngắm một lúc, rồi lại lấy ra Vạn Cổ Đan Kinh, sau đó căn cứ theo phương pháp ghi lại trên đó bắt đầu dùng Ngũ Phương Luyện Thần Lô luyện chế đan dược.
Triệu Thụy đương nhiên hy vọng chính mình có thể luyện chế ra tiên đan có thể phi thăng thành tiên, nhưng như vậy yêu cầu thật sự rất cao.
Lấy điều kiện hiện tại của hắn, chỉ có Ngũ Phương Luyện Thần Lô là có thể thỏa mãn yêu cầu, cái thiếu chính là tài liệu.
Bởi vậy chỉ có thể luyện chế ra đan dược để tăng lên thực lực, hoặc là đan dược có tác dụng tốt khác.
Loại tu chân đan dược này yêu cầu thiên tài địa bảo tương đối ít, đồng thời cũng có thể mượn cơ hội này tích lũy một ít kinh nghiệm cùng kỹ xảo luyện đan.
Đầu tiên Triệu Thụy luyện chế chính là Long Hổ Tục Mệnh đan.
Căn cứ theo Vạn Cổ Đan Kinh ghi chép, loại đan dược này nếu như có thể luyện chế thành công, hễ là tu chân giả dưới Nguyên Anh kì, cho dù nội đan bị tổn hại, chỉ cần không có hồn phi phách tán là có thể bảo trụ một mạng.
Nghỉ ngơi một đoạn thời gian sau, thậm chí còn có thể trọng ngưng nội đan, khôi phục lại tu vi ban đầu!
Phải biết rằng, nội đan đối một tu chân giả là thứ trọng yếu nhất.
Một khi bị hao tổn, đối tu chân giả mà nói quả thực chính là đả kích trí mạng, cho dù may mắn không chết, tu vi cũng đại giảm, không biết mất bao nhiêu năm mới có thể khôi phục được.
Nhưng Long Hổ Tục Mệnh đan này có thể làm cho nội đan bị hao tổn hoàn toàn khôi phục, đối với tu chân giả dưới Nguyên Anh kì mà nói, không thể nghi ngờ đó là một sự hấp dẫn khó có thể kháng cự được.
Bởi vì, tình huống tu chân giả phát sinh tranh đấu kịch liệt có thể nói là điều bình thường, trăm ngàn năm tu vi bị hủy bởi một tu chân giả khác đồng dạng cũng có không ít.
Nếu có Long Hổ Tục Mệnh đan này, chẳng khác nào là có một tấm bùa hộ thân, ai có thể không động tâm?
Mặt khác, Triệu Thụy tu luyện Bát Hoang Lục Tiên Quyết đã tới Sinh Tức trung kì, tương đương với tu chân giả Kim Đan tiền kì, luyện chế vài khối Long Hổ Tục Mệnh đan, vạn nhất sau này gặp nguy hiểm gì cũng có chút tác dụng.
Đương nhiên, Triệu Thụy luyện chế Long Hổ Tục Mệnh đan này mục đích chủ yếu là vì rèn luyện kinh nghiệm cùng kỹ xảo của chính mình, đồng thời làm quen một chút với cách dùng Ngũ Phương Luyện Thần Lô, củng cố kỹ năng căn bản để sau này luyện chế đan dược cao cấp.
Dùng đan dược tăng cường chân khí trong cơ thể, tăng lên thực lực, đây mới là mục đích cuối cùng.
Trong Vạn Cổ Đan Kinh có nói các phương pháp luyện chế hết sức phức tạp, Long Hổ Tục Mệnh đan đồng dạng như thế, yêu cầu nhiều loại thiên tài địa bảo, trong đó nhân sâm năm trăm năm trở lên lại càng không thể thiếu.
Bất quá trong tay Triệu Thụy có Thiên Niên Sâm Hoàng cùng Vạn Năm Tiên Sâm, chuyện nhỏ đó tự nhiên không thể làm khó được hắn.
Mặt khác, lần trước hắn từ trong giới chỉ của kiếm tu giả Võ Thành cũng lấy được một ít thiên tài địa bảo, luyện chế Long Hổ Tục Mệnh đan hẳn là đủ rồi.
Muốn luyện đan phải chú ý rất nhiều điều, đặc biệt phải nắm giữ hỏa hầu cho thật tốt, nếu không thì đống thiên tài địa bảo này có thể bị hủy đi.
Hiện tại thiên tài địa bảo cũng khá nhiều, nhưng một khi bị thiêu hủy thì cũng như mất một đống tiền a! Người bình thường làm sao có khả năng!
Bất quá Triệu Thụy cũng không có suy nghĩ nhiều như vậy, dù sao thiên tài địa bảo trong tay hắn có được tương đối dễ dàng, có thể luyện đi luyện lại nhiều lần.
Dựa theo cách điều chế trên Vạn Cổ Đan Kinh, đem các loại thiên tài địa bảo yêu cầu ném vào Ngũ Phương Luyện Thần Lô, Triệu Thụy đem chân khí rót vào thần thú trên lô đỉnh.
Trong Ngũ Phương Luyện Thần Lô nhất thời bừng lên hỏa diễm màu bạc, bắt đầu luyện chế dược liệu trong thần lô.
Luyện đi luyện lại cả đêm, đến sáng ngày thứ hai, lô hỏa mới dần dần dập tắt, một viên đan dược màu đen rốt cuộc thành hình.
Triệu Thụy xem xét lại Vạn Cổ Đan Kinh, rồi nhìn lại khối đan dược kia, cảm giác được màu sắc tựa hồ có chút không đúng.
Trên Vạn Cổ Đan Kinh nói, Long Hổ Tục Mệnh đan này màu bích ngọc, tràn ngập linh khí, nhưng khối đan dược trên tay hắn lại là màu đen, linh khí thì không có, độc khí lại hết sức dọa người.
"Chẳng lẽ thất bại? Ách? Phải tìm con vật gì còn sống thử một lần mới được." Triệu Thụy trong lòng cân nhắc.
Đương nhiên, hắn là cũng không đem chính mình làm vật thí nghiệm, vì vậy rời khỏi căn phòng đi xuống dưới lầu xem một chút có thể hay không bắt được con chuột hay con vật nào đó làm vật thí nghiệm.
Hai tay bỏ trong túi quần, ra khỏi tiểu khu.
Hắn cúi đầu đi bộ dọc theo đường quốc lộ.
Ánh mắt đảo xung quanh tìm xem có con chuột nào ko.
Một nữ nhân béo hơn bốn mươi tuổi, cổ mang một cái vòng vàng to, trên tay đeo mấy cái nhẫn cự đại, dắt một con chó xù đi tới.
Đại khái là bởi vì một đêm không ngủ để luyện đan.
Hơn nữa Triệu Thụy bình thường cũng không chú trọng đến trang phục.
Hiện tại hắn đầu tóc bù xù, quần áo cũng nhăn nhúm, nhìn quả thật không khác một tên lưu manh là mấy.
Con chó xù vừa nhìn thấy Triệu Thụy thì bắt đầu không ngừng sủa điên cuồng, quả thực nó đã coi hắn và lưu manh giống nhau.
Thậm chí nó còn không đứng yên mà chồm về phía trước, tựa hồ muốn chạy lại cắn Triệu Thụy một cái!
Nữ nhân béo nọ dĩ nhiên không thể nào ngăn cản, chỉ hơi dùng sức kéo sợi dây xích, trên mặt tràn đầy vẻ tươi cười nói: "Bảo bối, không nên đi, không nên đi! Cắn rồi sẽ lây bệnh đó!"
"Ta khinh! Nữ nhân này quả thực ngu xuẩn! Còn dám nói như vậy! Thật sự là…! " Triệu Thụy trong lòng giận dữ, thấy con chó đã nhào tới chân mình, vì vậy tung một cước đạp vào nó.
Nữ nhân nọ vội vàng kéo con chó xù sang một bên, hét ầm lêm: "Này! Ngươi làm cái gì thế! Khi dễ bảo bối của ta hả! A? Một người lớn như vậy còn so đo với một con chó!”
"Chẳng lẽ ta đứng yên cho nó cắn?"
"Nó cắn người chỗ nào? A? Người nhìn thấy nó cắn ngươi rồi à? Nhìn bộ dáng của ngươi ta còn sợ con chó của ta sẽ lây bệnh! " Nữ nhân béo chỉ vào Triệu Thụy, ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng lớn tiếng kêu lên.
"Con chó của ngươi rất có thể bị bệnh dại, ta xem chừng ngươi cũng bị lây bệnh rồi, nhanh chóng tìm bác sỹ thú y chữa trị đi! " Triệu Thụy chẳng muốn cùng nàng cãi vã, chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhưng nữ nhân béo kia quyết không buông tha, vẫn chỉ vào Triệu Thụy mở mồm mắng to, mà con chó xù kia cũng hưởng ứng với chủ nhân của mình, không ngừng sủa điên cuồng.
Vốn Triệu Thụy không muốn so đo cùng nữ nhân này, nhưng là hiện tại thấy nàng mắng chửi khó nghe, trong lòng không khỏi tức giận, quyết định cho nàng một cái giáo huấn.
"Đang lo tìm không được vật thí nghiệm! Như vậy đem con chó của ngươi làm vật thí nghiệm cũng tốt lắm! " Triệu Thụy nở nụ cười tà ác, thừa lúc con chó đang há mồm sủa, lấy ra Long Hổ Tục Mệnh đan, lặng lẽ hướng miệng con chó dùng sức bắn vào trong.
"Vù" một tiếng, Long Hổ Tục Mệnh đan bay nhanh như đạn vào miệng con chó, ai cũng không phát hiện ra.
Bất quá, con chó vẫn không ngừng sủa như cũ, tựa hồ không có bị bất cứ gì ảnh hưởng gì.
"A? Chẳng lẽ ta luyện đan thành công ? Long Hổ Tục Mệnh đan a! Đừng biến con chó này thành cẩu yêu chứ! Như vậy thật đúng tiện nghi cho nó! Thật sự là một con chó đáng chết!" Triệu Thụy có chút chán nản, cảm giác được hành động vừa rồi tựa hồ có chút khinh suất.
Ngay tại lúc này, con chó xù kia đột nhiên hai mắt sung huyết, "Uông" một tiếng, dùng sức thoát khỏi sợi dây xích, sau đó hung hăng cắn một cái lên đùi của nữ nhân béo.
Nữ nhân béo nọ đau đến vặn vẹo cả khuôn mặt, kêu thảm thiết một tiếng thê lương, sau đó vừa đánh, vừa chửi to:
"A! Con chó khốn nạn này! Sao lại cắn ta! Ta là chủ nhân của ngươi a! A! Nhả ra! Nhanh nhả ra! A! A a!”
Nhưng con chó dường như đã nổi điên, cắn mãi không nhả ra.
Một người một chó kịch đấu trên đường, con chó chạy loạn lên, bụi đất mù mịt, náo nhiệt phi thường.
Người đi đường chứng kiến một màn như vậy không khỏi đều ngừng bước, trên mặt lộ ra ánh mắt buồn cười.
"Đã nói con chó này bị bệnh dại, ngươi không nghe.
Điều này cũng không nên trách ta." Triệu Thụy nhún nhún vai, ra vẻ không liên quan đến mình, thản nhiên hướng về phòng trọ, vừa đi vừa nhỏ giọng nói thầm.
"Kỹ thuật luyện đan của ta xem ra còn phải cải tiến! Viên Long Hổ Tục Mệnh đan này quả thực so với độc dược còn muốn mạnh hơn!”
Danh sách chương