Khoảng thời gian sau này, trừ việc đến trường, tu luyện “Bát Hoang” thì Triệu Thụy luyện chế ‘Long Hổ tục mệnh’ đan.

Tôn Tiểu Lan vẫn thầm bất mãn chuyện này trong lòng, nàng hao hết tâm lực, không ngại xa xôi ngàn dặm từ Đông An chạy đến Bắc Giang để thực tập.

Nhưng Triệu Thụy sau khi đồng ý dẫn nàng đi xem phim thì lại cứ hẹn hết lần này đến lần khác, suốt ngày không biết làm chuyện gì.
“Tiểu Thụy, tỷ tỷ biết ngươi bận rộn, có rất nhiều việc cần hoàn thành.

Ta cũng không cần biết là chuyện gì, nhưng ngươi cũng không thể bỏ ta qua một bên như vậy nha!”
Nửa tháng sau, chút kiên nhẫn cuối cùng cũng bị Tổn Tiểu Lan vứt xuống đất, nàng kéo Triệu Thụy ra ngoài, cắn nhẹ môi dưới kiều diễm, hơi nghiêng đôi mắt quyến rũ liếc nhìn Triệu Thụy, khẽ cười phản đối.
Tôn Tiểu Lan luôn luôn giữ vẻ thùy mị, phản đối cũng rất ôn hòa, không hề mang theo chút bực tức nào.

Tuy nhiên trong đôi mắt sáng hơi híp lại, không ngừng lóe lên tia nguy hiểm.
Triệu Thụy rất hiểu rõ vẻ mặt này của Tôn Tiểu Lan có ý nghĩa gì, lòng kiên nhẫn của Tiểu Lan tỷ đã đến giới hạn cuối cùng.

Nếu như hắn không đưa ra một câu trả lời để nàng hài lòng, chỉ sợ nàng sẽ nổi giận.
Trong trí nhớ của Triệu Thụy, Tôn Tiểu Lan một khi nổi giận là rất đáng sợ.

Khi đó năm ngón tay thon dài trắng nõn sẽ bộc phát ra lực lượng kinh người, chuyện chọn vùng thịt mềm bên hông mà ra tay, uy lực cực lớn lại vô cùng chính xác.


Điều này hầu như là ác mộng của hắn trước khi 10 tuổi, tới bây giờ vẫn còn đầy lực uy hiếp.
“Chờ ta thêm một thời gian, chỉ vài ngày nữa thôi, thật sự là bây giờ đang bận một số việc nhưng rất nhanh sẽ làm xong.” Triệu Thụy vội làm ra bộ mặt tươi cười, việc này đúng là hắn đuối lý, hắn đã thất hứa vài lần với Tôn Tiểu Lan.

Cũng may Tôn Tiểu Lan là bạn thanh mai trúc mã với hắn, hai người đều hiểu rất rõ nhau, tình cảm lại sâu đậm, nếu đổi là cô gái khác thì sợ rằng đã sớm chia tay.
“Rốt cuộc là mấy ngày? Hừ.” Tôn Tiểu Lan nhăn mày hừ một tiếng, hỏi tiếp.
“Năm ngày, tối đa năm ngày.” Triệu Thụy trịnh trọng cam đoan, “Năm ngày sau vừa đúng là ngày nghỉ.

Ta hứa cùng ngươi đi chơi hai ngày, thế nào?”
“Vậy ta tin ngươi lần cuối cùng.” Tôn Tiểu Lan có được lời hứa, nỗi oán hận trong lòng cũng tiêu tan đi một ít, trên mặt lại nở nụ cười sáng lạn: “Nhưng Tiểu Thụy, lần này không thể lật lọng nữa nha! Nếu không….Lầm bầm…”
Mặc dù không nói ra câu cuối nhưng ý uy hiếp không cần nói cũng biết.

Khiến người ta không thể đoán ra nếu như thất hứa, rốt cuộc Tôn Tiểu Lan sẽ làm thế nào.
Tất nhiên là Triệu Thụy không ngừng gật đầu, cam đoan mình chắc chắn sẽ không nuốt lời.
Trấn an Tôn Tiểu Lan xong, Triệu Thụy bắt đầu dốc sức luyện đan, cả việc học cũng gác sang một bên.
Thời gian không phụ lòng người, vào tối ngày thứ năm thì một viên Long Hổ tục mệnh đan xanh biếc như ngọc, linh khí bức người rốt cuộc ra lò!
Triệu Thụy cẩn thận so sánh nó với bản miêu tả trong “Vạn Cổ Kinh”, mới thấy hai cái hầu như rất giống nhau.
“Ha ha! Cái này chắc là thành công rồi!” Triệu Thụy đem viên linh đan này đặt trong lòng bàn tay.


Lật qua lật lại nhìn một lúc, yêu thích không buông tay, dù sao đây là lần đầu tiên hắn luyện đan thành công, tự nhiên có cảm giác thỏa mãn và thành công không nói nên lời.
Tất nhiên còn phải nghi ngờ độ xác thực của hai chữ thành công này.
Dù sao còn chưa có người thử nghiệm qua viên Long Hổ tục mệnh đan này, không ai biết hiệu quả ra sao.
Nếu như viên Long Hổ tục mệnh đan này thực sự hoàn toàn thành công, vậy cũng có nghĩa là kĩ xảo và kinh nghiệm luyện đan của hắn đã tăng lên rất nhiều, đạt tới một cấp bậc mới! Sau này nếu tiếp tục luyện chế Long Hổ tục mệnh đan cũng rất dễ dàng.
Triệu Thụy sẽ không lấy thân mình ra thử nghiệm, mặc dù về cơ bản thì viên đan dược này đã luyện chế thành công, nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
Hắn quyết định tìm người khác để thử nghiệm, tốt nhất là người đang bị bệnh hiểm nghèo.
Giao nhiệm vụ này cho Tôn Tiểu Lan là rất thích hợp.

Nàng là bác sĩ thực tập ở bệnh viện Việt Giang, có điều kiện phù hợp.
Tuy nhiên Triệu Thụy cũng không sốt ruột, nhốt mình trong phòng khổ cực nhiều ngày như vậy, cũng nên đi ra ngoài một chút.
Tắm rửa rồi thay một bộ đồ khác, hắn rời khỏi khu nhà ở.
Lúc này đã là một hai giờ sáng, khu vực gần đây rất vắng vẻ, ngẫu nhiên có xe hơi từ xa lộ chạy ngang qua.
Triệu Thụy đi dạo trên đường để cho gió đêm ấm áp thổi vào mặt, hít thở khí trời, ngửa đầu nhìn từng ngôi sao trên trời, tâm tình hết sức thoải mái.
Cứ đi như vậy qua ba ngã tư, sắp tới cuối đường, cách 100 mét phía trước là một ngã tư hình chữ "t".
Triệu Thụy cảm thấy tản bộ cũng đủ rồi, vì vậy quay đầu chuẩn bị trở về ngủ, trong lòng tính ngày mai sẽ hẹn Tôn Tiểu Lan, cùng nhau vui chơi hai ngày.
Ngay lúc này, một tiếng “Oanh” rất lớn vang lên, từ con đường ở bên phải ngã tư truyền đến.
Triệu Thụy đoán là một chiếc xe chạy với tốc độ cao đụng vào thứ gì đó, phát ra tiếng va chạm dữ dội.

Vì vậy hắn bỏ ý nghĩ trở về, xoay người chạy về phía nơi xảy ra tai nạn xe.
Bị tai nạn là một chiếc xe thể thao BMW, xe đã biến dạng hoàn toàn, vô cùng thê thảm.

Tuy nhiên kì lạ là chiếc xe này không va chạm với thứ gì, ngay cả lan can ven đường cũng không bị đụng hư.
Nó giống như bị một cái chùy thép thật lớn mạnh mẽ đập nát.
Trong không khí mơ hồ lưu lại một mùi hôi lạnh như băng, vừa ngửi là đã muốn nôn mửa.
Triệu Thụy hơi cau màu, mùi hôi này rất kỳ lạ nhưng không giống yêu khí, cũng không biết do thứ gì để lại.
Triệu Thụy cũng không tìm kiếm mà là nhìn vào trong xe.
Ngồi ở ghế trước xe thể thao là hai gã thanh niên khỏe mạnh, nhìn qua có vẻ là cận vệ, phía sau là một cô gái mặc váy còn rất trẻ, khoảng 15 – 16 tuổi.

Đúng là hoa trong hoa, dáng vẻ rất xinh đẹp, cho dù cả người đầy máu, sắc mặt tái nhợt thì vẫn khó có thể che giấu vẻ xinh đẹp kia.
Triệu Thụy nhìn qua liền biết cô gái này chắc chắn là thiên kim tiểu thư nhà giàu có, chuỗi vòng kim cương tinh xảo đeo trên cổ là bằng chứng tốt nhất.
Tuy nhiên dù là giàu có đến đâu thì lúc này cũng khó cứu mạng nàng, cả người nàng đều là máu, hơi thở yếu ớt, đã lâm vào tình trạng bán hôn mê.
Về phần hai gã cận vệ đằng trước thì đã chết ngay lập tức!
“Coi như ngươi may mắn khi gặp ta.” Triệu Thụy nhìn hai mắt cô gái, lầm bầm một câu rồi lấy viên ‘Long Hổ tục mệnh’ đan từ trong càn khôn giới ra.
Nếu trước mắt đã có người để thử nghiệm, vậy không cần làm phiền đến Tôn Tiểu Lan.
Triệu Thụy bóp miệng cô gái, sau đó nhét Long Hổ tục mệnh đan vào, rồi dùng chân khí tống xuống.
“Chỉ cần ngươi không quá xui xẻo thì ngày mai có thể khỏi hẳn.” Triệu Thụy đánh giá nàng vài lần, lầm bầm vài câu, rồi móc điện thoại từ trong ví của nàng ra, gọi số 110.
Sau khi làm xong tất cả thì hắn liền mau chóng rời khỏi hiện trường.
Long Hổ tục mệnh đan này tuy là linh đan nhưng vẫn cần một lúc để dược hiệu phát huy.


Tiểu cô nương này lại là người bình thường, hấp thu càng chậm hơn, khó có khả năng vừa ăn vào liền khiến người chết bật dậy, tinh thần tốt hơn gấp trăm lần, vui vẻ nhảy nhót.
Triệu Thụy khó có thể ở đây chờ cảnh sát đến, nếu không một người ngu ngốc cũng đoán ra hắn làm chuyện gì với tiểu cô nương này.
Triệu Thụy cũng không lo lắng làm thế nào biết dược hiệu, nếu tiểu cô nương này là con nhà giàu có, bỗng nhiên bị tai nạn giao thông thì chắc chắn giới truyền thông sẽ đưa tin.
Nếu như ‘Long Hổ tục mệnh’ đan có tác dụng, có thể khởi tử hồi sinh thì hắn cũng có thể từ báo chí hoặc tivi thu được tin tức này.
Triệu Thụy trở lại khu nhà ở, vừa nằm xuống liền ngủ sau, như thể tất cả đều không có quan hệ tới hắn.
Triệu Thụy vừa rời hiện trường không bao lâu thì có một xe cảnh sát chạy tới.
Một gã cảnh sát bước xuống xe.
Nhìn thấy tình trạng thê thảm của chiếc xe thể thao BMW, tên cảnh sát này cũng khiếp sợ, vội vàng gọi số 120.
Khi hắn thấy rõ khuôn mặt của cô gái trong xe, hắn bỗng cảm giác được hình như đã gặp qua cô gái này ở đâu rồi.
Suy nghĩ cẩn thận một chút thì mặt hắn tái lại, đổ mồ hôi lạnh.
Hắn nhớ ra, cô gái này là tiểu thư Chung Tĩnh của tổng giám đốc tập đoàn Việt Tú!
Hắn từng ngẫu nhiên gặp qua cô ta một lần!
Thiên kim tiểu thư của tổng giám đốc tập đoàn Việt Tú bị tai nạn, đây tuyệt đối là một chuyện lớn! Lấy thế lực to lớn của tập đoàn Việt Tú trong tỉnh Bắc Giang, xảy ra tai nạn như vậy thì e rằng cuộc sống của cục trưởng giao thông sau này không quá tốt.

Tên cảnh sát này không dám chậm trễ, vội vàng gọi điện báo cho cấp trên.
Tin tức này rất nhanh truyền tới tập đoàn Việt Tú.
Tuy nhiên cũng không truyền thẳng đến tổng giám đốc tập đoàn Việt Tú, người đầu tiên nhận được tin là cha của Chung Tĩnh, Chung Ái Dân.
Bởi vì từ sau khi vợ chết thì Chung Viễn có một thói quen rất kỳ lạ, sau chín giờ tối liền vào mật thất, không gặp bất kì ai hay tiếp cú điện thoại nào.
Tất cả mọi việc điều giao cho đệ đệ là phó tổng giám đốc Chung Ái Dân xử lý.
Chung Ái Dân nhận được tin Chung Tĩnh bị tai nạn, không khỏi hoảng hốt, vội vã chạy tới biệt thự của Chung Viễn, tự mình báo chuyện này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện