Edit: Bạch Liên


Tả Thành Hạo nghĩ rằng mình sẽ ngã trên nền xi măng lạnh cứng, chuẩn bị đón nhận đau đớn, thật ra đối với anh mà nói thì đây cũng chẳng là gì, bất luận là đau đớn thế nào cũng không bằng những đau khổ ở trong lòng của anh.

Nhưng mà sự đau đớn đó cũng không hề truyền đến, thay vào đó là chạm vào một cô gái mềm mại, cùng với mùi hương thơm ngát.

Lúc anh té xuống, vừa đúng lúc đè lên người Quan Xảo Xảo, cảm giác rõ ràng khuôn ngực của cô mềm mại đến nhường nào, sự việc xảy ra bất ngờ, khiến anh nhất thời có chút ngây dại.

Xảo Xảo cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện thế này, nên cũng ngây ngốc, một Tả Thành Hạo sống động đang đè lên người của cô, có sức nặng, cũng không hề nhẹ, đối với cô mà nói, có thể ôm lấy anh là chuyện có bao nhiêu là hạnh phúc, vẫn còn cách một lớp quần áo, nhưng cô có thể cảm nhận được lồng ngực, sự hô hấp cùng với độ ấm của anh.

Cô không hề giãy giụa, mà là xấu hổ nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, thẹn thùng làm đôi má ửng hồng, ánh mắt của anh thật sâu xa, lại nhìn chăm chú khiến trái tim như nai con của cô khẽ đập loạn.

Cô to gan vươn cánh tay chạm lên khuôn mặt của anh, chậm rãi lướt qua ngũ quan, mày rậm, đôi mắt hai mí xinh đẹp, sóng mũi thẳng đứng, cùng với vành môi sắc sảo.

Vành môi này, từng kề vào đôi môi như cánh hoa của cô, một cái hôn trộm kia đã làm hại cô ngày đêm tương tư, hiện tại, cô muốn được trả lại như vậy mới công bằng, cho nên, cô tự nhiên đặt lên vành môi mềm mại của anh, thơm một cái.

Tựa như chạm phải điện, cả người Tả Thành Hạo chấn động, trừng lớn đôi mắt, không thể tưởng tượng.

Cô gái này chưa được phép lại dám hôn anh sao? Hẳn là anh nên nổi trận lôi đình, nhưng không biết vì sao lại không làm như vậy, chỉ có thể cứng người, tuỳ ý để cô gái này dùng đôi môi mềm mại đáng chết của cô ta, hôn lên cái miệng của anh.

“A Hạo —” Một phụ nữ kinh ngạc hô lên, cuối cùng cũng khiến Tả Thành Hạo phục hồi lại tinh thần, giật mình vì sự phóng đãng của mình, anh lại cùng một cô gái xa lạ nằm trên mặt đất, còn để mặc cho cô ta hôn môi.

Anh vùng vẫy muốn đứng lên, nhưng lại hận anh thân bất do kỷ.

Một người phụ nữ trung niên đi tới, kinh ngạc hô nhỏ: “A Hạo, có chuyện gì vậy? Các người —”Thấy con trai và một cô gái nằm trên mặt đất, vẻ mặt của mẹ Tả Thành Hạo vô cùng kinh ngạc.

Quan Xảo Xảo chợt thấy người ngoài, bản thân cũng rất ngượng ngùng, vội vàng đứng dậy dìu Tả Thành Hạo, giúp người phụ nữ trung niên kia đỡ anh ngồi lại xe lăn.

Lại thấy người phụ nữ này dùng ánh mắt tò mò nhìn cô, nên cô rất lễ phép khom người chào hỏi.

“Xin chào.” Không biết người phụ nữ này là thế nào của Tả Thành Hạo? Cô nghĩ thầm.

“Xin hỏi cô là . . .” Đối phương lên tiếng hỏi.

“Cháu là Quan Xảo Xảo, là bạn của Tả Thành Hạo, không biết bác gái là . . .”

“Tôi là mẹ của nó.”

Cô nghe xong thì ánh mắt sáng lên, vội vàng cúi đầu chào. “Bác gái khoẻ không ạ, hoa này là tặng A Hạo.” Cô vội vàng đưa bó hoa đến, lại phát hiện vừa rồi khi ngã xuống nên bó hoa bị đè bẹp, lập tức đỏ mặt, “A, thật ngại, vốn hoa này rất tốt, vừa rồi không cẩn thận đè trúng.”

Bác gái Tả hiếu kì đánh giá cô gái xinh đẹp thanh tú ở trước mắt, sau đó lại nhìn thấy vẻ mặt khác thường của con trai, từ sau khi tỉnh lại, thằng nhóc luôn âm trầm như thuỷ triều xuống, hoàn toàn không để ý đến mọi việc xung quang, không ngờ hôm nay lại có phản ứng mà trước đây không hề có, bởi vậy bà rất có hứng thú với cô bé này.

“Thì ra là bạn của A Hạo, còn làm phiền cháu đến thăm A Hạo, thật ngại quá.”

Quan Xảo Xảo vội lắc đầu, “Không có, một chút cũng không phiền, cháu rất vui khi gặp anh ấy.” Cô vô tình nói ra, sau lại phát hiện lời nói của mình quá thẳng thắn, nhịn không được kiền đỏ mặt.

Bác gái Tả dù sao cũng là người từng trải, liếc mắt liền nhìn thấy cô bé này rất thích A Hạo, xem ra ít nhiều gì cô bé cũng quen biết với con trai, nhưng lại chưa từng thấy qua Xảo Xảo, không biết là quen với con trai thế nào, trong lòng rất tò mò, hơn nữa từ khi thằng bé gặp chuyện, trở thành người sống đời thực vật, những cô gái từng mến mộ con trai của bà cũng từ từ biến mất, cho dù con trai đã tỉnh lại, nhưng cũng không hề thấy một cô nào đến thăm nó.

Bác gái Tả hiện ra nụ cười hiền hậu. “Cám ơn cháu, bác tin A Hạo cũng rất vui vẻ, có phải không? A Hạo.”

Tả Thành Hạo liền phản ứng, cũng nghiêng mặt sang một bên, dáng vẻ hờ hợt không hề cảm kích, đã khôi phục lại vẻ mặt âm trầm, vô cùng không nể tình.

Thái độ của Tả Thành Hạo trước sau như hai người khác nhau, tuy rằng Quan Xảo Xảo rất kinh ngạc, nhưng cô nhớ đến những điều báo chí vừa nói, trong đó nhất định là có nguyên nhân, nên Tả Thành Hạo mới không thể nhận ra cô, hơn nữa cá tính cũng trở nên thay đổi, cho dù hiện tại anh hung hăng như muốn giết người, nhưng đừng tưởng rằng như vậy là có thể hù doạ được cô, rất vất vả mới gặp được anh, cô sẽ không dễ dàng buông tha.

Nhất định cô phải làm cho rõ ràng, cuối cùng thì chuyện gì đã xảy ra.

Khi bác gái Tả đẩy xe lăn của con trai trở về phòng bệnh thì Quan Xảo Xảo cũng chủ động ở một bên giúp đỡ, khi lên dốc cũng giúp đẩy xe lăn, sau khi vào toà nhà thì giúp bà đẩy xe vào thang máy, cứ như vậy đi theo vào phòng bệnh của Tả Thành Hạo.

Hì, nét mặt như muốn giết người của anh cũng không thể doạ được cô, bởi vì không có ai hiểu rõ hơn cô, Tả Thành Hạo là một người đàn ông hài hước lại chu đáo như thế nào.

Còn về phần, tại sao hiện tại anh trở nên thế này, rất nhanh cô sẽ tìm ra nguyên nhân hậu quả từ chỗ bác gái Tả, người đã lén nói cho cô biết, thì ra sau khi Thành Hạo bị một chiếc xe taxi đâm phải ở trên đường, trở thành người sống đời trực vật trong tám tháng, mặc dù may mắn tỉnh lại, nhưng thời gian hôn mê suốt tám tháng quá dài, nên đã tạo thành một ít di chứng ở trên người anh.

“Khả năng vận động của nó có vấn đề, lời nói cũng khó khăn, tám tháng hôn mê đã làm cho tay chân bị thoái hoá, cho nên phải ngồi xe lăn, mỗi ngày đều phải tập vật lý trị liệu.”

Hai người cùng ngồi trên băng ghế ở ngoài phòng bệnh, Bác gái Tả thở dài, trầm giọng nói tiếp: “Một người khoẻ mạnh lại trở thành như thế này, cũng khó tránh mà tinh thần của thằng bé trở nên sa sút, vốn dĩ nó có một vị hôn thê đã đính hôn, nhưng trong tám tháng này đã tái giá với người khác.”

Bác gái Tả lau đi dòng lệ nơi khoé mắt, mỗi lần nghĩ đến đứa con trai bảo bối duy nhất này liền đau lòng muôn phần, “Chuyện vị hôn thê tái giá đã làm nó đau lòng rất nhiều, hơn nữa bây giờ lại bị liệt nửa người như vậy, không biết sau này có phục hồi được hay không, tất cả những điều này đã trở thành một đả kích rất lớn với nó, cho nên thằng bé mới thờ ơ với mọi điều như vậy — kìa?” Bác gái Tả vừa mới ngẩng mặt lên liền ngây dại, bởi vì bà không ngờ lại nhìn thấy có người còn khóc đến thương tâm hơn bà.

Nước mắt sớm đã thấm ướt gương mặt của Quan Xảo Xảo, dòng nước mắt kia chẳng khác gì vòi nước bị rỉ, không ngừng nhỏ giọt, giống như người gặp phải bất hạnh chính là cô.

Thật bi thảm! So với việc bị phụ tình của Thành Hạo thì cảm giác thất tình của cô chẳng là gì? Ít nhất cô còn có tay có chân, thân thể cô lại khoẻ mạnh, nhưng còn Tả Thành Hạo, chẳng những mất đi người phụ nữ yêu thương mà còn mất đi sức khoẻ.

Nước mắt không ngừng chảy xuống khuôn mặt, như dòng nước vỡ bờ.

“Thực xin lỗi, cháu, cháu nhịn không được —” Cô vừa lau đi nước mắt, vừa áy náy giải thích với bác gái.

Trong lòng bác gái Tả ấm áp, không kìm được liền ôm nàng vào lòng.

“Con bé ngốc, khóc cái gì, chúng ta phải vui mừng vì A Hạo còn sống, nếu so với nhưng người còn đang sống đời thực vật, A Hạo đã rất may mắn.”

Bác gái Tả thấy được an ủi rất nhiều, không ngờ cô bé này lại thương tâm vì con trai bà như thế, con bé thật sự rất quan tâm đến A Hạo.

Quan Xảo Xảo vốn định an ủi người khác, nhưng bản thân lại khóc đến sụt sùi như vậy, Thành Hạo đã trải qua chuyện buồn khổ như vậy, mà còn giúp cô vượt qua những đả kích của thất tình, an ủi tâm hồn cô.

Sẽ không ai tin đoạn duyên phận kì diệu giữa cô và Thành Hạo, rõ ràng, ngay đến Thành Hạo cũng không nhớ rõ, nhưng không sao chỉ cần cô nhớ rõ mọi chuyện.

Vận mệnh đã đưa hai người đến gần nhau, nhất định là có dụng ý, lần trước Thành Hạo giúp cô vượt qua cửa ải khó khăn, giúp cô tỉnh lại, bây giờ đến lượt cô hồi đáp.

Cô hạ quyết tâm, mặc kệ Thành Hạo có đồng ý hay không, trước khi anh hoàn toàn bình phục, cô sẽ không rời khỏi anh, lần này là đến phiên cô báo ơn thần tình yêu.

Cô từ trong ngực bác gái ngẩng đầu dậy, vẻ mặt kiên quyết, nói: “Bác gái, để cháu giúp một tay có được không?”

“Sao cơ?”

“Cháu muốn chăm sóc Thành Hạo, một mình bác chăm nom cho Thành Hạo nhất định là rất mệt mỏi đúng không, cháu sẽ giúp gánh vác một phần, được không bác gái? Hãy cho cháu chăm sóc anh ấy.”

Vẻ mặt của bác gái Tả kinh ngạc cùng cảm động. “Cháu nói thật chứ?”

“Cháu rất nghiêm túc, hy vọng có thể giúp anh ấy hồi phục lại.”

“Không được.”

“Tại sao?”

Bác gái Tả yêu thương vuốt lên gò má của cô, còn vô cùng nghiêm túc nói cho cô biết: “Tấm lòng của cháu làm bác rất cảm động, nhưng bác không thể đồng ý với cháu. Con à, quá trình vật lý trị liệu rất lâu dài, là một loại tra tấn không chỉ với người bệnh mà còn cả với người chăm nom, cháu sẽ không chịu nổi điều này, nếu bác đồng ý để cháu chăm sóc cho A Hạo, lỡ như một ngày kia cháu thấy mệt mỏi, rời đi, thì cháu cũng biết, việc đó có bao nhiều là tàn nhẫn với A Hạo? Cháu không nghĩ tới việc này sao?”

“Không có.” Cô trả lời không chút do dự: “Bác gái, bác yên tâm, cháu sẽ không rời khỏi anh ấy, trừ phi cháu chết, nếu không tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Thành Hạo.”

Câu trả lời kiên quyết dứt khoát này đã làm cảm động mẹ của Tả Thành Hạo, bà không ngờ cô gái gọi là Xảo Xảo này lại kiên quyết và nhất định như thế, chẳng những không hề rút lui mà còn thuyết phục bà.

“Bác gái, người nghĩ thử xem, hiện tại A Hạo rất cần ngườiủng hộ, chỉ cần là việc giúp ích được cho anh ấy, cũng không thể từ bỏ, cháukhông dám cam đoan bản thân có thể mang đến bao nhiêu trợ giúp, nhưng chỉ cần có một tia hy vọng, chúng ta cũng không nên xem thường, có phải không? Cháu còn chưa thử, sao bác lại biết cháu không thể kiên trì tới cùng? Có thêm nhiều người ủng hộ anh ấy, không phải sẽ tốt hơn sao? Chuyện hiện tại còn không nghĩ đến, vậy thì suy nghĩ đến tương lai làm gì?”

Thái độ Quan Xảo Xảo kiên định, quả nhiên đã làm dao động bác gái Tả, con bé này nói đúng, chỉ cần có một tia hy vọng cũng không thể bỏ qua, đứa trẻ này hình như không giống với những cô gái khác, nhớ đến phản ứng bất thường của con trai lúc sáng nay, đột nhiên bà có cảm giác, nói không chừng Xảo Xảo có thể thay đổi được tình trạng hiện tại của A Hạo.

Cuối cùng, bà cũng đồng ý.

“Được rồi, nếu cháu đã kiên quyết, bác không đồng ý cũng không được.”

“Đa tạ bác gái, cháu nhất định sẽ kiên trì tới cùng, tin tưởng cháu.” Cô vui vẻ tựa đầu vào vòng tay ôm ấp của bác gái, bác gái nhận lời, làm cô nín khóc mà mỉm cười, nghĩ đây là mẹ của A Hạo, cô cũng không kìm được mà làm nũng với bác gái.

Cứ chờ xem, Quan Xảo Xảo này nhất định sẽ giúp Tả Thành Hạo hồi phục, hơn nữa còn làm cho anh nhớ lại chuyện của bọn họ.

Tả Thành Hạo nằm ở trên giường, hiện tại thời gian đối với anh chẳng còn ý nghĩa gì.

Ngủ, tỉnh lại, ăn cơm, chỉ để duy trì mạng sống mà thôi, hai chân của anh không thể cử động tự do, hai tay cũng không nghe theo sự điều khiển, nói chuyện lại khó khăn, việc tay chân bị thoái hoá làm anh phải trông cậy vào xe lăn.

Trí nhớ của anh dừng lại ở tám tháng trước, khi đó anh rất phong độ, làm việc ở một công ty thuộc về khoa học công nghệ, công việc có lương cao làm người khác ngưỡng mộ, hơn nữa còn tuấn tú lịch lãm, vì vậy luôn có duyên với phụ nữ, ngay cả con gái của giám đốc công ty cũng thích anh.

Mễ Tuyết là người bạn gái xinh đẹp rung động lòng người của anh, khi anh và Mễ Tuyết kết thân, không biết đã giết chết niềm hy vọng của biết bao người, nhưng anh yêu Mễ Tuyết không phải bởi vì cô ấy là con gái của ông chủ, mà là anh tin Mễ Tuyết cũng yêu anh.

Sau khi hai người đính hôn thì anh cảm thấy mình đúng là một người đàn ông may mắn nhất trên thế giới này, nhưng lại không ngờ một lần tai nạn đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc đời của anh.

Trí nhớ bị trống rỗng trong suốt tám tháng, đột nhiên tỉnh lại, thế giới thay đổi, nhưng với anh mà nói, dường như chỉ là chuyện xảy ra ngày hôm qua, anh mất đi công việc, mất đi người phụ nữ yêu thương, mất đi danh dự.

Sự đả kích nghiêm trọng này, làm cho anh sau khi tỉnh lại thì đều như thuỷ triều rút nước, mùi vị từ trên Thiên Đường rơi xuống Địa Ngục thật đau đớn, đau đớn đến nỗi cả người anh như mất đi cảm giác.

Nếu có thể chết đi thì thật tốt, nhưng vì cha mẹ, anh không thể làm như vậy, đành phải tiếp tục sống như một cái xác không hồn. . .

“Chào buổi sáng.”

Âm thanh trong trẻo từ ngoài cửa truyền tới, khiến anh ngây ngốc khựng lại, trơ mắt nhìn một mái đầu hiện ra ở ngoài cửa, đang toét miệng cười ngọt ngào.

Quan Xảo Xảo bước tới, kéo ghế dựa ở bên giường của anh, ngồi xuống, sau đó tiếp tục mỉm cười ngây ngô với anh.

Tả Thành Hạo vô cùng kinh ngạc, cô gái này sao lại còn xuất hiện? Ngày hôm qua đã mặt dày mày dạn đi theo về phòng bệnh của anh, hôm nay lại tới, rốt cuộc là cô ta muốn gì? Lại còn mỉm cười với anh.

Chỉ một lát sau, cha và mẹ cũng vào tới, nhìn thấy Quan Xảo Xảo, chẳng những không kinh ngạc, mà hình như đã sớm biết như vậy.

“Cháu đã đến rồi ư, sớm như vậy!”

“Chào bác gái, bác trai.” Tiếng chào hỏi rất có sinh lực, Quan Xảo Xảo thấy bác trai bác gái, liền kéo ghế dựa đưa đến, thân mật mời hai người ngồi, mình là thân hậu bối, đứng là được rồi.

“Cô ta . . .đến làm gì?”

“A? Anh còn có thể nói chuyện.” Xảo Xảo vui mừng phát hiện, hôm qua khi bác gái nói với cô trong quá trình trị liệu của A Hạo còn cần phải phục hồi khả năng ngôn ngữ.

“A Hạo có thể nói chuyện, chỉ là không thể nói được trôi chảy, đây là di chứng sao khi tỉnh lại.”

“Không sao, cháu sẽ giúp anh ấy phục hồi, theo suốt cả quá trình.”

Cái gì?

Tả Thành Hạo thực kinh ngạc, cô gái này muốn giúp anh làm vật lý trị liệu sao? Vì cái gì? Anh vốn không biết cô ta! Tuy rằng anh biến thành người sống đời thực vật, hôn mê trong tám tháng, nhưng cũng không mất trí nhớ, anh nhớ rất rõ chuyện của tám tháng trước, giữa những người bạn gái của mình, không hề có người này.

“A Hạo, Xảo Xảo tự nguyện muốn cùng con làm vật lý trị liệu.” Bác gái nói.

“Không . . . Cần.”

“Anh nói là cần nha, thật tốt quá.”

Tả Thành Hạo trợn mắt nhìn cô, rõ ràng là anh nói không cần, chẳng qua bởi vì khả năng ngôn ngữ của anh bị hạn chế, chữ “Cần” thoát ra chậm, vậy mà cô dám giễu cợt anh?

Quan Xảo Xảo đã sớm chuẩn bị tâm lý rất tốt, biết rằng A Hạo sẽ không cho cô một nét mặt hoà nhã, thật không ngờ mà, một thần tình yêu hài hước mà lòng tự trọng lại mạnh như vậy, tính tình thì nóng nảy.

Bác trai Tả đến bên cạnh con trai, nắm lấy tay anh: “Không phải Xảo Xảo là bạn tốt của con sao? Có con bé giúp đỡ, con sẽ có niềm tin để điều trị hơn.”

“Con . . .không . . .quen . . . cô ta.”

Hai ông bà nghe xong đều sửng sốt, con trai không biết cô bé? Nhưng Quan Xảo Xào nói bọn họ là bạn tốt nha.

Ánh mắt của hai ông bà hồ nghi nhìn cô nhưng cô lại phản bác không chút hoang mang: “Sao lại không biết, chúng ta rất thân nha, món anh thích ăn nhất là Tam bôi kê (1), nữ minh tinh yêu thích là Ny Khả Cơ Mạn, vào trung học thì tham gia đội bóng rỗ, lên đại học thì theo ngành điện cơ, nụ hôn đầu tiên là vào năm thứ ba, những điều này đều do anh nói cho em biết nha.”

Cô nói một hơi mà mặt không đỏ hơi thở không gấp, bởi vì những điều cô nói cũng không có sai, trong gần ba tháng ở chung, mỗi ngày cô và A Hạo đều nói chuyện phiếm. Uhm, khi đó, anh còn bảo đó là “Kiếp trước” sau khi trở thành thần tình yêu, vì vậy đã nói với cô rất nhiều chuyện của anh, không thể ngờ hôm nay cũng có tác dụng, đối với những chuyện riêng tư của A Hạo, cô rõ như lòng bàn tay.

Quả nhiên những lời nói này đã khiến Tả Thành Hạo kinh ngạc không thôi, ha ha, có lẽ anh rất kinh ngạc khi cô biết về chuyện nụ hôn đầu tiên của anh, có một buổi tối cô vì tò mò nên ép hỏi.

Thấy con trai không phản bác, bác trai và bác gái Tả hiển nhiên là tin tưởng.

“Này A Hạo, có phải con đã quên chuyện gì không?”

Phải không? Anh đã quên sao? Anh và cô . . . thật là bạn tốt?

Thật tốt quá, đã vượt qua bài kiểm tra, Quan Xảo Xảo biết rằng không thể tiếp tục xoay quanh đề tài này, cho nên liền ngắt lời: “Bác gái, chúng ta bắt đầu việc điều trị đi, bác đã nói muốn dạy con matxa và kéo cơ cho hai chân của A Hạo mà, phải không?”

Lời nhắc của cô, làm hai ông bà liền nhớ đến chuyện trị liệu cho con trai, quả nhiên lập tức thay đổi lực chú ý, chuyện phục hồi của con trai là vô cùng quan trọng, điều trị càng tốt thì con trai càng sớm hồi phục.

Quan Xảo Xảo xắn tay áo lên, hai tay đặt trên đùi Tả Thành Hạo, trong lòng cảm thấy rất hưng phấn.

Thật sự là quá tốt, cô có thể lộ liễu chạm vào anh, hơn nữa mỗi ngày đều có thể nhìn thấy anh, không ai biết rằng, có thể được ở bên cạnh người đàn ông yêu thương, đối với cô là chuyện hạnh phúc đến nhường nào.

Cô nỗ lực tiếp thu lời dạy của bác trai và bác gái để giúp A Hạo matxa, kéo cơ, trong lòng thầm thề, cô nhất định phải cố gắng giúp anh phục hồi, dù cho anh không thể phục hồi, cô cũng sẽ ở bên anh cả đời.

Có quyết tâm, cô matxa càng thêm chăm chỉ.

Tả Thành Hạo không thể cự tuyệt cô, từ trước đến này đều do ba mẹ đến bệnh viện giúp anh làm vật lý trị liệu, sự xuất hiện của Quan Xảo Xảo làm anh không biết nên làm thế nào.

Anh vẫn làm ra gương mặt âm trầm như cũ, nghĩ đến những cô gái đã từng thích anh, hiện tại không có một người nào, không có một ai ở bên cạnh anh, ngay đến Mễ Tuyết đã từng cùng anh thề non hẹn biển, cũng đã tái giá cho người khác trong thời gian tám tháng kia.

Anh không tin sẽ có một người phụ nữ nào nguyện ý ở bên cạnh một người đàn ông bị liệt như anh, lại càng không tin Quan Xảo Xảo có thể duy trỉ được lâu, đợi khi cô ta mệt mỏi, không còn kiên nhẫn thì việc rời đi cũng là chuyện không sớm thì muộn, cho nên anh cũng không cần phải biết ơn cô.

Hừ, sự cảm thông nhàm chán! Cô ta muốn làm người tốt thối tha thì mặc cô, đừng nghĩ anh sẽ cho cô sắc mặt hoà nhã.

Bắt đầu từ hôm nay, mỗi ngày Quan Xảo Xảo đều đến phòng hộ lý của bệnh viện để báo danh, ban ngày bác trai phải đi làm, cho nên bình thường đều do bác gái chăm sóc con trai, đến tối bác trai sẽ đến thay ca, hiện tại lại có thêm một cô gái thiện lương Quan Xảo Xảo, chẳng những đỡ đần rất nhiều sức lực với hai người, mà còn đem đến niềm an ủi và sự ủng hộ.

Đúng như những gì Xảo Xảo đã hứa hẹn, mỗi ngày đều cố gắng đến bệnh viện đúng giờ, mỗi lần xuất hiện, cô đều cho anh một nụ cười vô cùng ngọt ngào.

“Chào buổi sáng, A Hạo.” Đương nhiên, cô cũng gọi anh là A Hạo như bác trai và bác gái, cũng hiển nhiên, anh luôn cho cô một nét mặt lạnh nhạt.

Hôm ngay ngoại trừ cái túi to trên vai của cô, thì trên tay còn có thêm một cái cập lồng ba tầng bằng inox, cô đi đến bên giường bệnh, đem túi xách cùng cập lồng đặt lên bàn.

Mùi thơm thức ăn nhẹ nhàng lan toả khắp phòng, cũng bay vào cánh mũi của anh, Quan Xảo Xảo biết anh đang chú ý tới cập lồng mà cô mang đến, nhưng cô lại vờ như không thấy gì, vẫn đến giúp đỡ như thường ngày, có khác một điều là hôm nay chỉ có một mình cô.

Đầu tiên cô giúp anh chườm nóng hai chân của anh trong mười phút, đẩy mạnh sự tuần hoàn máu.

Trong lúc cô muốn cởi quần dài của anh thì cuối cùng Tả Thành Hạo không nhịn không được mà lên tiếng: “Mẹ . . .tôi . . .đâu?”

“Hôm nay bác gái có việc, đến giữa trưa mới tới.”

Anh ngơ ngác kinh ngạc, điều này không phải là có nghĩa, cả buổi sáng chỉ có hai người, anh và cô?

Trước đây chườm nóng đều do mẹ của anh làm, hiện tại lại do cô gái này tiếp nhận, đột nhiên nhận ra có một cô gái xa lạ muốn cởi quần dài của anh, anh thấy không quen mà cũng không muốn.

Mắt thấy cô gái này đang đưa tay tới lưng quần của anh, bộ dạng muốn cởi quần dài của anh giống như cởi tã cho con nít, anh lập tức lớn tiếng kháng cự.

“Không được! Cô . . .không được phép . . .cởi . . .”

“Như vậy không được? Không cởi quần thì sao chườm nóng nha!”

“Tôi không cho phép, không cho phép . . .”

Cô nhìn anh khó hiểu, không rõ vì sao anh lại trở nên kích động, nhìn thấy biểu cảm không được tự nhiên của anh thì cô chợt hiểu ra, thì ra là anh đang thẹn thùng nha, điều này thật là tốt, vốn dĩ cô còn lo lắng A Hạo không hề có cảm giác với cô, không ngờ anh cũng rất để ý đến cô.

Thật tốt quá, ngượng ngùng tức là anh để ý, người này vẫn còn chưa tuyệt vọng đến nỗi không để ý đến bất kì chuyện gì.

Khoé miệng của cô chậm rãi cong thành ánh trăng khuyết, hai mắt sáng rỡ, híp mắt mỉm cười thân mật, khiến Tả Thành Hạo không kìm được có chút sợ hãi.

“Có quan trọng gì, em không để ý thì anh cần gì phải để ý, anh có thể để em làm bạn gái của anh, nếu là bạn gái của mình, cũng không có gì là xấu hổ.”

Anh trừng lớn mắt, bạn gái? Cô ta còn nói muốn anh đem cô trở thành bạn gái?

Mặc kệ sự giãy giụa và cự tuyệt của anh, cô vẫn cứng rắn cởi quần dài của anh, dù thế nào đi nữa thì anh cũng không có khả năng chống cự, leo lên giưởng, đem chiếc quần dài được may bằng chất liệu mềm mại cởi ra, lộ ra một đôi chân đàn ông thon dài mà tái nhợt.

Chết tiệt! Thậm chí cô ta không hề để ý đến sự chống đối của anh, cởi quần dài của anh, còn làm ngơ với những lời mắng chửi của anh, luôn mang theo khuôn mặt tươi cười, đem túi nóng chườm lên hai chân của anh.

Căn bản Tả Thành Hạo không có khả năng gây khó dễ với cô, quần dài cũng đã cởi, anh còn có thể làm gì? Đáng hận nhất chính là cô gái này vốn không sợ vẻ hung hăn của anh, còn luôn mỉm cười nói chuyện phiếm với anh.

“Luôn ăn cơm ở bệnh viện, hẳn là anh rất ngán đúng không? Hôm nay cho anh thay đổi khẩu vị, em chuẩn bị cho anh một bữa sáng dinh dưỡng đó, chờ sau khi chườm nóng và matxa xong, anh có thể nếm thử bữa sáng do em làm.”

“Không ăn!”

“Sao lại lãng phí thức ăn như vậy, là bạn gái tự tay làm cho anh nha.”

“Cô không phải . . .bạn gái . . . của tôi!”

“Ai nha, vậy là không được, anh đã từng hôn em, không thể vô trách nhiệm như vậy.”

Anh trừng mắt nhìn cô ?. “Tôi . . .không có? Là cô . . . tự mình hôn tôi . . .”

“Không phải em đang nói đến cái lần của mấy ngày hôm trước, mà là trước kia, anh đã từng hôn em.” Cô ngước mặt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, nghiêm túc nói: “Anh không chỉ hôn môi em, còn vào phòng của em, ngủ qua giường của em, mỗi một câu em nói đều là sự thật, nếu em lừa anh, ra đường sẽ bị xe đụng, trở thành người sống đời thực vật.”

Cô thậm chí đã thề độc với anh ư?! Điều này thật sự khiến anh ngây ngốc, không dám tin nhìn vào ánh mắt chân thật bạo dạn của cô.

Anh từng hôn cô? Cùng ngủ trên giường của cô? Anh và cô . . .từng có loại quan hệ này sao?

“Anh nha, khi đó mỗi ngày đều đến tìm em, muốn đuổi cũng đuổi không được, vậy mà đợi đến khi em thích anh thì anh lại muốn đem em vứt bỏ, anh có lương tâm không vậy? Sao lại có thể quên đi sạch sẽ như thế.”

Có sao?

Anh á khẩu không nói gì, miệng mở rộng cả nửa ngày cũng không nói nên lời, cả người ngây dại, ngay đến vẻ mặt hung hăng cũng không thể biểu hiện ra ngoài, bởi vì cô đã thề độc, nên làm anh không thể nào hoài nghi, nhưng mà . . . thực sự anh không hề có ấn tượng, chẳng lẽ anh đã quên?

Quan Xảo Xảo cũng không lừa anh, cô chỉ cố tình nói mờ ám, biết rằng anh đang nghĩ theo một hướng khác, nhưng cô cũng không nói gì, ngược lại cô còn nương theo đó.

Lời này quả nhiên rất hữu hiệu, nhìn xem, anh đã quên vùng vẫy, vì vậy mà cô có thể thuận lợi chườm nóng cho anh, vừa lại mat xa hai chân của anh, cuối cùng cũng hoàn thành xong bước điều trị đầu tiên trong ngày.

Cô mở chiếc cập lồng ở trên bàn ra, lập tức mùi hương lan toả bốn phía, sau đó hiền dịu bê đến trước mặt anh, lộ ra nụ cười ngọt ngào chết người.

“Nào, ăn cơm thôi.”

Anh vẫn trừng mắt như cũ, nhưng đã không còn dáng vẻ hung hăng, mà là có chút không biết phải làm thế nào.

“Tôi tự . . .ăn.”

“Anh nha, tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời, điều trị thật tốt, nhanh nhanh hồi phục, bởi vì em còn chờ được gả cho anh nha.”

Câu nói sau cùng, tựa như một viên đạn được bắn ra, làm anh trố mắt đứng hình, miệng mở rộng cả nửa ngày cũng không nói ra lời, cô liền lợi dụng cơ hội đưa cơm vào trong miệng anh.

“Ngoan, ăn cơm nào.”

——————

Tam bôi kê là món ăn nổi tiếng và truyền thống của Giang Tây, bởi vì khi nấu không dùng nước sôi, chỉ dùng một ly rượu gạo, một chén mỡ heo, một chén xì dầu, nên được gọi là Tam Bôi Kê.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện