Chương 340 

 Mà bên kia, mây tía mênh mông cuồn cuộn. 

 Một thanh niên phong thần như ngọc, thần thái anh tuấn, chân đạp kỳ lân dị thú, giá lâm đến. 

 Hai mắt hắn được mảnh vải đen che lại, trên đó có phù văn phong ấn, có vẻ thâm thúy mà thần bí. 

 Khí tức cả người hắn cực kỳ mạnh mẽ, có vẻ đã đạt tới Thông Thiên Vương Hầu cảnh. 

 Đó chính là Quân Lăng Thương! 

 “Trọng Đồng Giả đã tới, hắn cũng đạt tới Thông Thiên Cảnh rồi !” 

 “Trước đó vẫn là Niết Bàn Cảnh, hiện tại đã đạt tới Thông Thiên Cảnh, Trọng Đồng Giả, danh bất hư truyền!” 

 “Long Cát công chúa đã sớm đạt tới Thông Thiên Cảnh đại viên mãn, phỏng chừng vẫn có thể đè Trọng Đồng Giả một đầu.” 

 Sau khi chính chủ đến, bốn phương tám hướng đều vang lên vô số tiếng nghị luận ồn ào. 

 Lần này Quân gia không chỉ xuất hiện một mình Quân Lăng Thương. 

 Rất nhiều tộc lão Quân gia đều tới, bao gồm cả Quân Chiến Thiên. 

 Rất nhiều Tự Liệt trong thế hệ trẻ tuổi đều tới. 

 Quân Trượng Kiếm, Quân Tuyết Hoàng, Quân Vạn Kiếp đều có mặt, còn có đám người Quân Đạo Lâm, Quân Tích Ngọc đứng ở phe Quân Lăng Thương. 

 Quân Linh Lung cũng đi theo đến. 

 Nhưng, trong những người trẻ tuổi của Quân gia còn có hai bóng người rất khiến người ta chú ý. 

 Một trong số đó là một thanh niên đầu đội long quan, người mặc kim giáp, nhìn có vẻ anh tuấn uy vũ, khí thế bất phàm. 

 “Đó là... Đệ Nhị Tự Liệt của Quân gia, Quân Vô Song, nghe đồn hắn từng có được truyền thừa của vị giả thượng cổ chí cường nào đó, thực lực cũng cực kỳ nổi bật trong thế hệ trẻ tuổi!” 

 Có một ít người nhìn thấy thanh niên kim giáp kia, nhịn không được phát ra kinh hô. 

 Trong Thập Đại Tự Liệt của Quân gia, người nào cũng thiên tư xuất chúng, cơ duyên bất phàm. 

 Mà Đệ Nhị Tự Liệt đã là xếp hạng rất cao, chỉ đứng sau Quân Tiêu Dao và Quân Lăng Thương. 

 Còn về một vị khác, đó lại là một nữ tử dáng người rất nóng bỏng. 

 Mái tóc dài tóc đỏ cột thành thành chùm đuôi ngựa đơn giản, dung nhan quyến rũ lại mang theo một chút anh khí, oai hùng hiên ngang, có khí chất của nữ hán tử. 

 Điều khiến người ta chú ý nhất là dáng người của nàng ta quá nóng bỏng, trên lòi dưới nhô, có thể nói là đường cong ma quỷ. 

 Nàng mặc trên người trang phục bó sát, lộ ra cái bụng nhỏ phẳng phiu tuyết trắng, có một loại khí chất kỳ lạ vừa anh khí rồi lại mị hoặc. 

 “Là Đệ Tam Tự Liệt của Quân gia, Quân Mộc Lan, nghe nói nàng mang huyết mạch chiến thần, tuy là nữ tử, nhưng tính tình cực kỳ nóng nảy, thủ đoạn cũng rất bạo lực.” 

 Nhìn thấy nữ tử tên là Quân Mộc Lan kia, một ít thiên kiêu rụt rụt đầu. 

 Ở Hoang Thiên Tiên Vực có rất nhiều thiên kiêu đều từng bị Quân Mộc Lan đánh qua. 

 Mà đáng giận nhất chính là, mặc kệ ngươi có trêu chọc Quân Mộc Lan hay không, chỉ cần tâm tình nàng khó chịu thì đều đi đánh người, quả thực như một nữ hán tử dã man. 

 “Ha hả, trận đại chiến này thật thú vị.” Quân Vô Song chấp một tay sau người, đạm nhiên cười. 

 Trước đó, Tự Liệt của Quân gia từng chia thành ba trận doanh. 

 Một là do Quân Lăng Thương cầm đầu. 

 Một là do Quân Tiêu Dao lãnh đạo. 

 Bên còn lại là đám người Quân Vô Song, Quân Mộc Lan. 

 Bọn họ không đứng về phe nào, thái độ không rõ, không can thiệp cả hai bên. 

 Nhưng hiện tại, bởi vì trận đại chiến này mà bọn họ cũng hiện thân. 

 “Trận chiến này, liên quan đến vinh dự của Quân gia ta, nếu Quân Lăng Thương thật sự thắng thì có lẽ Thập Đại Tự Liệt chúng ta đều sẽ quy thuận, lấy hắn cầm đầu.” Quân Mộc Lan vòng đôi tay ngó sen trước ngực, nói. 

 “Vậy ngươi cho rằng, lần này Quân Lăng Thương có thể thắng không?” Quân Vô Song hỏi. 

 Thân là lão nhị vạn năm, Quân Vô Song là người biết rõ thực lực của Quân Lăng Thương nhất. 

 “Khó.” Quân Mộc Lan suy tư một lát, sau đó phun ra một chữ. 

 Cả nữ hán tử tính tình nóng nảy như nàng mà cũng nói khó, có thể chứng tỏ nàng cũng không cho rằng Quân Lăng Thương có thể thật sự thắng được Long Cát công chúa. 

 “Vậy nếu... Đổi lại là Linh Hào Tự Liệt Quân Tiêu Dao, hắn có thể thắng được Long Cát công chúa không?” Quân Vô Song tiếp tục hỏi. 

 Quân Mộc Lan lộ ra vẻ mặt suy tư, lắc lắc đầu và nói: “Không biết, hắn còn quá non.” 

 Trong các Tự Liệt của Quân gia, Quân Tiêu Dao là nhỏ tuổi nhất. 

 Nói hắn non cũng là nói thật. 

 “Dù sao cho dù thế nào, ai có thể thắng được Long Cát công chúa thì người đó chính là đứng đầu Thập Đại Tự Liệt chân chính.” Quân Vô Song nói. 

 “Vậy rửa mắt mong chờ đi.” Quân Mộc Lan nhướng đôi mày đẹp anh khí lên. 

 Mà đúng lúc này, trong Long Cung kim sắc kia truyền đến giọng nói thanh lãnh đạm mạc, cao cao tại thượng: “Đệ Nhất Tự Liệt của Quân gia, chuẩn bị sẵn sàng nghênh đón thất bại của ngươi chưa?” 

 Sau khi giọng nói đó truyền ra, một đại đạo kim sắc kéo dài mở từ cánh cổng Long Cung. 

 Một bóng người khuynh thế tuyệt lệ, lãnh diễm bá đạo giống như nữ vương, giá lâm phàm trần! 

 Long Cát công chúa chính là quái thai cổ đại xuất thế sớm nhất trên Hoang Thiên Tiên Vực. 

 Nếu không phải bởi vì Tiêu Trần, có lẽ Long Cát công chúa còn phải bị phong ấn một khoảng thời gian mới có thể phá phong đi ra. 

 Mà hiện tại, Long Cát công chúa phá phong trước thời hạn, cũng có nghĩa là nàng ta đã chiếm cứ tiên cơ. 

 Trong Thời đại này, chiếm cứ tiên cơ, đoạt được khí vận thiên địa mới có thể từng bước giành được thắng lợi. 

 Đây cũng là nguyên nhân sau khi Long Cát công chúa xuất quan đã lấy khí thế cường thế tranh bá thiên hạ. 

 Bởi vì ở đại tranh chi thế này, một ít thiên kiêu đỉnh cấp đã được định sẵn là có thể đoạt được khí vận thiên địa. 

 Dạng giống như Tiêu Trần, Dương Bàn, nhiều nhất chỉ có thể xem như đoạt được quốc vận. 

 Tiêu Trần là quốc vận chi tử của Thanh Long Cổ Quốc. 

 Mà Dương Bàn là quốc vận chi tử của Bàn Võ Thần Triều. 

 Nhưng vận khí của một quốc gia làm sao có thể so sánh với toàn bộ Tiên Vực? 

 Nàng mặc tiên váy cung trang, tỏa ra tiên khí hết sức xuất trần. 

 Ba ngàn sợi tóc đen tung bay theo gió, trong lười biếng lại mang theo một chút lãnh ngạo quyến rũ. 

 Hai long giác như ngọc thò ra từ mái tóc đen, tỏ rõ huyết mạch và thân phận cao quý của nàng ta. 

 Hết chương 340.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện