Edit: Bạch Liên
Ngồi trước bàn làm việc, Quan Xảo Xảo thẩn thờ nhìn vào màn hình máy tính hồi lâu, cảm giác trống rỗng như không thể tìm thấy một vật gì để lấp vào.
Một nụ hôn từ biệt, mặc dù không thể chạm vào, nhưng lại khắc sâu trong tâm trí của cô, cảm nhận được nó rất chân thật.
Có phải là cô quá chậm hiểu hay không? Tả Thành Hạo nói cô ngốc, cô không phục, nhưng bây giờ, thật sự cô cảm thấy mình rất ngốc.
Ngốc đến nỗi không hề phát hiện bản thân đã yêu Tả Thành Hạo, ở cùng với anh luôn vui vẻ như vậy, cô cũng không cần phải lo lắng cách cư xử của mình có tốt hay không, có làm sai chuyện gì không, ở trước mặt anh, cô thoả thích làm chính mình, không phải giả vờ như nhu mì, tất cả đều chân thật.
Trong lúc không chú ý, lòng của cô sớm đã ở trên người anh, nhưng lại ngốc đến nỗi không nhận ra từ khi nào thì thích anh, thích nghe anh nói, cho dù là lảm nhảm không thôi, nhưng hiện tại mỗi khi nhớ đến đều mang theo sự ngọt ngào.
Nghĩ đến anh, cô thật sự rất nhớ, rất muốn gặp anh, đã qua ba ngày, nhưng Tả Thành Hạo vẫn không tiếp tục xuất hiện, có đôi khi, cô nghi ngờ đây chỉ là một trò đùa của anh, thật ra anh không hề rời đi, chỉ là cố ý trêu cô mà thôi, sau đó đợi đến khi cô tuyệt vọng thì đột nhiên chạy đến doạ cô.
Cô hy vọng như thế, chỉ cần anh lại xuất hiện, cô liền muốn nói cho anh biết, cô yêu anh.
Trời ạ, mình yêu anh ấy!
Hai tay che lấy mặt, bản thân cảm thấy hối hận, cô như vậy, không xứng có được tình yêu của Lý Minh Thịnh, anh là người tốt, cô không thể lừa gạt anh.
Từng vì tình yêu mà bi thương, nên cô hiểu được cái đau đớn này, nếu cô không thể cho Lý Minh Thịnh một trái tim toàn vẹn, cũng không thể để anh có niềm hy vọng, vì thế cô âm thầm hạ quyết tâm.
Sau giờ tan ca, cô lấy dũng khí chủ động hẹn với Lý Minh Thịnh, tìm đến một quán cà phê yên tĩnh.
Quán cà phê này chính là nơi lần đầu tiên cô nhìn thấy Tả Thành Hạo, là một nơi có thể cho cô dũng khí, cho nên cô quyết định bù đắp cho sai lầm của mình ở đây.
Hai người gọi hai phần thức ăn, hai tách cà phê, trong lúc nói chuyện, cô vẫn luôn tìm một cơ hội thích hợp để nói với Lý Minh Thịnh.
Đối mặt với nụ cười ôn hoà của Lý Minh Thịnh, cô quyết tâm lấy dũng khí lên tiếng.
“Minh Thịnh, em . . . có việc muốn nói với anh.”
Lý Minh Thịnh dừng lại, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt của cô gấp gáp, mang theo sự khẩn trương rõ ràng, thực sự, kể từ lúc cô chủ động lên tiếng mời anh thì anh cũng đã cảm nhận được sự khẩn trương của cô, không cần hỏi, anh cũng có thể nhìn ra vẻ áy náy ở trong đôi mắt ấy.
Anh vẫn mỉm cười. “Nói đi, anh đang nghe.”
Ôi, ông trời ơi, đừng dịu dàng như thế, cô không đáng để được anh đối xử như vậy, nếu anh nghe thấy chuyện cô sắp nói ra, còn có thể mỉm cười như vậy với cô không? Nghĩ đến việc sẽ tổn thương đến một người tốt như vậy, cô cắn chặt răng, bất cứ giá nào cũng —
“Chúng ta làm bạn tốt được không?”
Cuối cùng cũng khó khăn nói ra, sự khẩn trương của cô đã đạt đến đỉnh điểm, chờ đợi sự kinh ngạc, chỉ trích cùng phẫn nộ của anh, nếu anh ấy tức giận đến nỗi đem chén dĩa hất về phía cô, cô cũng chịu.
Nhưng mà, Lý Minh Thịnh không giận tím mặt nhưng cô đã nghĩ, ngược lại vẫn bình tĩnh, chẳng qua là sau một hồi trầm mặc mới chậm rãi lên tiếng với cô.
“Mặc dù chúng ta đang tìm hiểu, nhưng anh cảm nhận được tâm tư của em không đặt trên người anh, cũng cảm giác một ngày nào đó em sẽ lựa chọn cách rời đi, cho nên anh vẫn luôn chuẩn bị tâm lý, chỉ là không thể ngờ lại đến nhanh như vậy.”
Cô nghe xong, đầu tiên là sửng sờ, sau lại áy náy cúi đầu nói khẽ.
“Em xin lỗi.” Đã nói là sẽ không khóc, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể kiềm được nước mắt.
“Đồ ngốc, anh cũng không trách em.” Anh cầm lấy khăn tay, ngồi đến bên cạnh cô, giúp cô lau đi nước mắt, chẳng những không trách cô mà còn an ủi, “Nhất định em đã kìm nén rất lâu rồi đúng không, đấu tranh mãi mới có dũng khí nói cho anh biết.”
“Thật sự em không muốn làm tổn thương đến anh, thật sự không muốn . . .”
“Anh biết, em là một cô gái tốt, nhìn thấy em thế này, anh liền nghĩ, trong lòng em vẫn còn yêu anh ta phải không?”
Vẫn chưa nâng lên ánh mắt đầy lệ, ngẩn ngơ. “Ai cơ?”
“Bạn trai trước của em, em còn yêu anh ta, phải không?”
Quan Xảo Xảo nhíu mày, bạn trai trước, Lưu Tuấn Sinh sao? Cô sớm đã đem ký ức về anh ta ném ra bên ngoài vũ trụ rồi, ngay cả nghĩ đến cũng không còn, thì ra Lý Minh Thịnh nghĩ rằng cô còn yêu Lưu Tuấn Sinh.
Cô lắc đầu nghiêm mặt nói: “Không có liên quan đến anh ta, duyên phận giữa em và anh ta đã hết, đã không nghĩ tới tám trăm năm rồi.”
“Vậy sao? Thế nguyên nhân là gì?”
Nhắc đến chuyện đau lòng, cô lại rớt nước mắt. “Anh nói đúng một nửa, em . . em đã yêu người khác, nhưng đừng hiểu lầm, em không có bắt cá hai tay, mấy ngày nay em mới nhận ra mình yêu anh ấy.” Cô cam đoan nhìn anh, mình không phải là loại phụ nữ tam tâm lưỡng ý *dễ thay lòng đổi dạ*, nếu như từ đầu đã hiểu ra bản thân muốn cái gì, nhất định cô sẽ không để mình sa vào cái vòng lẩn quẩn này, bởi vì thà rằng cô tự đả thương chính mình, cũng không muốn gây tổn thương cho người khác.
“Người này anh có biết không?”
Cô lắc đầu, chóp mũi cùng đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc.
Lý Minh Thịnh thấy cô đau lòng như thế, lại áy náy thở dài, dịu dàng khuyên nhủ cô, “Em nhất định là rất yêu anh ta, có phải không?”
Cô gật đầu. “Em xin lỗi, đều tại em không tốt, tất cả là lỗi của em.”
“Đồ ngốc, yêu một người không phải là cái tội, em cũng cần cảm thấy có lỗi với anh.”
”Vì sao? Vì sao anh lại có thể dịu dàng với em như thế? Anh phải tức giận mới đúng chứ.”
“Có lẽ anh sẽ khổ sở, nhưng nhất định sẽ không giận dữ với em, em thẳng thắn với anh như vậy, cho thấy em cũng không muốn làm anh tổn thương, còn tại sao anh không giận dữ với em là bởi vì anh thích em.”
“Nhưng mà . . .nhưng mà em không thể đáp lại anh . . . “
“Tình yêu thật sự, là không cần đáp lại, cũng không cần điều kiện. Anh thích em, đó là lựa chọn của anh, nếu bởi vì em không thể yêu anh, anh liền không thích em, chán ghét em, như vậy tình cảm của anh chỉ là giả dối, nếu thẳng thắn mà nói thì đó là vì yêu bản thân mình nên mới thích em, hy vọng có được lợi ích từ em.” Anh lắc đầu. “Đây không phải là điều anh muốn, cái anh cần chính là người anh yêu được hạnh phúc, chứ không phải đem cô ấy trói ở bên người anh, để rồi mỗi ngày đều nhìn thấy cô ấy đau thương buồn bã, nếu anh không thể khiến em hạnh phúc, vậy anh thà để em ở bên cạnh người có thể làm em vui vẻ.”
Cô nhìn vào Lý Minh Thịnh, lời nói của anh làm cô vừa kinh ngạc lại vừa cảm động, kìm không được lại oa oa một tiếng, rốt cuộc vẫn không nén được sự ưu thương.
Bởi vì khóc quá lớn tiếng, làm những người khách khác liên tiếp tò mò nhìn hai người bọn họ, Lý Minh Thịnh đành phải mỉm cười xin lỗi với những người đó, lại giống như một người anh trai ôm lấy cô em đang đau lòng này, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, để cô có thể mặc sức oà khóc trong lồng ngực của mình.
“Nếu em có thể yêu anh thì thật tốt.” Cô nỉ non nói.
“Không thể là người yêu, cũng có thể làm bạn, chỉ cần em vui vẻ, anh cũng sẽ vui vẻ.”
Lý Minh Thịnh là người có lòng dạ khoan dung, tình yêu của anh không hề vụ lợi cũng không cần hồi đáp, đó không khác gì là một phương thuốc giúp xoa dịu tâm hồn đang thương tâm của cô, tuy rằng cô mất đi một người yêu tốt, nhưng lại có được một người tri kỉ.
Đúng vậy, yêu một người, không phải chính là hy vọng người ấy được hạnh phúc hay sao? Một đạo lý rất giản đơn.
Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng sự gặp gỡ bất ngờ với thần tình yêu đã trở thành sự kì điệu nhất trong cuộc đời của cô, cũng là hồi ức tốt đẹp nhất mà cô không thể tưởng tượng nổi, nếu thời gian có thể xoay chuyển một lần nữa, cô vẫn sẽ cùng thần tình yêu xây nên một hồi ký ức như vậy.
Cô đau khổ như vậy, cho thấy cô đã rất hạnh phúc.
Đây là lời nói mà thần tình yêu cho cô, đúng vậy, thì ra những ngày cô và Thành Hạo cùng ở bên nhau lại hạnh phúc như vậy, cô chân thành cảm tạ trời xanh đã cho cô gặp được thần tình yêu, đem một hồi ký ức ngắn ngủi mà xinh đẹp khắc sâu ở trong lòng, đời này cũng sẽ không quên anh.
Ngày hôm nay khóc xong, ngày mai cô sẽ lau khô nước mắt, đều phải trân trọng mỗi một ngày quý giá.
Mỗi ngày, mặt trời lại mọc lên rồi lặng xuống, những thiên thể xoay quanh nó với quỹ đạo hàng trăm triệu năm.
Cuộc đời của con người, khi so với những thiên thể trên vũ trụ kia chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua.
Quan Xảo Xảo mở to mắt, trời đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu, cô nằm ở trên giường và tự hỏi hôm nay phải làm gì.
Ngày lễ của mẹ đã sắp đến, cô cần phải bàn bạc với ba, nên để mẹ có một ngày lễ thế nào, cũng phải nhắc nhở em trai và em gái không được quên chuẩn bị quà tặng.
Cô từ chức không phải vì muốn tránh mặt Lý Minh Thịnh, cô và Lý Minh Thịnh đã trở thành bạn tốt, nhưng vì muốn thay đổi tâm tình nên cô mới xin thôi việc, không còn thuê nhà, quyết định về nhà nghỉ ngơi một chút rồi tính sau.
Mấy ngày nay cô đều ăn ngon ngũ kĩ, hết ngũ rồi lại ăn, ngoài trứ phụ giúp việc nhà thì phần lớn thời gian đều ngẩn người.
Nghỉ ngơi là việc duy nhất cô có thể làm, cô cần tự suy ngẫm về tương lai, một lần nữa sắp xếp lại tâm tình, tìm lấy sự cân bằng giữa cái được và cái mất của cuộc đời.
Cô chưa bao giờ cầu nguyện, nhưng hiện tại cô lại rất muốn, vì thế cô lặng lẽ quỳ ở trên giường, đối mặt với cửa sổ, bằng tấm lòng chân thành thì thầm lời cầu nguyện.
“Thần tình yêu, tôi rất muốn gặp anh, anh ra đi quá vội vàng, hại tôi còn chưa kịp thổ lộ với anh, hiện tại tôi không có bạn trai, lần yêu đương này lại không thành công, cho nên không tính nha, nhiệm vụ của anh vẫn còn chưa xong, ân tình mà anh thiếu tôi còn chưa trả hết, như vậy là xấu lắm, có biết không? Anh đã nói sẽ phụ trách việc đem tôi gả đi mà, nhanh đến đây gặp tôi —”
“Phụt . . .”
“Xuỵt, đừng cười . . .”
Bất chợt, một tiếng cười cắt ngang lời cầu nguyện của cô, Quan Xảo Xảo quay đầu lại, không khỏi cứng đờ, ngoài cửa có bốn con mắt đang nhìn lén cô, không cần nói cô cũng biết đó là hai đứa em bướng bỉnh.
Mặt của cô thoáng chốc liền ửng đỏ như thuỷ triều lên, không nhịn được liền thét lên. “Này —Ai cho mấy đứa nhìn lén, không lễ phép!”
“Chị hai đang cầu thần tình yêu, ha ha!”
“Chị muốn kết hôn đến phát điên rồi, ha ha —”
“Dám trêu chị bây à! Muốn chết!” Cô nhảy xuống từ trên giường, vung nắm tay lên, dáng vẻ như muốn đuổi giết kẻ thù, hai đứa em trai em gái vừa nhìn thấy nét mặt nổi đoá của chị, liền lập tức xoay người bỏ chạy.
Sáng sớm ngày cuối tuần, liền được mở màn bởi cuộc truy đuổi tưng bừng của ba chị em, ngươi đuổi ta chạy.
Ba Quan đang ngồi trên salon ở phòng khách đọc báo, mặc dù hiện tại đã có mạng internet, nhưng ông vẫn duy trì thói quen trong mấy chục năm, một ly trà nóng, một cặp kính lão, cùng một tờ báo.
“Ba, cứu mạng, chị hai điên rồi!”
“Ừ.”
“Ba, bọn chúng mới điên, xâm phạm đến sự riêng tư của con!”
“Ừ.”
Ba đứa trẻ chạy đông trốn tây khắp căn phòng, thoáng nhảy lên sô pha, rồi lại nhảy qua bàn trà, Ba Quan vững vàng như núi Thái Sơn ngồi giữa salon, ông vẫn lật báo như cũ, nhàn nhã uống trà Thiết Quan Âm.
Mẹ Quan mang quần áo từ ngoài ban công vào phòng khách, liền tức giận mắng: “Ôi ông trời của tôi! Không được nhảy loạn ở trên ghế salon, sẽ hư hết! Không được đứng trên bàn, mấy đứa ồn áo chết được —”
Âm thanh huyên náo của bọn trẻ, hơn nữa còn có tiếng mắng chửi của mẹ Quan, gần như muốn thổi tung trần nhà.
Mẹ Quan đem quần áo để xuống bên cạnh, gia nhập vào trận chiến, dáng vẻ muốn đánh người đến nơi. Ở trong Quan gia, mẹ Quan có địa vị tối cao, ai mà chọc vào bà sẽ xui xẻo, ngay đến Quan Xảo Xảo cũng không dám, bởi vì cô cũng là người mang dép lê trực tiếp giẫm lên bàn trà và salon ở phòng khách, đương nhiên cũng phải nhanh trốn đi, mẹ mà nhéo lỗ tai thì rất đau.
Cô vội vàng bỏ trốn, bởi vì gấp gáp nên không cẩn thận vấp phải chiếc thảm trải sàn trong phòng khách, đúng lúc quỳ xuống trước mặt ba, may là mẹ đã chuyển mục tiêu sang em trai, nên cô mới có thể lấy hơi, tầm mắt đưa lên, vừa vặn chạm vào trang thông báo trong tay ba, đập vào mắt là một bức ảnh chụp.
Ơ?
Cô dán mắt vào tấm hình kia, mặt chàng trai này nhìn rất quen, làm cô không thể dời đi ánh mắt.
Diện mạo, đường nét, còn có biểu cảm kia, sao lại giống thần tình yêu như vậy?
Ánh mắt chuyển qua tin tức bên dưới bức hình, bên trên đặt một tiều đề rất lớn — Kì tích, người hôn mê suốt tám tháng, sống đời thực vật đã tỉnh lại! Lại nhìn tiếp nội dung bên dưới, ba chữ Tả Thành Hạo rung động rơi vào mắt.
Cô kích động đoạt lấy tờ báo, không dám tin đọc qua nội dung, Ba Quan vốn đang bất động như núi cuối cùng cũng có phản ứng, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con gái lớn, trong nhà này, chưa từng có người cướp báo của ông, hơn nữa còn là cô con gái nhu thuận hiểu biết này.
“Ôi trời ơi . . .” Quan Xảo Xảo thì thào nói, sự chấn động trong lúc này thật sự không thể hình dung được, tim cô đang đập rất nhanh, hơi thở phập phồng dữ dội: “Tả Thành Hạo . . .Tả Thành Hạo . . . tên của anh ta cũng là Tả Thành Hạo . . .”
“Con muốn xem sao, nhưng có thể chỉ lấy một tờ không, nhưng cái khác trả lại cho ba.” Ba Quan nói.
Quan Xảo Xảo không có ý kiến, ngoài trừ phần thông báo, những tờ khác đều trả lại cho ba, sau đó lao về phòng ngủ của mình.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt đánh răng, mặc một chiếc áo sơ mi nhẹ nhàng cùng quần jean, đem tờ báo cất cẩn thận vào trong túi, quyết định ra ngoài.
“Ơ? Con muốn đi đâu?” Mẹ Quan kinh ngạc hỏi.
“Con có việc phải ra ngoài.”
“Ăn sáng đi đã!”
“Mẹ, con không ăn.” Sau đó để mặc cho mẹ than vãn ở phía sau, cô cấp tốc ra cửa, mục tiên chính là khoa vật lý trị liệu của bệnh viện Bác Ái được nói đến trong báo.
Tả Thành Hạo, hai mươi tám tuổi, tám tháng trước đang trên đường đi làm thì bị xe taxi đụng phải, phát hiện ở trên phố bốn mươi bốn, sau khi đưa đến bệnh viện thì hôn mê bất tỉnh, trở thành người sống đời thực vật, người thân gần như đã không còn hy vọng, cho rằng kiếp này anh cũng không thể tỉnh lại, nhưng đến đầu tháng này đã tỉnh lại như kì tích, hiện đang thực hiện phục hồi chức năng ở bệnh viện.
Đầu tháng, không phải là lúc thần tình yêu rời khỏi cô hay sao?
Quan Xảo Xảo ngồi trên taxi, cô lại nhìn vào ảnh chụp cùng thông tin trên mặt báo, hưng phấn và khẩn trương đến không nói nên lời.
Có thể sao? Đây là anh sao?
Cùng một gương mặt, cùng tên, tỷ lệ trùng khớp là bao nhiêu?
Đợi một chút, nếu người này thật sự là anh, vậy anh cũng không phải là thần tình yêu nha, là chuyện gì thế này? Hôn mê tám tháng . . . Trong lòng cô hoảng hốt, có thể là…………..trời ạ!
Sự phỏng đoán ở trong lòng làm cô giật mình, mặc dù trái với tự nhiên, nhưng lại cảm thấy cũng không phải là không có khả năng.
Cuối cùng thì taxi cũng đến cửa bệnh viện Bác Ái, cô trả tiền, xuống xe, vừa đúng lúc nhìn thấy người bán hoa, vội rút ví tiền mua một bó, trong lòng mang theo nghi vấn cùng hy vọng bước vào bệnh viện, đi đến toà nhà khoa vật lý trị liệu.
“Xin lỗi cô, cho tôi hỏi, Tả Thành Hạo tiên sinh nằm ở phòng nào vậy?”
Cô y tá ngồi ở sảnh ngước mặt lên, tò mò đánh giá, “Xin hỏi cô có quan hệ thế nào với Tả tiên sinh?”
“Tôi là bạn anh ấy, đặc biệt đến thăm.”
“Nhưng hiện tại Tả tiên sinh không muốn khách đến thăm!”
“Ơ . . .có thật không?”
“Rất xin lỗi, người nhà đã dặn dò, không được phép nên chúng tôi không thế báo số phòng với cô.”
Cô khó nén được sự thất vọng, nếu không thăm dò được từ đây, đành phải tự tìm biện pháp.
Nếu không đem sự tình làm cho rõ ràng, cô vẫn còn hy vọng, vì thế cô cầm bó hoa, quyết định tự tìm phòng bệnh, lén đi dò hỏi, gặp phải ai cũng hỏi, nói không chừng sẽ may mắn có người biết phòng bệnh của Tả Thành Hạo.
Ông trời đúng là không phụ lòng người, cho cô gặp đúng người.
“A, Tả Thành Hạo, cái cậu đẹp trai phải không?” Một bà lão khoẻ mạnh đầy sức sống đáp lại, mặc dù tuổi của bà cụ đã lớn, nhưng vẫn còn mười phần khí lực, giọng nói vang vang có lực.
Quan Xảo Xảo vội gật đầu. “Đúng, đúng . . . cao khoảng thế này, dáng vẻ rất tuấn tú, người lại hài hước dí dỏm.”
Vẻ mặt bà lão nghi ngờ. “Hài hước dí dỏm? Không thể nào, thằng bé ấy rất âm trầm, không để ý tới ai, hung hăng lại còn không biết cười.”
“Ơ? Thật vậy sao?”
“Cháu muốn tìm cậu ta phải không, cậu ấy ở phòng 1038, nhưng mà lúc này cậu ấy thường ở trong công viên của toà nhà, bây giờ cháu đến đó nói không chừng có thể gặp được cậu ta.”
Quan Xảo Xảo phấn khởi cúi mình cảm ơn bà lão, rốt cuộc cũng tìm được tin tức của Tả Thành Hạo, sau khi từ biệt với bà lão, cô nhanh chóng đi vào thang máy, sau đó dựa theo chỉ dẫn của bà lão mà tìm đến công viên bên dưới của khu vật lý trị liệu, cố gắng tìm ra bóng dáng của Tả Thành Hạo.
Bỗng dưng, cô dừng lại.
Dưới một gốc cây to, một thanh niên lặng lẽ ngồi trên xe lăn, mặc dù đang đưa lưng về phía cô, nhưng trực giác của Quan Xảo Xảo nói rằng chính là anh, là Tả Thành Hạo.
Bất giác cô nắm chặt bó hoa trước ngực, trái tim đập liên hồi, cô cũng không tiến lên ngay lập tức, mà cẩn thận bước từng bước, chậm rãi vòng qua anh, nhìn từ sau lưng cho đến nghiêng một bên mặt của anh, sau đó lại trốn ở phía sau một thân cây khác, lén nhìn khuôn mặt chính diện của anh.
Xem ra nét mặt có chút tái nhợt, cũng có chút tiều tuỵ, sắc mặt âm u, ánh mắt không có ánh sáng, khuôn mặt nghiêm túc, không có một nụ cười, chỉ có vẻ âm trầm khiến người khác không dám tới gần, nhưng đó thật sự là anh, là Tả Thành Hạo, tướng mạo giống y như đúc, một Tả Thành Hạo không biết cười.
Gió thổi qua ngọn cây, vài chiếc lá bị thổi rơi lên người anh, nhưng anh làm như không hề thấy, chỉ lẳng lặng nhìn về phương xa, biểu cảm âm trầm kia, khoé môi lạnh nhạt, cùng với ánh mắt thờ ơ, cũng đủ làm cho người khác không dám đến gần, mà thật sự anh cũng không muốn bất kì người nào tới gần.
Từ sau tai nạn ô tô kia, hết thảy đều thay đổi, tám tháng hôn mê, sau khi tỉnh lại, chờ đợi anh chính là sự phản bội vô tình.
Anh đóng chặt chính mình, nếu có thể lựa chọn, thà rằng anh có thể chết đi trong lần tai nạn đó, dù sao cũng sẽ dễ chịu hơi tình trạng liệt nửa người thế này.
Tám tháng trống rỗng, sau khi tỉnh lại, cảnh vật vẫn như trước, nhưng sự đời thì đổi khác, anh nhìn về phương xa, hy vọng mình cứ như vậy mà biến mất trong không khí.
Anh đau đớn nhắm chặt mắt, cảm thấy có một bóng ma thoáng bao phủ trên đầu, còn cảm thấy có người lấy tay chạm vào ngực của anh, khi anh mở to mắt thì phát hiện có một cô gái đang đứng trước mặt mình, đôi mắt sống chết dõi theo anh, còn bàn tay đang chạm vào ngực anh chính là của cô.
Là thực thể.
Quả thực Quan Xảo Xảo không dám tin vào cảm giác trên tay mình, không thể ngờ nguyện vọng của cô đã trở thành sự thật, trước mặt cô không còn là một Tả Thành Hạo mờ mịt hư không, mà sờ được chạm được.
Cô có thể sờ đến lồng ngực của anh, có thể chạm vào bờ vai anh, cánh tay, còn có cả tóc, ôi . . .Cô gần như cảm động đến rơi nước mắt.
Cô gái này đang làm gì vậy?
Anh kinh ngạc trừng mắt nhìn đối phương, chẳng biết cô gái thiếu suy nghĩ này ở đâu ra? Giữa ban ngày ban mặt lại dám động tay động chân với anh như vậy?
Cô đang trêu anh sao?
Anh tức giận dùng sức lắc đầu chống cự, muốn hất tay của cô ra khỏi đầu anh, cô gái kì lạ này sao lại đứng trước mặt anh, anh vốn không quen cô ta.
Vẻ mặt kinh ngạc chuyển sang lạnh lùng, đôi mắt trừng lớn, cảnh cáo cô không nên chọc vào anh.
“Thành Hạo?”
Anh sửng sốt, không hiểu tại sao đối phương lại biết tên của anh.
“Em là Xảo Xảo, có nhớ không?” Trái tim Quan Xảo Xảo đập nhanh.
Xảo Xảo? Anh không biết, cũng không nhớ rõ, hiện tại anh chỉ muốn yên lặng ở một mình, căn bản không muốn gặp người khác, vì thế thờ ơ nghiêng mặt, không để ý đến cô.
Quan Xảo Xảo không khỏi ngẩn ngơ, không ngờ Tả Thành Hạo lại có thái độ lạnh nhạt như vậy.
Không, cô không tin, cô biết Tả Thành Hạo không phải là người như vậy, trong chuyện này nhất định là có nguyên nhân.
Vì vậy cô quyết không từ bỏ ý định, lần thứ hai nói chuyện với anh: “Trước đây, chúng ta đã quen nhau gần ba tháng, mỗi ngày đều ở chung, cùng nhau xem phim cùng nhau nói chuyện phiếm, anh đều quên hết sao?” Đem gương mặt tiến sát vào khuôn mặt của anh, rất chăm chú nhắc nhở anh.
Anh lại nghiêng đầu về bên kia, không nhìn cô.
Quan Xảo Xảo nhất định cũng không từ bỏ ý định, lại đưa mặt đến trước mặt anh. “Em biết anh chính là Tả Thành Hạo, cho dù anh có hoá thành tro em cũng nhận ra, tại sao anh lại không nói gì vậy?”
Tả Thành Hạo bị cô kích đến phẫn nộ, ánh mắt hung tợn phát ra ánh sáng nguy hiểm, làm cô sợ tới mức không di chuyển được một bước. Cô thật không hiểu, không hiểu vì sao anh lại trở nên như vậy, ánh mắt kia giống như từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy cô, chẳng lẽ anh đã quên thật?
Trong lúc cô đang kinh ngạc thì Tả Thành Hạo đã tức giận quay xe lăn, cả người như muốn chạy đi, nhưng động tác của anh lại rất vụng về, giống như một đứa trẻ vừa mới học cách dùng tay nên làm không tốt, vì vậy liền muốn ngã xuống từ trên xe lăn.
“Cẩn thận!”
Cô vội vàng nhào đến trước đỡ anh, nhưng lại không chịu được sức nặng của anh, cùng anh té trên mặt đất.
Ngồi trước bàn làm việc, Quan Xảo Xảo thẩn thờ nhìn vào màn hình máy tính hồi lâu, cảm giác trống rỗng như không thể tìm thấy một vật gì để lấp vào.
Một nụ hôn từ biệt, mặc dù không thể chạm vào, nhưng lại khắc sâu trong tâm trí của cô, cảm nhận được nó rất chân thật.
Có phải là cô quá chậm hiểu hay không? Tả Thành Hạo nói cô ngốc, cô không phục, nhưng bây giờ, thật sự cô cảm thấy mình rất ngốc.
Ngốc đến nỗi không hề phát hiện bản thân đã yêu Tả Thành Hạo, ở cùng với anh luôn vui vẻ như vậy, cô cũng không cần phải lo lắng cách cư xử của mình có tốt hay không, có làm sai chuyện gì không, ở trước mặt anh, cô thoả thích làm chính mình, không phải giả vờ như nhu mì, tất cả đều chân thật.
Trong lúc không chú ý, lòng của cô sớm đã ở trên người anh, nhưng lại ngốc đến nỗi không nhận ra từ khi nào thì thích anh, thích nghe anh nói, cho dù là lảm nhảm không thôi, nhưng hiện tại mỗi khi nhớ đến đều mang theo sự ngọt ngào.
Nghĩ đến anh, cô thật sự rất nhớ, rất muốn gặp anh, đã qua ba ngày, nhưng Tả Thành Hạo vẫn không tiếp tục xuất hiện, có đôi khi, cô nghi ngờ đây chỉ là một trò đùa của anh, thật ra anh không hề rời đi, chỉ là cố ý trêu cô mà thôi, sau đó đợi đến khi cô tuyệt vọng thì đột nhiên chạy đến doạ cô.
Cô hy vọng như thế, chỉ cần anh lại xuất hiện, cô liền muốn nói cho anh biết, cô yêu anh.
Trời ạ, mình yêu anh ấy!
Hai tay che lấy mặt, bản thân cảm thấy hối hận, cô như vậy, không xứng có được tình yêu của Lý Minh Thịnh, anh là người tốt, cô không thể lừa gạt anh.
Từng vì tình yêu mà bi thương, nên cô hiểu được cái đau đớn này, nếu cô không thể cho Lý Minh Thịnh một trái tim toàn vẹn, cũng không thể để anh có niềm hy vọng, vì thế cô âm thầm hạ quyết tâm.
Sau giờ tan ca, cô lấy dũng khí chủ động hẹn với Lý Minh Thịnh, tìm đến một quán cà phê yên tĩnh.
Quán cà phê này chính là nơi lần đầu tiên cô nhìn thấy Tả Thành Hạo, là một nơi có thể cho cô dũng khí, cho nên cô quyết định bù đắp cho sai lầm của mình ở đây.
Hai người gọi hai phần thức ăn, hai tách cà phê, trong lúc nói chuyện, cô vẫn luôn tìm một cơ hội thích hợp để nói với Lý Minh Thịnh.
Đối mặt với nụ cười ôn hoà của Lý Minh Thịnh, cô quyết tâm lấy dũng khí lên tiếng.
“Minh Thịnh, em . . . có việc muốn nói với anh.”
Lý Minh Thịnh dừng lại, ngước mắt nhìn cô, ánh mắt của cô gấp gáp, mang theo sự khẩn trương rõ ràng, thực sự, kể từ lúc cô chủ động lên tiếng mời anh thì anh cũng đã cảm nhận được sự khẩn trương của cô, không cần hỏi, anh cũng có thể nhìn ra vẻ áy náy ở trong đôi mắt ấy.
Anh vẫn mỉm cười. “Nói đi, anh đang nghe.”
Ôi, ông trời ơi, đừng dịu dàng như thế, cô không đáng để được anh đối xử như vậy, nếu anh nghe thấy chuyện cô sắp nói ra, còn có thể mỉm cười như vậy với cô không? Nghĩ đến việc sẽ tổn thương đến một người tốt như vậy, cô cắn chặt răng, bất cứ giá nào cũng —
“Chúng ta làm bạn tốt được không?”
Cuối cùng cũng khó khăn nói ra, sự khẩn trương của cô đã đạt đến đỉnh điểm, chờ đợi sự kinh ngạc, chỉ trích cùng phẫn nộ của anh, nếu anh ấy tức giận đến nỗi đem chén dĩa hất về phía cô, cô cũng chịu.
Nhưng mà, Lý Minh Thịnh không giận tím mặt nhưng cô đã nghĩ, ngược lại vẫn bình tĩnh, chẳng qua là sau một hồi trầm mặc mới chậm rãi lên tiếng với cô.
“Mặc dù chúng ta đang tìm hiểu, nhưng anh cảm nhận được tâm tư của em không đặt trên người anh, cũng cảm giác một ngày nào đó em sẽ lựa chọn cách rời đi, cho nên anh vẫn luôn chuẩn bị tâm lý, chỉ là không thể ngờ lại đến nhanh như vậy.”
Cô nghe xong, đầu tiên là sửng sờ, sau lại áy náy cúi đầu nói khẽ.
“Em xin lỗi.” Đã nói là sẽ không khóc, nhưng cuối cùng cô vẫn không thể kiềm được nước mắt.
“Đồ ngốc, anh cũng không trách em.” Anh cầm lấy khăn tay, ngồi đến bên cạnh cô, giúp cô lau đi nước mắt, chẳng những không trách cô mà còn an ủi, “Nhất định em đã kìm nén rất lâu rồi đúng không, đấu tranh mãi mới có dũng khí nói cho anh biết.”
“Thật sự em không muốn làm tổn thương đến anh, thật sự không muốn . . .”
“Anh biết, em là một cô gái tốt, nhìn thấy em thế này, anh liền nghĩ, trong lòng em vẫn còn yêu anh ta phải không?”
Vẫn chưa nâng lên ánh mắt đầy lệ, ngẩn ngơ. “Ai cơ?”
“Bạn trai trước của em, em còn yêu anh ta, phải không?”
Quan Xảo Xảo nhíu mày, bạn trai trước, Lưu Tuấn Sinh sao? Cô sớm đã đem ký ức về anh ta ném ra bên ngoài vũ trụ rồi, ngay cả nghĩ đến cũng không còn, thì ra Lý Minh Thịnh nghĩ rằng cô còn yêu Lưu Tuấn Sinh.
Cô lắc đầu nghiêm mặt nói: “Không có liên quan đến anh ta, duyên phận giữa em và anh ta đã hết, đã không nghĩ tới tám trăm năm rồi.”
“Vậy sao? Thế nguyên nhân là gì?”
Nhắc đến chuyện đau lòng, cô lại rớt nước mắt. “Anh nói đúng một nửa, em . . em đã yêu người khác, nhưng đừng hiểu lầm, em không có bắt cá hai tay, mấy ngày nay em mới nhận ra mình yêu anh ấy.” Cô cam đoan nhìn anh, mình không phải là loại phụ nữ tam tâm lưỡng ý *dễ thay lòng đổi dạ*, nếu như từ đầu đã hiểu ra bản thân muốn cái gì, nhất định cô sẽ không để mình sa vào cái vòng lẩn quẩn này, bởi vì thà rằng cô tự đả thương chính mình, cũng không muốn gây tổn thương cho người khác.
“Người này anh có biết không?”
Cô lắc đầu, chóp mũi cùng đôi mắt đã sưng đỏ vì khóc.
Lý Minh Thịnh thấy cô đau lòng như thế, lại áy náy thở dài, dịu dàng khuyên nhủ cô, “Em nhất định là rất yêu anh ta, có phải không?”
Cô gật đầu. “Em xin lỗi, đều tại em không tốt, tất cả là lỗi của em.”
“Đồ ngốc, yêu một người không phải là cái tội, em cũng cần cảm thấy có lỗi với anh.”
”Vì sao? Vì sao anh lại có thể dịu dàng với em như thế? Anh phải tức giận mới đúng chứ.”
“Có lẽ anh sẽ khổ sở, nhưng nhất định sẽ không giận dữ với em, em thẳng thắn với anh như vậy, cho thấy em cũng không muốn làm anh tổn thương, còn tại sao anh không giận dữ với em là bởi vì anh thích em.”
“Nhưng mà . . .nhưng mà em không thể đáp lại anh . . . “
“Tình yêu thật sự, là không cần đáp lại, cũng không cần điều kiện. Anh thích em, đó là lựa chọn của anh, nếu bởi vì em không thể yêu anh, anh liền không thích em, chán ghét em, như vậy tình cảm của anh chỉ là giả dối, nếu thẳng thắn mà nói thì đó là vì yêu bản thân mình nên mới thích em, hy vọng có được lợi ích từ em.” Anh lắc đầu. “Đây không phải là điều anh muốn, cái anh cần chính là người anh yêu được hạnh phúc, chứ không phải đem cô ấy trói ở bên người anh, để rồi mỗi ngày đều nhìn thấy cô ấy đau thương buồn bã, nếu anh không thể khiến em hạnh phúc, vậy anh thà để em ở bên cạnh người có thể làm em vui vẻ.”
Cô nhìn vào Lý Minh Thịnh, lời nói của anh làm cô vừa kinh ngạc lại vừa cảm động, kìm không được lại oa oa một tiếng, rốt cuộc vẫn không nén được sự ưu thương.
Bởi vì khóc quá lớn tiếng, làm những người khách khác liên tiếp tò mò nhìn hai người bọn họ, Lý Minh Thịnh đành phải mỉm cười xin lỗi với những người đó, lại giống như một người anh trai ôm lấy cô em đang đau lòng này, vỗ nhè nhẹ lên lưng cô, để cô có thể mặc sức oà khóc trong lồng ngực của mình.
“Nếu em có thể yêu anh thì thật tốt.” Cô nỉ non nói.
“Không thể là người yêu, cũng có thể làm bạn, chỉ cần em vui vẻ, anh cũng sẽ vui vẻ.”
Lý Minh Thịnh là người có lòng dạ khoan dung, tình yêu của anh không hề vụ lợi cũng không cần hồi đáp, đó không khác gì là một phương thuốc giúp xoa dịu tâm hồn đang thương tâm của cô, tuy rằng cô mất đi một người yêu tốt, nhưng lại có được một người tri kỉ.
Đúng vậy, yêu một người, không phải chính là hy vọng người ấy được hạnh phúc hay sao? Một đạo lý rất giản đơn.
Tuy rằng thời gian ngắn ngủi, nhưng sự gặp gỡ bất ngờ với thần tình yêu đã trở thành sự kì điệu nhất trong cuộc đời của cô, cũng là hồi ức tốt đẹp nhất mà cô không thể tưởng tượng nổi, nếu thời gian có thể xoay chuyển một lần nữa, cô vẫn sẽ cùng thần tình yêu xây nên một hồi ký ức như vậy.
Cô đau khổ như vậy, cho thấy cô đã rất hạnh phúc.
Đây là lời nói mà thần tình yêu cho cô, đúng vậy, thì ra những ngày cô và Thành Hạo cùng ở bên nhau lại hạnh phúc như vậy, cô chân thành cảm tạ trời xanh đã cho cô gặp được thần tình yêu, đem một hồi ký ức ngắn ngủi mà xinh đẹp khắc sâu ở trong lòng, đời này cũng sẽ không quên anh.
Ngày hôm nay khóc xong, ngày mai cô sẽ lau khô nước mắt, đều phải trân trọng mỗi một ngày quý giá.
Mỗi ngày, mặt trời lại mọc lên rồi lặng xuống, những thiên thể xoay quanh nó với quỹ đạo hàng trăm triệu năm.
Cuộc đời của con người, khi so với những thiên thể trên vũ trụ kia chỉ là một cái chớp mắt thoáng qua.
Quan Xảo Xảo mở to mắt, trời đã sáng, một ngày mới lại bắt đầu, cô nằm ở trên giường và tự hỏi hôm nay phải làm gì.
Ngày lễ của mẹ đã sắp đến, cô cần phải bàn bạc với ba, nên để mẹ có một ngày lễ thế nào, cũng phải nhắc nhở em trai và em gái không được quên chuẩn bị quà tặng.
Cô từ chức không phải vì muốn tránh mặt Lý Minh Thịnh, cô và Lý Minh Thịnh đã trở thành bạn tốt, nhưng vì muốn thay đổi tâm tình nên cô mới xin thôi việc, không còn thuê nhà, quyết định về nhà nghỉ ngơi một chút rồi tính sau.
Mấy ngày nay cô đều ăn ngon ngũ kĩ, hết ngũ rồi lại ăn, ngoài trứ phụ giúp việc nhà thì phần lớn thời gian đều ngẩn người.
Nghỉ ngơi là việc duy nhất cô có thể làm, cô cần tự suy ngẫm về tương lai, một lần nữa sắp xếp lại tâm tình, tìm lấy sự cân bằng giữa cái được và cái mất của cuộc đời.
Cô chưa bao giờ cầu nguyện, nhưng hiện tại cô lại rất muốn, vì thế cô lặng lẽ quỳ ở trên giường, đối mặt với cửa sổ, bằng tấm lòng chân thành thì thầm lời cầu nguyện.
“Thần tình yêu, tôi rất muốn gặp anh, anh ra đi quá vội vàng, hại tôi còn chưa kịp thổ lộ với anh, hiện tại tôi không có bạn trai, lần yêu đương này lại không thành công, cho nên không tính nha, nhiệm vụ của anh vẫn còn chưa xong, ân tình mà anh thiếu tôi còn chưa trả hết, như vậy là xấu lắm, có biết không? Anh đã nói sẽ phụ trách việc đem tôi gả đi mà, nhanh đến đây gặp tôi —”
“Phụt . . .”
“Xuỵt, đừng cười . . .”
Bất chợt, một tiếng cười cắt ngang lời cầu nguyện của cô, Quan Xảo Xảo quay đầu lại, không khỏi cứng đờ, ngoài cửa có bốn con mắt đang nhìn lén cô, không cần nói cô cũng biết đó là hai đứa em bướng bỉnh.
Mặt của cô thoáng chốc liền ửng đỏ như thuỷ triều lên, không nhịn được liền thét lên. “Này —Ai cho mấy đứa nhìn lén, không lễ phép!”
“Chị hai đang cầu thần tình yêu, ha ha!”
“Chị muốn kết hôn đến phát điên rồi, ha ha —”
“Dám trêu chị bây à! Muốn chết!” Cô nhảy xuống từ trên giường, vung nắm tay lên, dáng vẻ như muốn đuổi giết kẻ thù, hai đứa em trai em gái vừa nhìn thấy nét mặt nổi đoá của chị, liền lập tức xoay người bỏ chạy.
Sáng sớm ngày cuối tuần, liền được mở màn bởi cuộc truy đuổi tưng bừng của ba chị em, ngươi đuổi ta chạy.
Ba Quan đang ngồi trên salon ở phòng khách đọc báo, mặc dù hiện tại đã có mạng internet, nhưng ông vẫn duy trì thói quen trong mấy chục năm, một ly trà nóng, một cặp kính lão, cùng một tờ báo.
“Ba, cứu mạng, chị hai điên rồi!”
“Ừ.”
“Ba, bọn chúng mới điên, xâm phạm đến sự riêng tư của con!”
“Ừ.”
Ba đứa trẻ chạy đông trốn tây khắp căn phòng, thoáng nhảy lên sô pha, rồi lại nhảy qua bàn trà, Ba Quan vững vàng như núi Thái Sơn ngồi giữa salon, ông vẫn lật báo như cũ, nhàn nhã uống trà Thiết Quan Âm.
Mẹ Quan mang quần áo từ ngoài ban công vào phòng khách, liền tức giận mắng: “Ôi ông trời của tôi! Không được nhảy loạn ở trên ghế salon, sẽ hư hết! Không được đứng trên bàn, mấy đứa ồn áo chết được —”
Âm thanh huyên náo của bọn trẻ, hơn nữa còn có tiếng mắng chửi của mẹ Quan, gần như muốn thổi tung trần nhà.
Mẹ Quan đem quần áo để xuống bên cạnh, gia nhập vào trận chiến, dáng vẻ muốn đánh người đến nơi. Ở trong Quan gia, mẹ Quan có địa vị tối cao, ai mà chọc vào bà sẽ xui xẻo, ngay đến Quan Xảo Xảo cũng không dám, bởi vì cô cũng là người mang dép lê trực tiếp giẫm lên bàn trà và salon ở phòng khách, đương nhiên cũng phải nhanh trốn đi, mẹ mà nhéo lỗ tai thì rất đau.
Cô vội vàng bỏ trốn, bởi vì gấp gáp nên không cẩn thận vấp phải chiếc thảm trải sàn trong phòng khách, đúng lúc quỳ xuống trước mặt ba, may là mẹ đã chuyển mục tiêu sang em trai, nên cô mới có thể lấy hơi, tầm mắt đưa lên, vừa vặn chạm vào trang thông báo trong tay ba, đập vào mắt là một bức ảnh chụp.
Ơ?
Cô dán mắt vào tấm hình kia, mặt chàng trai này nhìn rất quen, làm cô không thể dời đi ánh mắt.
Diện mạo, đường nét, còn có biểu cảm kia, sao lại giống thần tình yêu như vậy?
Ánh mắt chuyển qua tin tức bên dưới bức hình, bên trên đặt một tiều đề rất lớn — Kì tích, người hôn mê suốt tám tháng, sống đời thực vật đã tỉnh lại! Lại nhìn tiếp nội dung bên dưới, ba chữ Tả Thành Hạo rung động rơi vào mắt.
Cô kích động đoạt lấy tờ báo, không dám tin đọc qua nội dung, Ba Quan vốn đang bất động như núi cuối cùng cũng có phản ứng, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào con gái lớn, trong nhà này, chưa từng có người cướp báo của ông, hơn nữa còn là cô con gái nhu thuận hiểu biết này.
“Ôi trời ơi . . .” Quan Xảo Xảo thì thào nói, sự chấn động trong lúc này thật sự không thể hình dung được, tim cô đang đập rất nhanh, hơi thở phập phồng dữ dội: “Tả Thành Hạo . . .Tả Thành Hạo . . . tên của anh ta cũng là Tả Thành Hạo . . .”
“Con muốn xem sao, nhưng có thể chỉ lấy một tờ không, nhưng cái khác trả lại cho ba.” Ba Quan nói.
Quan Xảo Xảo không có ý kiến, ngoài trừ phần thông báo, những tờ khác đều trả lại cho ba, sau đó lao về phòng ngủ của mình.
Cô dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt đánh răng, mặc một chiếc áo sơ mi nhẹ nhàng cùng quần jean, đem tờ báo cất cẩn thận vào trong túi, quyết định ra ngoài.
“Ơ? Con muốn đi đâu?” Mẹ Quan kinh ngạc hỏi.
“Con có việc phải ra ngoài.”
“Ăn sáng đi đã!”
“Mẹ, con không ăn.” Sau đó để mặc cho mẹ than vãn ở phía sau, cô cấp tốc ra cửa, mục tiên chính là khoa vật lý trị liệu của bệnh viện Bác Ái được nói đến trong báo.
Tả Thành Hạo, hai mươi tám tuổi, tám tháng trước đang trên đường đi làm thì bị xe taxi đụng phải, phát hiện ở trên phố bốn mươi bốn, sau khi đưa đến bệnh viện thì hôn mê bất tỉnh, trở thành người sống đời thực vật, người thân gần như đã không còn hy vọng, cho rằng kiếp này anh cũng không thể tỉnh lại, nhưng đến đầu tháng này đã tỉnh lại như kì tích, hiện đang thực hiện phục hồi chức năng ở bệnh viện.
Đầu tháng, không phải là lúc thần tình yêu rời khỏi cô hay sao?
Quan Xảo Xảo ngồi trên taxi, cô lại nhìn vào ảnh chụp cùng thông tin trên mặt báo, hưng phấn và khẩn trương đến không nói nên lời.
Có thể sao? Đây là anh sao?
Cùng một gương mặt, cùng tên, tỷ lệ trùng khớp là bao nhiêu?
Đợi một chút, nếu người này thật sự là anh, vậy anh cũng không phải là thần tình yêu nha, là chuyện gì thế này? Hôn mê tám tháng . . . Trong lòng cô hoảng hốt, có thể là…………..trời ạ!
Sự phỏng đoán ở trong lòng làm cô giật mình, mặc dù trái với tự nhiên, nhưng lại cảm thấy cũng không phải là không có khả năng.
Cuối cùng thì taxi cũng đến cửa bệnh viện Bác Ái, cô trả tiền, xuống xe, vừa đúng lúc nhìn thấy người bán hoa, vội rút ví tiền mua một bó, trong lòng mang theo nghi vấn cùng hy vọng bước vào bệnh viện, đi đến toà nhà khoa vật lý trị liệu.
“Xin lỗi cô, cho tôi hỏi, Tả Thành Hạo tiên sinh nằm ở phòng nào vậy?”
Cô y tá ngồi ở sảnh ngước mặt lên, tò mò đánh giá, “Xin hỏi cô có quan hệ thế nào với Tả tiên sinh?”
“Tôi là bạn anh ấy, đặc biệt đến thăm.”
“Nhưng hiện tại Tả tiên sinh không muốn khách đến thăm!”
“Ơ . . .có thật không?”
“Rất xin lỗi, người nhà đã dặn dò, không được phép nên chúng tôi không thế báo số phòng với cô.”
Cô khó nén được sự thất vọng, nếu không thăm dò được từ đây, đành phải tự tìm biện pháp.
Nếu không đem sự tình làm cho rõ ràng, cô vẫn còn hy vọng, vì thế cô cầm bó hoa, quyết định tự tìm phòng bệnh, lén đi dò hỏi, gặp phải ai cũng hỏi, nói không chừng sẽ may mắn có người biết phòng bệnh của Tả Thành Hạo.
Ông trời đúng là không phụ lòng người, cho cô gặp đúng người.
“A, Tả Thành Hạo, cái cậu đẹp trai phải không?” Một bà lão khoẻ mạnh đầy sức sống đáp lại, mặc dù tuổi của bà cụ đã lớn, nhưng vẫn còn mười phần khí lực, giọng nói vang vang có lực.
Quan Xảo Xảo vội gật đầu. “Đúng, đúng . . . cao khoảng thế này, dáng vẻ rất tuấn tú, người lại hài hước dí dỏm.”
Vẻ mặt bà lão nghi ngờ. “Hài hước dí dỏm? Không thể nào, thằng bé ấy rất âm trầm, không để ý tới ai, hung hăng lại còn không biết cười.”
“Ơ? Thật vậy sao?”
“Cháu muốn tìm cậu ta phải không, cậu ấy ở phòng 1038, nhưng mà lúc này cậu ấy thường ở trong công viên của toà nhà, bây giờ cháu đến đó nói không chừng có thể gặp được cậu ta.”
Quan Xảo Xảo phấn khởi cúi mình cảm ơn bà lão, rốt cuộc cũng tìm được tin tức của Tả Thành Hạo, sau khi từ biệt với bà lão, cô nhanh chóng đi vào thang máy, sau đó dựa theo chỉ dẫn của bà lão mà tìm đến công viên bên dưới của khu vật lý trị liệu, cố gắng tìm ra bóng dáng của Tả Thành Hạo.
Bỗng dưng, cô dừng lại.
Dưới một gốc cây to, một thanh niên lặng lẽ ngồi trên xe lăn, mặc dù đang đưa lưng về phía cô, nhưng trực giác của Quan Xảo Xảo nói rằng chính là anh, là Tả Thành Hạo.
Bất giác cô nắm chặt bó hoa trước ngực, trái tim đập liên hồi, cô cũng không tiến lên ngay lập tức, mà cẩn thận bước từng bước, chậm rãi vòng qua anh, nhìn từ sau lưng cho đến nghiêng một bên mặt của anh, sau đó lại trốn ở phía sau một thân cây khác, lén nhìn khuôn mặt chính diện của anh.
Xem ra nét mặt có chút tái nhợt, cũng có chút tiều tuỵ, sắc mặt âm u, ánh mắt không có ánh sáng, khuôn mặt nghiêm túc, không có một nụ cười, chỉ có vẻ âm trầm khiến người khác không dám tới gần, nhưng đó thật sự là anh, là Tả Thành Hạo, tướng mạo giống y như đúc, một Tả Thành Hạo không biết cười.
Gió thổi qua ngọn cây, vài chiếc lá bị thổi rơi lên người anh, nhưng anh làm như không hề thấy, chỉ lẳng lặng nhìn về phương xa, biểu cảm âm trầm kia, khoé môi lạnh nhạt, cùng với ánh mắt thờ ơ, cũng đủ làm cho người khác không dám đến gần, mà thật sự anh cũng không muốn bất kì người nào tới gần.
Từ sau tai nạn ô tô kia, hết thảy đều thay đổi, tám tháng hôn mê, sau khi tỉnh lại, chờ đợi anh chính là sự phản bội vô tình.
Anh đóng chặt chính mình, nếu có thể lựa chọn, thà rằng anh có thể chết đi trong lần tai nạn đó, dù sao cũng sẽ dễ chịu hơi tình trạng liệt nửa người thế này.
Tám tháng trống rỗng, sau khi tỉnh lại, cảnh vật vẫn như trước, nhưng sự đời thì đổi khác, anh nhìn về phương xa, hy vọng mình cứ như vậy mà biến mất trong không khí.
Anh đau đớn nhắm chặt mắt, cảm thấy có một bóng ma thoáng bao phủ trên đầu, còn cảm thấy có người lấy tay chạm vào ngực của anh, khi anh mở to mắt thì phát hiện có một cô gái đang đứng trước mặt mình, đôi mắt sống chết dõi theo anh, còn bàn tay đang chạm vào ngực anh chính là của cô.
Là thực thể.
Quả thực Quan Xảo Xảo không dám tin vào cảm giác trên tay mình, không thể ngờ nguyện vọng của cô đã trở thành sự thật, trước mặt cô không còn là một Tả Thành Hạo mờ mịt hư không, mà sờ được chạm được.
Cô có thể sờ đến lồng ngực của anh, có thể chạm vào bờ vai anh, cánh tay, còn có cả tóc, ôi . . .Cô gần như cảm động đến rơi nước mắt.
Cô gái này đang làm gì vậy?
Anh kinh ngạc trừng mắt nhìn đối phương, chẳng biết cô gái thiếu suy nghĩ này ở đâu ra? Giữa ban ngày ban mặt lại dám động tay động chân với anh như vậy?
Cô đang trêu anh sao?
Anh tức giận dùng sức lắc đầu chống cự, muốn hất tay của cô ra khỏi đầu anh, cô gái kì lạ này sao lại đứng trước mặt anh, anh vốn không quen cô ta.
Vẻ mặt kinh ngạc chuyển sang lạnh lùng, đôi mắt trừng lớn, cảnh cáo cô không nên chọc vào anh.
“Thành Hạo?”
Anh sửng sốt, không hiểu tại sao đối phương lại biết tên của anh.
“Em là Xảo Xảo, có nhớ không?” Trái tim Quan Xảo Xảo đập nhanh.
Xảo Xảo? Anh không biết, cũng không nhớ rõ, hiện tại anh chỉ muốn yên lặng ở một mình, căn bản không muốn gặp người khác, vì thế thờ ơ nghiêng mặt, không để ý đến cô.
Quan Xảo Xảo không khỏi ngẩn ngơ, không ngờ Tả Thành Hạo lại có thái độ lạnh nhạt như vậy.
Không, cô không tin, cô biết Tả Thành Hạo không phải là người như vậy, trong chuyện này nhất định là có nguyên nhân.
Vì vậy cô quyết không từ bỏ ý định, lần thứ hai nói chuyện với anh: “Trước đây, chúng ta đã quen nhau gần ba tháng, mỗi ngày đều ở chung, cùng nhau xem phim cùng nhau nói chuyện phiếm, anh đều quên hết sao?” Đem gương mặt tiến sát vào khuôn mặt của anh, rất chăm chú nhắc nhở anh.
Anh lại nghiêng đầu về bên kia, không nhìn cô.
Quan Xảo Xảo nhất định cũng không từ bỏ ý định, lại đưa mặt đến trước mặt anh. “Em biết anh chính là Tả Thành Hạo, cho dù anh có hoá thành tro em cũng nhận ra, tại sao anh lại không nói gì vậy?”
Tả Thành Hạo bị cô kích đến phẫn nộ, ánh mắt hung tợn phát ra ánh sáng nguy hiểm, làm cô sợ tới mức không di chuyển được một bước. Cô thật không hiểu, không hiểu vì sao anh lại trở nên như vậy, ánh mắt kia giống như từ trước đến giờ chưa từng nhìn thấy cô, chẳng lẽ anh đã quên thật?
Trong lúc cô đang kinh ngạc thì Tả Thành Hạo đã tức giận quay xe lăn, cả người như muốn chạy đi, nhưng động tác của anh lại rất vụng về, giống như một đứa trẻ vừa mới học cách dùng tay nên làm không tốt, vì vậy liền muốn ngã xuống từ trên xe lăn.
“Cẩn thận!”
Cô vội vàng nhào đến trước đỡ anh, nhưng lại không chịu được sức nặng của anh, cùng anh té trên mặt đất.
Danh sách chương