Chung Chân thế công hung mãnh tựa như sói đói, chiến ý trong lòng dâng cao, hai mắt rét lạnh khiến người ta sợ hãi, kẻ nào sợ chết e là không dám chống lại hắn.

Lục Vũ trầm ổn như núi, bình tĩnh như nước, phát huy ưu điểm của võ hồn đúng lúc, lấy tĩnh chế động, lá động theo gió.

Hai bên người động kẻ tĩnh, người hung mãnh kẻ khẽ khàng, cả hai di chuyển vun vút trên lôi đài ngươi đi ta tới, trong khoảnh khắc đã giao thủ hơn mười chiêu tạo nên những tiếng gió thét chói tai, Lục Vũ bắt buộc phải lùi lại bảy tám bước.

“Tàn Lang Huyết Trảo!”

Chung Chân rống to, thanh thế dọa người, lao tới sát người Lục Vũ, móng trái đâm tới chỗ trái tim, móng phải khóa cổ họng đối phương. Đây là một kích trí mạng, lại chiếm tiên cơ.

Đám đệ tử đứng xem chiến dưới đài hưng phấn cả lên, không cần biết Lục Vũ có bị giết chết hay không.

Lục Vũ ánh mắt lạnh lẽo, mặc dù đã bị mất tiên cơ nhưng không nhụt chí, tay phải đấm ra một quyền, người động theo gió, quyền ra gió nổi, thi triển Thu Phong Khởi - thức thứ nhất của Lạc Nhật quyền pháp.

Một quyền này tung ra hơi gấp nhưng uy lực kinh người, quyền phong hóa thành trụ khí chặn Chung Chân, đánh lui hắn ra sau.

“Cái gì! Ta không có nhìn lầm chứ? Lục Vũ bức lui Chung Chân chỉ bằng một quyền, sao chuyện này có thể xảy ra được?”

Dưới đài một mảnh xôn xao, rất nhiều người cũng không dám tin chuyện này.

“Lục Vũ dùng quyền pháp gì, sao uy lực lại mạnh như thế?”

“Chẳng phải hắn là thảo hồn à, sao sức chiến đấu lại mạnh như vậy?”

Chung Chân gào lớn, tuyệt kỹ tất sát của mình lại bị Lục Vũ phá, còn mặt mũi nào mà nhìn người? “Bạo Trảo Liên Kích!”

Dưới cơn thịnh nộ, Chung Chân phát huy bản sắc võ hồn của mình tới cực hạn, Bạo Huyết Lang trên đỉnh đầu càng lúc càng phát sáng hơn, hắn huơ song trảo nhanh tới mức mọi người không thể nhìn rõ.

Chung Chân linh động mạnh mẽ, hai mắt phản chiếu thân ảnh của Huyết Lang, cả người tựa như võ hồn phụ thể, hai tay cong lại như móc câu, một hơi múa gần một trăm lần, tất cả đều hướng tới chỗ bụng và ngực của Lục Vũ.

Lục Vũ ánh mắt khẽ biến, với thực lực ngũ trọng mạch của Chung Chân thì đối phương không thể đạt được hiệu quả tăng phúc võ hồn mạnh như thế, nhờ có trạng thái hưng phấn nên mới bắt chước được một chút thần vận.

Nhưng chỉ thế thôi cũng đủ để lực công kích của đối phương tăng cao, khí thế cũng tăng theo.

May mắn Lục Vũ không phải là đệ tử Võ tông bình thường, hắn sống hai kiếp, kiến thức rộng rãi nên dĩ nhiên sẽ không bị tư thế của đối phương dọa sợ.

“Thu Phong Khởi!”

Lục Vũ thi triển ra thức thứ nhất của Lạc Nhật quyền một lần nữa, tay phải đấm ra một quyền, dốc hết mười phần sức mạnh với lực lượng một ngàn năm trăm cân lên nắm tay, kết hợp với khí thế đang lao tới trước tạo nên tiếng gió rít.

Một quyền này của Lục Vũ rất mạnh, dù là góc độ, tiết tấu hay thời cơ đều dùng rất đúng lúc. Khi mà Chung Chân chỉ mới thi triển ra Bạo Trảo Liên Kích được một nữa đã bị quyền kình của Lục Vũ lao tới chặn lại, khiến cho chiêu số của hắn không thể phát ra toàn bộ sức mạnh.

Đến lúc này, Bạo Trảo Liên Kích của Chung Chân tối đa chỉ phát huy ra được bảy phần sức mạnh, mà một quyền của Lục Vũ lại đủ mười phần sức mạnh.

So sánh hai người, Lục Vũ tuy sức mạnh không bằng Chung Chân nhưng cũng phong bế được một chiêu của đối phương.

Tiết tấu tấn công của Chung Chân bị phá nên tâm tình hắn phiền loạn không thôi, từ đầu đến cuối kìm nén một hơi.

Lúc này, Lục Vũ bắt đầu phản kích, cả người xoay tròn tại chỗ, thân thể như con quay (con cù) quay ngược trở lại, thi triển Lạc Diệp Quy - thức thứ hai của Lạc Nhật quyền pháp.

Yếu quyết của một thức này ngay ở chữ “thu”, trong khi xoay tròn thì hai tay giang ra, mượn nhờ chuyển động của cơ thể tạo thành vòng xoáy tạo nên hấp lực cường đại hút đối thủ tới.

Bạo Trảo Liên Kích của Chung Chân bị Lục Vũ nửa đường đánh phá, lúc hắn vọt tới trước người Lục Vũ vung quyền thì cả người rung rinh không đứng vững được.

Bấy giờ, Lục Vũ đột nhiên xoay tròn, hấp lực cường đại kia khiến Chung Chân không kịp trở tay, miệng gào to, thân thể không thể điều khiển được tự động lao tới trước.

Cảm thấy bị nguy hiểm, ánh mắt Chung Chân lộ vẻ điên cuồng.

“Cuồng Phong Loạn Trảo!”

Lục Vũ thanh âm lạnh lẽo lại lăng lệ, tựa như cái lạnh cuối thu, nương theo lấy một trận cuồng phong, giáng lâm nơi đây.

Lục Vũ đang xoay tròn bỗng dưng vỗ tay trái, chuyển động thân thể đột ngột dừng lại.

Một giây sau, tiểu thảo chi nhãn phát hiện ra một chỗ sơ hở ở trước ngực Chung Chân nên Lục Vũ vung quyền, tụ tập sức mạnh toàn thân lên nắm tay đấm nhanh tới.

Thân thể bất ổn Chung Chân cảm nhận được nguy cơ, trong mắt lộ vẻ bức thiết, muốn cản lại nhưng đáng tiếc không kịp.

Đây là chiến thuật được Lục Vũ thiết kế tỉ mỉ, Lạc Nhật quyền pháp vừa thả vừa thu, như tung hạc cầm long, hết sức xảo diệu.

Với một kích này, người ngoài thấy rõ cả người Chung Chân chạm chiêu, ngực dính nấm đấm của Lục Vũ, cả người bay lên không trung.

“A…”

Chung Chân mặt mũi tèm lem, kêu rên âm ĩ, khí huyết trong lồng ngực sôi trào phun ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ra sau.

“Lạc Diệp Quy!”

Sau khi tung chiêu xong, Lục Vũ nghiên người tới trước thi triển tiếp thức thứ hai của Lạc Nhật quyền pháp, thân thể xoay tròn như con quay đuổi theo Chung Chân.

Thời điểm này, Lục Vũ nhìn thì nhẹ như lông hồng nhưng tốc độ lại quá kinh người, như tốc độ ánh sáng lóe, cảm giác lực được tiểu thảo chi nhãn đề cao tới cực hạn giúp hắn khóa Chung Chân thật chặt.

Trong đầu Lục Vũ, từng cử động của Chung Chân đều bị phóng to thành chậm rì, từng chi tiết trên thân thể đối phương đều có thể nhìn thấy rõ ràng.

Lục Vũ gấp rút đuổi theo, tốc độ đề cao tức cực hạn, rốt cuộc trong khoảnh khắc hai chân Chung Chân chạm đất thì hắn cũng đuổi kịp.

Lục Vũ cả người còn đang xoay tròn, chân trái thuận thế quét ngang đá trúng cổ chân Chung Chân khiến hắn khuỵu chân ngã người ra trước, hai chân vốn chạm đất biến thành hai đầu gối chạm đất.

Cốp một tiếng, Chung Chân tiếp đất bằng hai đầu gối, lập tức truyền tới tiếng xương vỡ vụn.

Ngay sau đó, tiếng thét đau đơn như heo bị giết vang vọng khắp quảng trường ngoại viện, những tên ngoại viện đệ tử hò hét ủng hộ Chung Chân đều bị dọa sợ.

Lục Vũ thận thế xoay người đứng dậy, y phục lung lay, tóc bay phấp phới, vừa lúc dừng ngay cạnh người Chung Chân.

Lục Vũ mắt nhìn đám đệ tử dưới đài, đưa lưng về Chung Chân đang quỳ dưới đất, hai tay ôm đầu gối la rống cơn đau.

Kết quả trận đấu khiến tất cả mọi người câm nín, sói khát máu Chung Chân không ngờ lại bại trong tay Chung Chân, còn bị báo ứng.

Trước kia, sau mỗi trận thắng của Chung Chân thì đối thủ của hắn cũng bị đánh tới thân tàn ma dại, có thể xem như hắn phách lối đến tột độ.

Hôm nay, Chung Chân thua cuộc, bị Lục Vũ phế hai đầu gối khiến hắn không thể đứng dậy nổi.

Trên đài, trọng tài há hốc mồm, kết quả như thế khiến hắn giật mình, Lục Vũ ra chiêu liền mạch khiến hắn không có cơ hội ngăn cản.

Hiển nhiên, Lục Vũ sớm tính tới trường hợp trọng tài sẽ nhúng tay ngăn cản nên mới tranh thủ đánh bại Chung Chân, phế hắn luôn.

Chỉ có như thế mới có thể trừng phạt Chung Chân!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện