Lục Vũ tâm tư kín đáo, chuyện này liên quan đến hai kiếp sống của hắn.

Dù khiêu chiến trước mặt mọi người nhưng cũng phải sử dụng ít kỹ xảo để tránh mang lại phiền phứt không cần thiết.

Dưới đài, tệ tử xem chiến nhanh chóng bừng tỉnh, từng tiếng tung hô lẫn thảo luận phát ra, rất náo nhiệt.

“Quá bất ngờ, không ngờ Chung Chân lại thua Lục Vũ, còn… còn…”

Cân nhắc đến hung danh của Chung Chân, rất nhiều người không tiện nói rõ, nhưng ý thì ai cũng tự biết.

“Thật không ngờ Lục Vũ lại lợi hại đến thế, đánh bại được Chung Chân ở trạng thái tốt nhất.”

“Mới đầu ta cảm thấy Lục Vũ không tầm thường rồi, kết quả hắn thắng thật.”

“Mới đến mười ngày mà đã đánh bại được Chung Chân, mẹ kiếp tên khốn nào lúc trước nói hắn gà vậy?”

“Giờ ta mới thấy Lục Vũ nhìn thuận mắt hơn Chung Chân nhiều.”

Những người trước đây khinh bỉ chê bai Lục Vũ giờ liền quay sang nịnh hót ca ngợi hắn.

Lòng người hay đổi thay, rất nhiều người không ưa Lục Vũ nhưng hôm nay thấy hắn thắng thì chỉ có trợn mắt nói dối, nói những lời dối lòng.

Trước Đại Lực sắc mặt khó coi, vốn tưởng Chung Chân thắng chắc nhưng nào ngờ được lại thua trong tay Lục Vũ, còn bị đánh đến tàn phế.

Chung Chân thua đại biểu cho kế hoạch của Trương Đại Lực thất bại, tất nhiên tâm tình của hắn trở nên khó chịu.

Nhưng nghĩ đến người ca ca lợi hại của Chung Chân thì Trương Đại Lực nở nụ cười âm hiểm.

Trần Tùng nhìn Lục Vũ trên người mà tưởng mình đang mơ.

Kết quả này khiến cho hắn rất khó tiếp nhận, hoàn toàn sai sự thật.

Trạng thái kia của Chung Chân thì không thể nào thua được, nhưng rốt cuộc vẫn bại trong tay Lục Vũ.

Trước đó, Trần Tùng còn suy nghĩ cách hạ nhục Lục Vũ, cách thu thập hắn. Vậy mà bây giờ lại không thể tưởng được kết quả lại khác hoàn toàn.

“Lục Vũ chiến một trận nổi danh.”

“Nổi thì nổi nhưng e là hạ tràng sẽ rất thảm.”

“Ý ngươi nói tới đại ca Chung Lỗi của Chung Chân? Nghe nói hiện tại hắn đã ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, không có trong ngoại viện.”

“Ta nghe bọn hắn nói Chung Lỗi sắp về rồi, đến lúc đó chắc chắn Lục Vũ sẽ chết rất khó coi.”

“Chung Lỗi là đệ tử thiên tài bài danh trong top ba của ngoại viện Võ tông, thực lực cửu trọng mạch, chỉ một ngón tay cũng đủ bóp chết Lục Vũ rồi.”

Rất nhiều người nghe lời ấy liền thảo luận sôi nổi, biểu lộ cổ quái nhìn Lục Vũ ở trên đài, trong mắt nhiều ra một phần thương hại lẫn tiếc hận.

Tốp ba của Võ tông, đệ tử thiên tài, ai dám trêu chọc? Chung Chân hoành hành ngoại viện phần nhiều là nhờ ca ca Chung Lỗi của hắn.

Bây giờ Lục Vũ lại phế Chung Chân, khi Chung Lỗi trở lại nhất định sẽ báo thù rửa hận cho đệ đệ mình.

Khi đó, Lục Vũ lấy gì chống lại Chung Lỗi đây?

Nghĩ đến đây, tất cả mọi người nhìn lại người Chung Chân, hắn đang quỳ gối bên cạnh Lục Vũ, khóc sướt mướt, sự hống hách phách lối trước đây đã sớm không còn.

Lục Vũ hờ hững cười lạnh nhìn những biến hóa trên gương mặt của những người ở dưới đài, cũng nghe được những tiếng thảo luận của bọn họ, những tin tức liên quan đến Chung Lỗi.

Cửu trọng mạch quả thực là một uy hiếp không nhỏ, nhưng chỉ cần cho Lục Vũ thêm thời gian, hắn liền không sợ.

Ở gần quảng trường, trên một bãi cỏ, Vân Nguyệt Nhi giật mình kinh ngạc, nàng thậm chí tưởng mình đang nhìn nhầm.

Thân ảnh dũng mảnh đứng trên lôi đài kia thật sự là Lục Vũ sao?

Lục Vũ của ngày hôm qua đến cả võ hồn cũng không thể thức tỉnh nổi, tư chất bình thường, nhát gan sợ phiền phứt, luôn bị bắt nạt.

Còn hắn của hôm nay đã thức tỉnh võ hồn, đột phá tới ngũ trọng mạch, lại còn hạ gục được Chung Chân hung danh hiển hách nữa, chuyện này thật quá khó tin.

Nhìn Lục Vũ, Vân Nguyệt Nhi lại cảm thấy phiền muộn, không hiểu tại sao nàng lại không hy vọng thấy cảnh Lục Vũ quật khởi.

“Chung Chân chỉ mới ngũ trọng mạch thôi mà, Lục Vũ thắng được cũng chẳng có gì ghê gớm.”

Tần Vân đứng bên cạnh Vân Nguyệt Nhi khinh miệt.

Vân Nguyệt Nhi miễn cưỡng cười một tiếng, tâm tình từ đầu đến cuối không bình tĩnh nổi được.

“Vân nhi yên tâm, ta bỏ nhiều tiền mua mấy khỏa Nguyên Linh Đan, cam đoan nàng có thể cất tiếng hót khiến mọi người kinh ngạc nhanh thôi, có hy vọng tiến nhập tốp mười trong lần thi đấu nội môn diễn ra cuối năm sắp tới.”

Vân Nguyệt Nhi mừng rỡ không thôi, nỗi bất an trong lòng nhanh chóng tan biến, mắt lấp lánh, thần thái phiêu dật.

Vân Nguyệt Nhi quay sang nhìn lại Lục Vũ, thầm nghĩ: “Long xà không thể ở chung, Lục Vũ, chúng ta nhất định không phải người cùng một thế giới, lựa chọn của ta không sai, tương lai của ta ngươi không thể với tới nổi.”

Giờ khắc này, Vân Nguyệt Nhi triệt để chìm trong biển tình, lựa chọn Tần Vân.

Trên đài, trọng tài rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nhìn Chung Chân đang quỳ trên mặt đất khóc lóc đau khổ, hắn thật muốn đuổi Lục Vũ xuống đài.

“Thời điểm luận bàn nên điểm tới là dừng, Lục Vũ ngươi tuổi nhỏ sao lại ra tay ác động, phá hư tôn chỉ của bổn môn, ta phạt ngươi đến Đan tông khổ dịch năm ngày, ngươi có phục không?”

Trọng tài trừng mắt Lục Vũ, ngữ khí nghiêm khắc, hiển nhiên là đang thiên vị Chung Chân.

Trước đây, Chung Chân hành hạ phế đối thủ thì không bị phạt gì, bây giờ Lục Vũ thắng lại bị phạt khổ dịch.

Lục Vũ cười lạnh, ấn chứng suy đoán trong lòng.

Trước đó, hắn đánh gục Chung Chân, muốn phế đối phương thì trọng tài ắt sẽ ra tay ngăn cản. Còn bây giờ, ván đã đóng thuyền, trọng tài chỉ thể trợn mắt nói dối, trách cứ Lục Vũ tâm ngọa thủ lạt, phạt hắn khổ dịch.

Dưới đài, rất nhiều đệ tử khe khẽ bàn luận.

“Lục Vũ thật xui xẻo, thua thì bị phế mà thắng lại bị người ta khinh.”

“Thôi thế cũng được, những lần trước đánh nhau, ai mà chẳng bị Chung Chân đánh đến phế chứ?”

“Lần này Lục Vũ gặp may, nhưng lần sau chắc chắn sẽ không may được nữa, ngay cả trọng tài cũng giúp Chung Chân chẳng phải bởi ca ca của hắn là Chung Lỗi đấy sao?”

Thế giới này có thực lực mới có địa vị, Chung Chân có ca ca nên hoành hành không sợ ai, Lục Vũ lại một thân một mình chả quen ai nên bị người ta khi dễ cũng dễ hiểu.

“Ngươi không nói gì tức là không đồng ý?”

Trọng tài thấy Lục Vũ dửng dưng không phản ứng thì trong lòng không vui, đang định kiếm cứ phạt thêm một chút.

“Không, ta phục.”

Lục Vũ mở miệng, không đáng phải tranh luận với cái loại tiểu nhân a dua bợ đỡ này.

Lục Vũ biết rõ một đạo lý, trước khi không có đủ thực lực, người thua thiệt chỉ là mình.

Quay người, Lục Vũ nhìn ra ngoài sân, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Vân Nguyệt Nhi.

Lục Vũ cười cười, trong đáy mắt ý vị vài phần trào phúng lẫn lãnh ý khiến trái tim Vân Nguyệt Nhi bỗng chốc đau nhói.

Nàng cảm thấy Lục Vũ đang xem thường mình, không còn si mê say đắm mình như ngày xưa nữa.

Vân Nguyệt Nhi rất tức giận, cảm giác như bị người bỏ rơi.

Rõ ràng là nàng bỏ Lục Vũ, nhưng hôm nay đối phương lại nhìn nàng như thể hắn mới là người bỏ nàng.

Điều này hoàn toàn sai sự thật, ngược hoàn toàn.

Vân Nguyệt Nhi nàng mới là nhân vật chính, Lục Vũ chẳng qua chỉ là sân khấu để nàng tỏa sáng mà thôi.

Lục Vũ quay người xuống đài, nghênh ngang rời đi, bóng lưng tiêu sái kia khiến Vân Nguyệt Nhi tức giận nghiến răng nghiến lợi.

Tần Vân chăm chú nhìn thân ảnh Lục Vũ, ánh mắt dần âm lãnh vô tình.

Lần này, Tần Vân dẫn Vân Nguyệt Nhi “ngẫu nhiên” đi qua đây là muốn cho nàng thấy cảnh Lục Vũ thảm bại, bị đánh phế, khiến cho nàng triệt để hết hy vọng.

Nhưng ai mà ngờ được lại thấy cảnh Lục Vũ chiến thắng, thanh danh vang dội này. Tần Vân tức khí muốn chết, còn Vân Nguyệt Nhi lại bị Lục Vũ khơi gợi hồi ức một lần nữa.

Tần Vân trầm ngâm, lại nghĩ tới Chung Lỗi.

“Tên kia cũng không yếu, cửu trọng mạch đủ để giết chết Lục Vũ rồi. Chỉ cần ta sai người thông báo một tiếng để Chung Lỗi nhanh quay về, tới lúc đó Lục Vũ khó thoát khỏi cái chết.”

Cười lạnh một tiếng, Tần Vân muốn mượn đao giết người, hắn muốn Lục Vân biến mất trong thời gian ngắn nhất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện