Edit: Hạ gia
Beta: Hà

Khóe miệng Nạp Lan lão gia tử co rút mấy cái, ông bỗng thở ra một hơi, trong lòng cũng dần thả lỏng.

“Nếu là như thế… Bệ hạ hắn… chưa hề làm chuyện gì khiến Yên Nhi thất vọng.”

Khi đó Yên Nhi mới mất được một năm, bệ hạ lại phạm sai lầm lớn như thế. Mà từ trước đến nay Yên Nhi vốn tâm cao khí ngạo, trong mắt không chứa nổi một hạt cát, nếu nàng dưới suối vàng biết được chắc chắn sẽ rất thương tâm? May mắn thay bệ hạ không hề làm nàng thất vọng…

Sau khi Yên Nhi qua đời bệ hạ từng thề cả đời không lập hậu, dù sao đó là chuyện riêng của hắn ông cũng không quản được, nhưng… ông chưa bao giờ nghĩ đến hắn còn định cả đời không thú thê.

Nếu như bệ hạ gặp được nữ tử thích hợp, ông cũng mong người có thể buông bỏ chấp niệm, đi tìm hạnh phúc.

Nhưng cũng nên chờ ba bốn năm sau mới tính, đằng này Yên Nhi mới qua đời một năm, hắn lại làm ra chuyện như vậy bảo ông sao có thể không tức giận?

“Người đoán không sai, phụ hoàng bị người ta đội nón xanh rồi” Phong Như Khuynh nhấp môi, trong mắt lóe hàn ý, “Ngoại công, trước mắt người đừng xen vào việc này, con sẽ cho người đi dò la. Bất luận là kẻ nào cũng đừng nghĩ đến việc có thể xúc phạm phụ hoàng ta!”

Nạp Lan lão gia tử hơi hơi hé miệng, chung quy vẫn gật gật đầu: “Được, ngoại công tin tưởng thực lực hiện giờ của con.”

Khuynh Nhi đã trưởng thành, có thể một mình đảm đương mọi chuyện, ông cũng yên tâm.

“Không còn sớm, người về trước đi, đừng để cho cữu cữu và mọi người lo lắng.” Phong Như Khuynh đem hàn ý nơi đáy mắt thu liễm lại, khuôn mặt tròn trịa giương lên một mảnh tươi cười.

Nạp Lan lão gia tử thở dài một tiếng: “Khuynh Nhi, nếu rảnh ngươi đừng quên đi thăm ta.”

“Con nhớ rồi…”

Nghe được những lời này của Phong Như Khuynh, Nạp Lan lão gia tử mới lưu luyến rời đi.

Ông không đê ý, sau khi mình vừa rời khỏi, Phong Như Khuynh đá văng mấy khối đá bên cạnh làm như không có việc gì đi ra ngoài cung.

Bất kể thế nào trong cung luôn là tai vách mách rừng, cho nên ban đầu nàng đã bí mật bố trí trận pháp, không ai có thể nghe được người bên trong trận pháp nói chuyện.

Trận pháp này… là nàng nửa đe dọa nửa dụ dỗ lấy được từ chỗ Phù Thần.

Trên tay Phù Thần có những bảo vật gì đều bị nàng lừa đảo mất, nhưng… Trong đầu hắn bảo vật nhiều đến tàn nhẫn, không dùng thì quá phí.

……

Trên bãi cỏ xanh.

Phù Thần đem thân mình chôn giữa bụi cỏ, ngước mặt lên đối diện với ánh nắng chói chang trên bầu trời, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác tràn đầy ủy khuất.

“Phù Thần ca ca, ngươi cũng ăn một chút đi.”

Thanh Hàm rút một cọng cỏ từ trên mặt đất, đưa tới trước mặt Phù Thần, nàng chớp chớp đôi mắt to tròn, vừa xinh đẹp lại đáng yêu.

“Ta không ăn!” Phù Thần hừ một tiếng, “Tôn nghiêm của ta nói cho ta biết tuyệt đối không thể ăn cỏ, có đói chết ta cũng không ăn!”

“Nhưng mà…” Thanh Hàm nhếch cái miệng nhỏ, khẽ thở dài một tiếng, “Không có tam giai linh dược, những linh dược khác đối với chúng ta mà nói có khác gì cỏ đâu?”

“…”

Dù tàn nhẫn nhưng lời nàng nói lại rất có đạo lý!

Vì thế, chờ đến khi Phong Như Khuynh xuất hiện ở không gian này, liền ngay lập tức nhìn thấy hai tiểu gia hỏa phấn điêu ngọc trác đang vùi đầu gặm cỏ?

Hai tiểu gia hỏa cũng cảm giác được nàng xuất hiện, song song ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt ai oán nhìn nàng.

Khóe miệng bọn họ còn dính ít đất trông vô cùng đáng thương, giống như hai tiểu khất cái đói bụng đã lâu.

Phong Như Khuynh: “…”

Nàng vì tiết kiệm chút bạc, có phải đã hơi quá đáng với hai tên gia hỏa này?

“Khụ khụ,” Cảm nhận được hai ánh mắt u oán, Phong Như Khuynh ho khan hai tiếng, có chút xấu hổ, “Hôm nay ở linh dược phô Đệ Nhất Lâu ta mua được một ít linh dược tam giai…”

Hô hấp của Phù Thần chợt căng thẳng, hơi nước đảo quanh hốc mắt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện