Edit: bé Na
Lần đầu tiên mời Thanh Dạ vào nhà.
Trước đó cũng không có cố ý đi thu dọn qua, cho nên khi mở cửa phòng khách…… Vẫn có vẻ hỗn độn như cũ.
Thanh Dạ ước chừng sửng sốt vài giây, mới lẩm bẩm nói:
“Nhà của Luật, thật đúng là có…… Ách, hơi thở cuộc sống a……”
“Anh cứ nói thẳng là bừa bãi cũng được!” Chu Luật cười cười,“Em cũng không để ý anh nói lời nói thật như vậy.”
“Là có điểm làm cho người ta ngoài ý muốn……”
“Mọi người tới đây đều nói như vậy.”
Chu Luật muốn dọn đống đồ đạc trên sô pha để cho Thanh Dạ ngồi, nhưng nhìn tư liệu sách vở trên đó muốn chất thành núi, cậu vẫn là lựa chọn từ bỏ.
Cuối cùng, đem đến đôi ghế dựa hiếm thấy không bị chất đồng đồ đạc.
“Tốt rồi, mời anh ngồi.”
Có điểm vô tội nhìn Thanh Dạ.
“Luật, em bề ngoài nghiêm cẩn, không nghĩ tới lại cũng có vẻ mặt đáng yêu như vậy…… Ha ha……” Thanh Dạ rốt cục nhịn không được cười ha hả,“Anh còn đã nghĩ, nhà em nhất định sạch sẽ làm cho annh tay chân cũng không biết nên để ở đâu……”
“Úc?” Chu Luật cười nói,“Ai quy định con người bề ngoài nhìn qua có cuộc sống nghiêm cẩn, trong nhà phải sạch sẽ không một hạt bụi? Có phải hay không còn nên là một người nấu ăn cực ngon, việc gì cũng biết?”
“Như vậy, em biết nấu ăn chứ?” Thanh Dạ ngồi ở ghế trên, ngẩng đầu hỏi hắn,“Sẽ không thường xuyên ăn linh tinh ngược đãi chính mình đi?”
“Cũng không có điều đó…… Em biết nấu ăn, cũng chỉ là có thể ăn mà thôi, coi như cũng không phải là thủ nghệ tốt.”
Chu Luật lấy một cái cốc nhỏ, hỏi:
“Anh uống gì? Cà phê, nước trái cây?”
“Không có rượu?” Thanh Dạ cười xấu xa nói.
“Có thì cũng có.” Chu Luật cũng cười,“Nhưng mà, anh nghĩ rằng em và anh sau đó sẽ có chuyện gì sao?”
“A…… Em biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì?”
“Em cái gì cũng không biết.”
Chu Luật ra vẻ mờ mịt lắc đầu.
Sau đó…… Thanh Dạ bị bắt buộc uống cà phê tỉnh não.
Hơn mười một giờ làm khách, còn có thể làm cái gì? Trên thực tế, trừ bỏ tâm sự chuyện bên ngoài, hai người căn bản cũng không biết nên làm gì. Mở vô tuyến, nhưng không ai để ý, nói chuyện phiếm, cũng dần dần đến lúc hết chuyện để nói. Không khí, tựa hồ so với lần đầu tiên gặp mặt còn ái muội hơn.
Lò sưởi, vô tuyến, cùng với…… hai người ở chung một phòng.
Nếu Thanh Dạ yêu cầu ngủ lại qua đêm, mình nhất định cũng sẽ không cự tuyệt anh ấy…… Chu Luật nghĩ như vậy , tầm mắt dừng ở trên sàn nhà.
Hiện tại, cậu đang tựa vào lối đi thông qua ban công cạnh cửa, cùng Thanh Dạ có một khoảng cách.
“Nói đến lúc…… cũng đã khuya lắm rồi.”
Thanh Dạ ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
“Vâng.”
Chu Luật cũng ngẩng đầu.
“Anh còn muốn uống cà phê sao?”
“Không được…… Anh cũng đã đủ thanh tỉnh . Bất quá đã trễ thế này, tựa hồ chỉ có thể ngồi tắc xi trở về.”
“……”
Chu Luật biết, chỗ Thanh Dạ làm mặc dù cách công ty mình có vẻ gần, nhưng là nhà của anh lại cách nơi này rất xa.
“Nếu anh không ngại……” Chu Luật hơi hơi hạ mi mắt,“Anh có thể ngủ lại nhà em một đêm.”
“……”
Thanh Dạ có chút kinh ngạc, đối phương lại có thể nói như vậy.
“Không cần sao?”
“Không phải……” Thanh Dạ nhẹ nhàng nở nụ cười,“Chính là việc tốt ngoài ý muốn. Luật, lá gan của em thật lớn.”
“Lá gan lớn?” Chu Luật đứng dậy đi tới phòng ngủ, chuẩn bị áo ngủ cho anh,“Nếu anh có thể nửa đêm khuya khoắt chôm đồ chạy trốn……? Nhà của em cũng không có gì đặc biệt đáng giá.”
“Có.”
“Ân……?”
Chu Luật bỗng nhiên bị người đang đi sau lưng ôm vào lòng.
“Thanh……”
Hơi thở nống ấm phả lên cổ cậu. Tim đập đột nhiên gia tốc.
“Với anh mà nói…… Điều có giá trị nhất chính là em.”
Thanh Dạ ôn nhu nói.
“Ở Thần Vô, Nguyệt Ẩn Luật không ai có thể đụng vào, không ai có thể bắt lấy, nay lại đang ở trong lòng anh. Anh là người độc nhất vô nhị trong Thần Vô chi Nguyệt, còn có cái gì chưa đủ nữa?”
“Thanh Dạ……”
Có lẽ đối với anh, đối với toàn bộ Ánh Sáng mà nói, em là tồn tại trọng yếu. Nhưng là đối với em mà nói, anh và các cậu ấy cũng là tất cả của em.
Không gặp được anh , không gia nhập Ánh Sáng. Như vậy, hiện tại em sẽ là bộ dáng gì?
“Thanh Dạ…… Em yêu anh.”
Trong lồng ngực ấm áp đó, Chu Luật thì thào mở miệng.
“Em yêu anh……”
Một lần lại một lần nhẹ giọng lặp lại .
Những lời này, giữa hai người yêu nhau đều là tất yếu tồn tại vĩnh viễn. Trừ bỏ những lời này, cậu không biết còn có thể dùng ngôn ngữ như thế nào, để bày tỏ những tình cảm đang dào dạt trong tim.
Em yêu anh.
Thân thể bị xoay lại, tiếp theo, là nụ hôn thật sâu.
Lời lẽ giao triền. Trong niềm hạnh phúc vô hạn, ý thức bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ.
Cuối cùng người chủ động buông ra, là Thanh Dạ.
Chu Luật điều chỉnh tốt hô hấp, nhẹ nhàng mà nói:
“Em tìm áo ngủ cho anh…… Anh đi tắm rửa trước đi?”
“Uh.”
Trong tay còn lưu lại hơi ấm. Thanh Dạ đương nhiên không muốn cứ như vậy mà dừng lại, chính là…… Mình tự chủ càng ngày càng kém, thật sự sợ nhất thời không khống chế được, đem Luật đặt dưới thân.
Anh vẫn không có quên, Luật gần đây bề bộn nhiều việc. Lần trước đến kho hàng của Độc Bộ, trùng hợp gặp được Sera đang la cà đến, ba người hàn huyên một trận, anh mới hiểu biết, áp lực trên vai Luật hiện giờ rất lớn.
Luật đáp ứng chuyện của người khác, cho tới bây giờ đều là nói được thì làm được. Anh biết Luật như vậy, cũng đau Luật như vậy.
Lựa chọn qua đêm nơi này…… Kỳ thật cũng coi như một loại dày vò ngọt ngào. Thanh Dạ cười khổ.
Nếu hôm nay tới thăm có thể làm cho Luật có cảm giác như vừa rồi, mục đích của mình cũng đã đạt được tới.
Như vậy, cũng đã rất tốt rồi.
Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Thanh Dạ cuối cùng cũng ra khỏi phòng tắm.
“Luật?”
Gọi một tiếng, không tiếng trả lời. Đi vào phòng liền thấy, thì ra Luật…… Đã nằm ở ngủ trên giường .
Sắc mặt không dễ nhìn chút nào, đôi mắt thản nhiên thâm quầng. Con người này, tình trạng thân thể thực rõ ràng biểu hiện ra bên ngoài.
“Em vất vả rồi.”
Ngồi ở bên giường, ôn nhu vuốt ve mái tóc đối phương.
Luật nghiêm túc, Luật quật cường, Luật đáng yêu, Luật ôn nhu, giờ phút này trước mắt, bởi vì ngủ say mà có vẻ thêm vài phần trẻ con, mỗi một biểu hiện, đều làm cho mình thật sâu mê đắm.
Đêm nay hảo hảo mà ngủ một giấc đi…… Thân ái .
Thanh Dạ nhẹ nhàng hôn xuống mái tóc của người thân yêu.
“Ngủ ngon.”
Lần đầu tiên mời Thanh Dạ vào nhà.
Trước đó cũng không có cố ý đi thu dọn qua, cho nên khi mở cửa phòng khách…… Vẫn có vẻ hỗn độn như cũ.
Thanh Dạ ước chừng sửng sốt vài giây, mới lẩm bẩm nói:
“Nhà của Luật, thật đúng là có…… Ách, hơi thở cuộc sống a……”
“Anh cứ nói thẳng là bừa bãi cũng được!” Chu Luật cười cười,“Em cũng không để ý anh nói lời nói thật như vậy.”
“Là có điểm làm cho người ta ngoài ý muốn……”
“Mọi người tới đây đều nói như vậy.”
Chu Luật muốn dọn đống đồ đạc trên sô pha để cho Thanh Dạ ngồi, nhưng nhìn tư liệu sách vở trên đó muốn chất thành núi, cậu vẫn là lựa chọn từ bỏ.
Cuối cùng, đem đến đôi ghế dựa hiếm thấy không bị chất đồng đồ đạc.
“Tốt rồi, mời anh ngồi.”
Có điểm vô tội nhìn Thanh Dạ.
“Luật, em bề ngoài nghiêm cẩn, không nghĩ tới lại cũng có vẻ mặt đáng yêu như vậy…… Ha ha……” Thanh Dạ rốt cục nhịn không được cười ha hả,“Anh còn đã nghĩ, nhà em nhất định sạch sẽ làm cho annh tay chân cũng không biết nên để ở đâu……”
“Úc?” Chu Luật cười nói,“Ai quy định con người bề ngoài nhìn qua có cuộc sống nghiêm cẩn, trong nhà phải sạch sẽ không một hạt bụi? Có phải hay không còn nên là một người nấu ăn cực ngon, việc gì cũng biết?”
“Như vậy, em biết nấu ăn chứ?” Thanh Dạ ngồi ở ghế trên, ngẩng đầu hỏi hắn,“Sẽ không thường xuyên ăn linh tinh ngược đãi chính mình đi?”
“Cũng không có điều đó…… Em biết nấu ăn, cũng chỉ là có thể ăn mà thôi, coi như cũng không phải là thủ nghệ tốt.”
Chu Luật lấy một cái cốc nhỏ, hỏi:
“Anh uống gì? Cà phê, nước trái cây?”
“Không có rượu?” Thanh Dạ cười xấu xa nói.
“Có thì cũng có.” Chu Luật cũng cười,“Nhưng mà, anh nghĩ rằng em và anh sau đó sẽ có chuyện gì sao?”
“A…… Em biết trong lòng anh đang suy nghĩ cái gì?”
“Em cái gì cũng không biết.”
Chu Luật ra vẻ mờ mịt lắc đầu.
Sau đó…… Thanh Dạ bị bắt buộc uống cà phê tỉnh não.
Hơn mười một giờ làm khách, còn có thể làm cái gì? Trên thực tế, trừ bỏ tâm sự chuyện bên ngoài, hai người căn bản cũng không biết nên làm gì. Mở vô tuyến, nhưng không ai để ý, nói chuyện phiếm, cũng dần dần đến lúc hết chuyện để nói. Không khí, tựa hồ so với lần đầu tiên gặp mặt còn ái muội hơn.
Lò sưởi, vô tuyến, cùng với…… hai người ở chung một phòng.
Nếu Thanh Dạ yêu cầu ngủ lại qua đêm, mình nhất định cũng sẽ không cự tuyệt anh ấy…… Chu Luật nghĩ như vậy , tầm mắt dừng ở trên sàn nhà.
Hiện tại, cậu đang tựa vào lối đi thông qua ban công cạnh cửa, cùng Thanh Dạ có một khoảng cách.
“Nói đến lúc…… cũng đã khuya lắm rồi.”
Thanh Dạ ngẩng đầu nhìn đồng hồ.
“Vâng.”
Chu Luật cũng ngẩng đầu.
“Anh còn muốn uống cà phê sao?”
“Không được…… Anh cũng đã đủ thanh tỉnh . Bất quá đã trễ thế này, tựa hồ chỉ có thể ngồi tắc xi trở về.”
“……”
Chu Luật biết, chỗ Thanh Dạ làm mặc dù cách công ty mình có vẻ gần, nhưng là nhà của anh lại cách nơi này rất xa.
“Nếu anh không ngại……” Chu Luật hơi hơi hạ mi mắt,“Anh có thể ngủ lại nhà em một đêm.”
“……”
Thanh Dạ có chút kinh ngạc, đối phương lại có thể nói như vậy.
“Không cần sao?”
“Không phải……” Thanh Dạ nhẹ nhàng nở nụ cười,“Chính là việc tốt ngoài ý muốn. Luật, lá gan của em thật lớn.”
“Lá gan lớn?” Chu Luật đứng dậy đi tới phòng ngủ, chuẩn bị áo ngủ cho anh,“Nếu anh có thể nửa đêm khuya khoắt chôm đồ chạy trốn……? Nhà của em cũng không có gì đặc biệt đáng giá.”
“Có.”
“Ân……?”
Chu Luật bỗng nhiên bị người đang đi sau lưng ôm vào lòng.
“Thanh……”
Hơi thở nống ấm phả lên cổ cậu. Tim đập đột nhiên gia tốc.
“Với anh mà nói…… Điều có giá trị nhất chính là em.”
Thanh Dạ ôn nhu nói.
“Ở Thần Vô, Nguyệt Ẩn Luật không ai có thể đụng vào, không ai có thể bắt lấy, nay lại đang ở trong lòng anh. Anh là người độc nhất vô nhị trong Thần Vô chi Nguyệt, còn có cái gì chưa đủ nữa?”
“Thanh Dạ……”
Có lẽ đối với anh, đối với toàn bộ Ánh Sáng mà nói, em là tồn tại trọng yếu. Nhưng là đối với em mà nói, anh và các cậu ấy cũng là tất cả của em.
Không gặp được anh , không gia nhập Ánh Sáng. Như vậy, hiện tại em sẽ là bộ dáng gì?
“Thanh Dạ…… Em yêu anh.”
Trong lồng ngực ấm áp đó, Chu Luật thì thào mở miệng.
“Em yêu anh……”
Một lần lại một lần nhẹ giọng lặp lại .
Những lời này, giữa hai người yêu nhau đều là tất yếu tồn tại vĩnh viễn. Trừ bỏ những lời này, cậu không biết còn có thể dùng ngôn ngữ như thế nào, để bày tỏ những tình cảm đang dào dạt trong tim.
Em yêu anh.
Thân thể bị xoay lại, tiếp theo, là nụ hôn thật sâu.
Lời lẽ giao triền. Trong niềm hạnh phúc vô hạn, ý thức bắt đầu dần dần trở nên mơ hồ.
Cuối cùng người chủ động buông ra, là Thanh Dạ.
Chu Luật điều chỉnh tốt hô hấp, nhẹ nhàng mà nói:
“Em tìm áo ngủ cho anh…… Anh đi tắm rửa trước đi?”
“Uh.”
Trong tay còn lưu lại hơi ấm. Thanh Dạ đương nhiên không muốn cứ như vậy mà dừng lại, chính là…… Mình tự chủ càng ngày càng kém, thật sự sợ nhất thời không khống chế được, đem Luật đặt dưới thân.
Anh vẫn không có quên, Luật gần đây bề bộn nhiều việc. Lần trước đến kho hàng của Độc Bộ, trùng hợp gặp được Sera đang la cà đến, ba người hàn huyên một trận, anh mới hiểu biết, áp lực trên vai Luật hiện giờ rất lớn.
Luật đáp ứng chuyện của người khác, cho tới bây giờ đều là nói được thì làm được. Anh biết Luật như vậy, cũng đau Luật như vậy.
Lựa chọn qua đêm nơi này…… Kỳ thật cũng coi như một loại dày vò ngọt ngào. Thanh Dạ cười khổ.
Nếu hôm nay tới thăm có thể làm cho Luật có cảm giác như vừa rồi, mục đích của mình cũng đã đạt được tới.
Như vậy, cũng đã rất tốt rồi.
Trải qua một phen đấu tranh tư tưởng, Thanh Dạ cuối cùng cũng ra khỏi phòng tắm.
“Luật?”
Gọi một tiếng, không tiếng trả lời. Đi vào phòng liền thấy, thì ra Luật…… Đã nằm ở ngủ trên giường .
Sắc mặt không dễ nhìn chút nào, đôi mắt thản nhiên thâm quầng. Con người này, tình trạng thân thể thực rõ ràng biểu hiện ra bên ngoài.
“Em vất vả rồi.”
Ngồi ở bên giường, ôn nhu vuốt ve mái tóc đối phương.
Luật nghiêm túc, Luật quật cường, Luật đáng yêu, Luật ôn nhu, giờ phút này trước mắt, bởi vì ngủ say mà có vẻ thêm vài phần trẻ con, mỗi một biểu hiện, đều làm cho mình thật sâu mê đắm.
Đêm nay hảo hảo mà ngủ một giấc đi…… Thân ái .
Thanh Dạ nhẹ nhàng hôn xuống mái tóc của người thân yêu.
“Ngủ ngon.”
Danh sách chương