Edit: Hạ gia.
Beta: Hà

“Có, khẳng định có, để lúc về con sẽ mang một vò tặng cho người, nhưng nếu cữu cữu hỏi về linh tửu, người định sẽ trả lời thế nào?”

“A, cái này thì đơn giản, ta sẽ nói là mua được từ trong tay một tiểu thương, với trí thông minh của hắn chắc hẳn sẽ không nhìn ra ta nói dối đâu.” Thần sắc Nạp Lan lão gia tử nghiêm túc, bộ dáng nhìn rất nghiêm chỉnh.

Xem ra vụ tiểu thương này không thể cho qua được rồi…

“Đúng rồi, ngươi mang linh tửu cho bệ hạ trước còn dư mới để cho ta, rõ chưa? Thân thể của bệ hạ là quan trọng nhất!” Nạp Lan lão gia tử có chút không yên tâm cảnh cáo một câu.

“Ngoại công, người yên tâm, nhất định đủ dùng.” Phong Như Khuynh nheo hai mắt, “Trước mắt người đừng nói cho ai biết bệnh tình của phụ hoàng, cũng đừng tiết lộ cho người biết.”

Phụ hoàng vốn đã ôm ý nghĩ không muốn sống, vạn nhất ông một lòng muốn chết thì dù cho năng lực của nàng có cường đại hơn nữa cũng vô dụng.

“ Khuynh Nhi rốt cuộc bệ hạ trúng độc gì?” Nạp Lan lão gia tử nhíu mày.

“Thanh tâm độc.”

Thanh tâm độc? Nạp Lan lão gia tử sững sờ: “Chưa từng nghe nói.”

“Thanh tâm độc, sau khi trúng độc trong vòng mấy tháng sau, độc sẽ bắt đầu khuếch tán, lan khắp thân thể cho đến khi chết bất đắc kì tử. Nếu như giao hợp cùng nữ tử sẽ lập tức chết bất đắc kỳ tử! Theo như con tính toán thì thời gian phụ hoàng trúng độc hẳn là sau khi mẫu hậu hoài thai con…”

Nạp Lan lão gia tử ngơ ngác, dường như đây là lần đầu tiên biết Phong Như Khuynh, ngây người nhìn nàng.

Từ khi nào mà Khuynh Nhi hiểu biết nhiều như vậy?

“Trúng độc này chỉ có duy nhất một biện pháp chính là thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu mới có thể khắc chế độc tính lan rộng. Dù cho dùng chút thủ đoạn có thể tạm thời ngăn chặn độc phát tác nhưng nếu tâm trạng dao động quá lớn cũng không cách nào tiếp tục áp chế độc tính được nữa. Chẳng qua vì có người giúp đỡ phụ hoàng, cho nên… Mặc dù độc có lan cũng sẽ không quá nhanh.”

Phụ hoàng bị như vậy chắc chắc có liên quan đến cái chết của mẫu hậu.

Khi bà mất, phụ hoàng bi thương cực độ nên mới không thể áp chế được độc tính trong cơ thể. Nếu không phải có người dùng chút thủ đoạn chỉ sợ ông đã không cách nào chống đỡ được đến bây giờ…

“Mặt khác…” Phong Như Khuynh dừng một chút, tiếp tục nói, “Mặc kệ dùng cách gì, người trúng thanh tâm độc đều không thể… giao hợp cùng người khác! Nếu không chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ!”

“…” Đôi mắt Nạp Lan lão gia tử trừng lớn.

Sau khi Hoàng Hậu chết không đến một năm, Dung Quý Phi liền có thai.

Trong cung trừ Hoàng Hậu ra đó là nữ tử đầu tiên được bệ hạ lâm hạnh.

Nhưng lúc ấy Hoàng Hậu mới mất không bao lâu, lão gia tử còn vì thế mà tức giận một thời gian dài, sau lại thấy bệ hạ căn bản không thèm để ý đến mẫu tử Lưu Dung mới làm ông dần dần tha thứ.

Nhưng không ngờ Phong Như Khuynh lại bị Lưu Dung thu mua, thiếu chút nữa làm ông tức chết.

“ Khuynh Nhi… Ngươi xác định… Là trong lúc Yên Nhi mang thai, phụ hoàng ngươi… Mới bị trúng độc sao? Chứ không phải là sau khi Lưu Dung mang thai?”

Phong Như Khuynh cười nhạt: “Nếu không phải do mẫu hậu chết thì độc tính vốn đang bị áp chế của phụ hoàng không có lí do gì lại phát tác lần nữa. Nếu người không tin, có thể đi hỏi phụ hoàng một chút xem ông bắt đầu có cảm giác thân thể không khoẻ từ khi nào? Huống chi con có thể nhìn ra phụ hoàng trúng độc gì thì tự nhiên cùng có thể biết người trúng độc từ khi nào.”

“…”

Phong Như Khuynh lời ít ý nhiều khiến đến lão gia tử cũng phải trầm mặc. Ngoại tôn nữ nói ông không thể không tin.

Nói cách khác…

Phong Như Sương nàng ta…

“Ngoại công, hiện tại người đừng truyền việc này ra ngoài sẽ dễ đánh rắn động cỏ, khiến những kẻ đứng sau sinh lòng cảnh giác, con sẽ không điều tra được gì,” Ánh mắt Phong Như Khuynh hiện lên lãnh ý, “Hơn nữa, con chỉ nói việc này cho người biết, ngay cả cữu cữu cũng không hay biết gì.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện