Edit: bé Na
Trong lòng, bắt đầu có chút cảm động.
Thời tiết rất lạnh, anh đứng nơi này chờ bao lâu rồi? “Anh……”
“An tâm.” Thanh Dạ mỉm cười nói,“Anh vẫn ngồi ở quán cà phê, nhìn thời gian gần đến lúc anh mới đi ra .”
“Đó vẫn là thật lâu rồi……”
“Ân…… Sau khi kết thúc công việc anh liền trực tiếp tới đây , đại khái từ lúc năm giờ chiều. Không nghĩ tới em lại tăng ca.”
“Để anh đợi lâu rồi .” Chu Luật xin lỗi nói.
“Là anh tự nguyện mà” Thanh Dạ cười hỏi lại,“Cho dù có chờ bao lâu, chỉ cần có thể đợi được em là đủ rồi…… Cảm giác chờ một người tan tầm, từ rất lâu trước kia anh đã muốn được nếm thử một lần .”
Nhìn bộ dáng vui vẻ của anh, Chu Luật trêu ghẹo nói: “Cho dù đối tượng không phải là em anh vẫn chờ?”
“Không.” Thanh Dạ lắc đầu,“Đối tượng chỉ có một mình em.”
Sợ run một chút, hai người nhìn nhau cười.
Chu Luật nhẹ nhàng nói:“ Trở về…… đi thôi.”
Dọc theo đường đi, bọn họ không nói chuyện gì liên quan đến trò chơi. Đương nhiên, cũng sẽ không nói đến việc Chu Luật rời hội.
Đề tài, đều thực bình thường, nhưng lại rất quan tâm ôn nhu.
“Lại nói tiếp…… khí sắc của em trông rất không tốt.” Thanh Dạ quay đầu, nhìn mặt Chu Luật.
“Gần đây có chút chuyện, cho nên……”
“Anh nhìn ra được.” Thanh Dạ thở dài một hơi, cầm tay cậu,“Em trước kia cũng chưa từng tăng ca .”
“Vâng. Đúng lúc này, lại có rất nhiều chuyện xảy ra cùng nhau . Hy vọng những ngày bận rộn có thể chấm dứt nhanh một chút.”
Chu Luật ngẩng đầu nhìn cửa hàng tiện lợi phía trước, mỉm cười hỏi Thanh Dạ:
“Chúng ta cùng nhau đi vào sao?”
Mua xong đồ, đi bộ trở về nhà. Thời gian qua nhanh, đã gần mười một giờ.
Trên đường Hồ Ly có nhắn tin hỏi, Chu Luật trả lời lại cho cậu, đêm nay mình sẽ không login .
Cho dù chỉ có một đêm nghỉ ngơi, cũng tốt lắm.
Mười một giờ, trên đường thực im lặng.
Đêm nay trăng không sáng rực rỡ.
Chu Luật thật không ngờ nhanh như vậy có thể gặp lại. Nói thật…… Khi cậu trước cửa công ty ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thanh Dạ, dường như có cảm giác xúc động muốn tiến lên ôm đối phương.
Lúc ấy, loại rung động này nơi trái tim, đến bây giờ cũng không có cách nào bình tĩnh trở lại.
Hiện tại Thanh Dạ đang đi bên cạnh cậu.
Sau đó, khi về đến cửa, bọn họ nên nói câu gặp lại.
Sau đó, trong hai tháng bận rộn còn lại, thời gian ở lại có lẽ chỉ còn tưởng niệm.
Sau đó……
Rồi cũng tới ngõ nhỏ gần nhà. Đèn đường thản nhiên chiếu sáng, cùng với chút ánh trăng mỏng manh, đảm nhiệm công việc soi sáng.
“Không sai biệt lắm, đã tới nơi rồi.”
“Uh.” Dừng cước bộ,“Chỉ đưa tới nơi này?”
“Vậy là được rồi.” Chu Luật gật gật đầu,“Đều là người đã đi làm, anh cũng sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi.”
Thanh Dạ nhìn cậu trong chốc lát, nghiêng đầu thực đáng yêu hỏi:“Luật…… Em có luyến tiếc anh đi không?”
Chu Luật sửng sốt, cười yếu ớt nói:“Tuy rằng thật sự luyến tiếc, nhưng chung quy anh vẫn là nên đi đi.”
“‘Thật sự luyến tiếc’ sao……?”
Thanh Dạ thì thào , thân thủ đưa cậu kéo vào trong lòng, ôm chặt.
“Anh rất nhớ em…… Luật. Mỗi một ngày, đều rất muốn gặp em.”
Lời nói ôn nhu như vậy vang ở bên tai. Chu Luật nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói:
“Em cũng như vậy.”
“Nhưng là, Luật……”
Thanh Dạ có chút xấu xa nở nụ cười.
“Gần đây xung quanh em hoàn cảnh tựa hồ cũng vẫn tốt……”
“A?”
“Về bên cạnh người anh em tốt nhất, sau đó, vị hôn thê trước đây cũng xuất hiện …… đúng không?”
Chu Luật nhất thời một trận đau đầu……
“Thanh Dạ, anh như thế nào lại biết……”
“Úc? Sao anh lại không thể biết?”
“Không phải……” Chu Luật giải thích nói,“Em cùng Tiểu Tình, đã là chuyện quá khứ . Cho dù hiện tại gặp lại, cũng không có khả năng sẽ phát sinh chuyện gì.”
“Anh hiểu.” Thanh Dạ cười cười, ở trên mặt cậu hôn một cái,“Chỉ đùa với em một chút thôi.”
“……”
Thanh Dạ cười đủ, mới tiếp tục nói:“Luật, đêm qua nhận được quà tặng của em, làm anh thực hoảng sợ.”
“Vì sao?”
“Em không biết là ý tứ của việc đó rất sâu xa sao?”
“Ách…… Có sao?”
“Vẫn chưa từng được nhận quà của em, lúc đó lại nhận được. Vẫn còn nợ người ta gì đó, bây giờ muốn trả ……” Thanh Dạ ra vẻ bi thương nói,“Sau đó, em chuẩn bị bỏ anh mà cao chạy xa bay……”
“…… Anh suy nghĩ nhiều quá.” Chu Luật vỗ vỗ hai má đối phương, có chút bất đắc dĩ nói,“Bởi vì đặt ở nơi đó em vẫn sẽ nhớ thương , cho nên tối hôm qua tìm được chút thời gian rảnh liền gửi cho anh. Nếu nói không muốn nhận, thì trả lại cho em.”
“Không cần.” Thanh Dạ cười,“Luật tặng cho anh cái gì, cho dù là bom độc dược, anh vẫn phải hảo hảo lưu trữ.”
“Đồ ngốc……”
Hai chữ âm cuối, biến mất ở nụ hôn ngọt ngào.
Mười một giờ trước ngõ nhỏ, tràn đầy ôn nhu của hai người.
“Luật…… Thái độ ngày đó của anh không tốt, thật có lỗi.”
“Thái độ của em tựa hồ cũng không tốt tới không còn gì để nói. Cũng thật có lỗi.”
Thanh Dạ hỏi:“Em có biết vì sao anh tức giận không?”
“Vì em không nói với anh rõ ràng?”
“Không.” Thanh Dạ ôm lấy cậu, mỉm cười nói,“Anh giận em…… Lại muốn một mình đi làm chuyện khó khăn .”
“Lý do thật quá kỳ quái……”
“Kỳ quái sao?”
“Vâng……”
“Anh cảm thấy lần này em thật sự mệt lắm rồi.” Thanh Dạ thở dài,“Nếu có chuyện gì anh có thể giúp, anh muốn được chia sẻ cùng em.”
“Lần này…… Để em một mình giải quyết chuyện bên kia đi.” Chu Luật lắc đầu,“Kỳ thật, anh dẫn dắt Ánh Sáng tới Quốc chiến cũng đã là trách nhiệm rất nặng nề, em không muốn làm tăng thêm gánh nặng của anh.”
“…… Được rồi.” Thanh Dạ trả lời,“Bất quá em phải hảo hảo bảo trọng thân thể, đừng thức đêm. Nếu không, anh sẽ rất đau lòng.”
“Em biết rồi.”
Trầm mặc một lát, Thanh Dạ nhìn tòa nhà cách đó không xa, bỗng nhiên mỉm cười gọi:
“Luật.”
“Vâng?”
“Em không phải đã nói, anh muốn đến nhà em, lúc nào cũng có thể đến sao……”
“……”
“Hiện tại, nếu đã tới nơi này , chẳng lẽ không mời anh đi lên ngồi một lát uống ly trà? Phải biết rằng cơ hội này khó có được, ôi chao……”
Thanh Dạ cười đến thực giảo hoạt.
Chu Luật nghĩ nghĩ, cũng cúi đầu cười nói:
“Vậy mời anh vào.”
Trong lòng, bắt đầu có chút cảm động.
Thời tiết rất lạnh, anh đứng nơi này chờ bao lâu rồi? “Anh……”
“An tâm.” Thanh Dạ mỉm cười nói,“Anh vẫn ngồi ở quán cà phê, nhìn thời gian gần đến lúc anh mới đi ra .”
“Đó vẫn là thật lâu rồi……”
“Ân…… Sau khi kết thúc công việc anh liền trực tiếp tới đây , đại khái từ lúc năm giờ chiều. Không nghĩ tới em lại tăng ca.”
“Để anh đợi lâu rồi .” Chu Luật xin lỗi nói.
“Là anh tự nguyện mà” Thanh Dạ cười hỏi lại,“Cho dù có chờ bao lâu, chỉ cần có thể đợi được em là đủ rồi…… Cảm giác chờ một người tan tầm, từ rất lâu trước kia anh đã muốn được nếm thử một lần .”
Nhìn bộ dáng vui vẻ của anh, Chu Luật trêu ghẹo nói: “Cho dù đối tượng không phải là em anh vẫn chờ?”
“Không.” Thanh Dạ lắc đầu,“Đối tượng chỉ có một mình em.”
Sợ run một chút, hai người nhìn nhau cười.
Chu Luật nhẹ nhàng nói:“ Trở về…… đi thôi.”
Dọc theo đường đi, bọn họ không nói chuyện gì liên quan đến trò chơi. Đương nhiên, cũng sẽ không nói đến việc Chu Luật rời hội.
Đề tài, đều thực bình thường, nhưng lại rất quan tâm ôn nhu.
“Lại nói tiếp…… khí sắc của em trông rất không tốt.” Thanh Dạ quay đầu, nhìn mặt Chu Luật.
“Gần đây có chút chuyện, cho nên……”
“Anh nhìn ra được.” Thanh Dạ thở dài một hơi, cầm tay cậu,“Em trước kia cũng chưa từng tăng ca .”
“Vâng. Đúng lúc này, lại có rất nhiều chuyện xảy ra cùng nhau . Hy vọng những ngày bận rộn có thể chấm dứt nhanh một chút.”
Chu Luật ngẩng đầu nhìn cửa hàng tiện lợi phía trước, mỉm cười hỏi Thanh Dạ:
“Chúng ta cùng nhau đi vào sao?”
Mua xong đồ, đi bộ trở về nhà. Thời gian qua nhanh, đã gần mười một giờ.
Trên đường Hồ Ly có nhắn tin hỏi, Chu Luật trả lời lại cho cậu, đêm nay mình sẽ không login .
Cho dù chỉ có một đêm nghỉ ngơi, cũng tốt lắm.
Mười một giờ, trên đường thực im lặng.
Đêm nay trăng không sáng rực rỡ.
Chu Luật thật không ngờ nhanh như vậy có thể gặp lại. Nói thật…… Khi cậu trước cửa công ty ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Thanh Dạ, dường như có cảm giác xúc động muốn tiến lên ôm đối phương.
Lúc ấy, loại rung động này nơi trái tim, đến bây giờ cũng không có cách nào bình tĩnh trở lại.
Hiện tại Thanh Dạ đang đi bên cạnh cậu.
Sau đó, khi về đến cửa, bọn họ nên nói câu gặp lại.
Sau đó, trong hai tháng bận rộn còn lại, thời gian ở lại có lẽ chỉ còn tưởng niệm.
Sau đó……
Rồi cũng tới ngõ nhỏ gần nhà. Đèn đường thản nhiên chiếu sáng, cùng với chút ánh trăng mỏng manh, đảm nhiệm công việc soi sáng.
“Không sai biệt lắm, đã tới nơi rồi.”
“Uh.” Dừng cước bộ,“Chỉ đưa tới nơi này?”
“Vậy là được rồi.” Chu Luật gật gật đầu,“Đều là người đã đi làm, anh cũng sớm một chút trở về nghỉ ngơi đi.”
Thanh Dạ nhìn cậu trong chốc lát, nghiêng đầu thực đáng yêu hỏi:“Luật…… Em có luyến tiếc anh đi không?”
Chu Luật sửng sốt, cười yếu ớt nói:“Tuy rằng thật sự luyến tiếc, nhưng chung quy anh vẫn là nên đi đi.”
“‘Thật sự luyến tiếc’ sao……?”
Thanh Dạ thì thào , thân thủ đưa cậu kéo vào trong lòng, ôm chặt.
“Anh rất nhớ em…… Luật. Mỗi một ngày, đều rất muốn gặp em.”
Lời nói ôn nhu như vậy vang ở bên tai. Chu Luật nhắm mắt lại, nhẹ nhàng nói:
“Em cũng như vậy.”
“Nhưng là, Luật……”
Thanh Dạ có chút xấu xa nở nụ cười.
“Gần đây xung quanh em hoàn cảnh tựa hồ cũng vẫn tốt……”
“A?”
“Về bên cạnh người anh em tốt nhất, sau đó, vị hôn thê trước đây cũng xuất hiện …… đúng không?”
Chu Luật nhất thời một trận đau đầu……
“Thanh Dạ, anh như thế nào lại biết……”
“Úc? Sao anh lại không thể biết?”
“Không phải……” Chu Luật giải thích nói,“Em cùng Tiểu Tình, đã là chuyện quá khứ . Cho dù hiện tại gặp lại, cũng không có khả năng sẽ phát sinh chuyện gì.”
“Anh hiểu.” Thanh Dạ cười cười, ở trên mặt cậu hôn một cái,“Chỉ đùa với em một chút thôi.”
“……”
Thanh Dạ cười đủ, mới tiếp tục nói:“Luật, đêm qua nhận được quà tặng của em, làm anh thực hoảng sợ.”
“Vì sao?”
“Em không biết là ý tứ của việc đó rất sâu xa sao?”
“Ách…… Có sao?”
“Vẫn chưa từng được nhận quà của em, lúc đó lại nhận được. Vẫn còn nợ người ta gì đó, bây giờ muốn trả ……” Thanh Dạ ra vẻ bi thương nói,“Sau đó, em chuẩn bị bỏ anh mà cao chạy xa bay……”
“…… Anh suy nghĩ nhiều quá.” Chu Luật vỗ vỗ hai má đối phương, có chút bất đắc dĩ nói,“Bởi vì đặt ở nơi đó em vẫn sẽ nhớ thương , cho nên tối hôm qua tìm được chút thời gian rảnh liền gửi cho anh. Nếu nói không muốn nhận, thì trả lại cho em.”
“Không cần.” Thanh Dạ cười,“Luật tặng cho anh cái gì, cho dù là bom độc dược, anh vẫn phải hảo hảo lưu trữ.”
“Đồ ngốc……”
Hai chữ âm cuối, biến mất ở nụ hôn ngọt ngào.
Mười một giờ trước ngõ nhỏ, tràn đầy ôn nhu của hai người.
“Luật…… Thái độ ngày đó của anh không tốt, thật có lỗi.”
“Thái độ của em tựa hồ cũng không tốt tới không còn gì để nói. Cũng thật có lỗi.”
Thanh Dạ hỏi:“Em có biết vì sao anh tức giận không?”
“Vì em không nói với anh rõ ràng?”
“Không.” Thanh Dạ ôm lấy cậu, mỉm cười nói,“Anh giận em…… Lại muốn một mình đi làm chuyện khó khăn .”
“Lý do thật quá kỳ quái……”
“Kỳ quái sao?”
“Vâng……”
“Anh cảm thấy lần này em thật sự mệt lắm rồi.” Thanh Dạ thở dài,“Nếu có chuyện gì anh có thể giúp, anh muốn được chia sẻ cùng em.”
“Lần này…… Để em một mình giải quyết chuyện bên kia đi.” Chu Luật lắc đầu,“Kỳ thật, anh dẫn dắt Ánh Sáng tới Quốc chiến cũng đã là trách nhiệm rất nặng nề, em không muốn làm tăng thêm gánh nặng của anh.”
“…… Được rồi.” Thanh Dạ trả lời,“Bất quá em phải hảo hảo bảo trọng thân thể, đừng thức đêm. Nếu không, anh sẽ rất đau lòng.”
“Em biết rồi.”
Trầm mặc một lát, Thanh Dạ nhìn tòa nhà cách đó không xa, bỗng nhiên mỉm cười gọi:
“Luật.”
“Vâng?”
“Em không phải đã nói, anh muốn đến nhà em, lúc nào cũng có thể đến sao……”
“……”
“Hiện tại, nếu đã tới nơi này , chẳng lẽ không mời anh đi lên ngồi một lát uống ly trà? Phải biết rằng cơ hội này khó có được, ôi chao……”
Thanh Dạ cười đến thực giảo hoạt.
Chu Luật nghĩ nghĩ, cũng cúi đầu cười nói:
“Vậy mời anh vào.”
Danh sách chương