Chương 283


Edit: Hạ gia
Hắn phải nhanh chóng quay về bẩm báo chuyện này với tiểu thư...
...
Bên trong đại sảnh Phong Vân phủ, mặt mày Đường Ngọc cao ngạo, mắt lạnh nhìn xuống đám người kia đang ngồi phía dưới.
Nàng ta cong khóe môi nén bật ra nụ cười đắc ý.
Đường Ẩn xem như đạt được sự tán thành của mấy người bên kia, cho dù có một đám người của Đường gia giúp đỡ ngươi, thì sao nào? Cuối cùng, ngươi vẫn sẽ bị ta giẫm đạp dưới chân, vạn kiếp bất phục!

“Văn Phong trở về chưa?” Nàng ta khẽ cau mày, sẵng giọng hỏi.
Vừa dứt lời, một bóng dáng cực kì chật vật nhanh chóng từ bên ngoài cửa mà đến, nhanh chóng đi đến trước mặt Đường Ngọc, nửa quỳ trên mặt đất, nói: “Tiểu thư, ta trở về.”
Đường Ngọc nheo mắt lại, hỏi: “Chuyện ta bảo ngươi làm sao rồi?”
Văn Phong thầm hơi bồn chồn, nếu để tiểu thư hay biết chuyện xảy ra ở rừng linh thú, khó tránh khỏi việc nàng ấy cho rằng mình là một kẻ vô dụng.
Ngược lại, Đường Ẩn là hẳn phải chết mà con nhóc giúp đỡ Đường Ẩn ít cũng phải tàn phế! Đợi thời cơ đến, nàng ta tiếp tục phái người đi tìm nha đầu kia trả thù cũng chẳng có sự khác biệt, việc này không nhất thiết phải để tiểu thư biết.
“Tiểu thư, Đường Ẩn đã chết, đáng tiếc, lúc đó chúng ta ở rừng rậm Linh thú truy sát Đường Ẩn, không cẩn thận dẫn tới thú triều, trừ ta ra, Phong Vân phủ thiệt hại một số người.”
Những người kia chết, Phong Vân phủ sớm muộn đều sẽ biết, không bằng để nàng ta nói ra trước đã cho thỏa đáng.
Đường ngọc thủ nắm thật chặt tay vịn ghế dựa.
Đường Ẩn đã chết!
Kẻ cướp thân phận vị hôn thê vốn phải thuộc về nàng ta cuối cùng cũng đã chết!
Đường Ngọc chợt có một loại xúc động muốn ngửa mặt lên trời cười to, nhưng vẫn nhịn được.

Khuôn mặt nàng ta đầy ý cười, chậm rãi đứng dậy.
“Tốt, rất tốt! Văn Phong, về sau ngươi hãy ở bên cạnh ta, chỉ cần ngươi làm việc tốt, ta tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!”

Văn Phong vừa vui vừa mừng, đáp: “Đa tạ tiểu thư.”
Quả nhiên, nàng ta ôm được cái đùi lớn, về sau phủ Phong Vân này chẳng ai dám khinh thường nàng ta nữa.
“Trong khoảng thời gian này, ta muốn để người ở lại Phong Vân phủ ở, thay ta trừng phạt viện mới xuất hiện.” Đường Ngọc đứng lên, “Tính toán, ta đi xem có ai thích hợp ở lại không.

Văn Phong, người theo ta.

Phải rồi, gọi nha đầu tên Hồng Ngọc kia tới hầu hạ ta.”
Hồng Ngọc là một trong các hộ pháp của Phong Vân phủ, bây giờ, lại bị Đường Ngọc kêu đi làm nha hoàn hầu hạ người khác?
Phong Vân phủ mọi người người đưa mắt nhìn nhau, không dám đáp lời nàng nói.
Đường Ngọc sầm mặt: “Như thế nào? Để nha đầu kia tới chăm sóc ta, các ngươi không muốn?”
“Tiểu thư...” Nô bộc nam phía dưới cuối cùng nhịn không được mở miệng, “Hồng Ngọc là hộ pháp, không phải nha hoàn.”
Đường Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Hồi đó Ngũ trưởng lão đã xác định thân phận ta, mới đi cấm địa tìm kiếm bế quan trưởng lão khác, vậy cái này Phong Vân phủ, tự nhiên do để ta làm chủ.


Ta là Phong Vân phủ đại tiểu thư, ta để ai tới chăm sóc ta, người đó nhất định phải đến đây.

Nếu trái lời đợi đến khi Ngũ trưởng lão quay về, ta bảo hắn phế các ngươi!”
Trên thực tế, nếu không phải là biết được Ngũ trưởng lão đi cấm địa, nàng ta căn bản không dám tới Phong Vân phủ làm mưa làm gió.
Không biết sao, rõ ràng thân phận nàng đã bị xác định, nhưng nhìn đến Phong Vân phủ những trưởng lão kia, Đường Ngọc luôn có một loại chột dạ cảm giác, đến mức không dám Phong Vân phủ ở lâu.
Cũng may, những lão bất tử kia cũng sẽ không tiếp tục ở trong Phong Vân phủ, vậy cái này Phong Vân phủ, tất nhiên là do nàng ta chưởng quản.
“Thế nhưng...” Thiếu niên vẫn còn có chút xoắn xuýt.
Hồng Ngọc là nữ hài do chính tay chủ phủ mang về từ mười mấy năm trước, nay đã đột phá Huyền Vũ giả nên tấn làm hộ pháp.

Bây giờ bắt nàng ấy làm nha hoàn, sao có thể đồng ý được?”.

Chương 284

Edit: Hạ Gia


“Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, tới chăm sóc ta, hoặc là lăn khỏi Phong Vân phủ!”


Đường Ngọc hếch cằm, quát lớn.


Mọi người đổi sắc, trước đó có Ngũ trưởng lão ở đây, Đường Ngọc tiểu thư còn không có bá đạo như vậy, Ngũ trưởng lão vừa đi, nàng ta sao liền...


“Ta sẽ chăm sóc nàng.”


Lúc tất cả mọi người lộ vẻ xoắn xuýt, một đạo thanh đạm thanh âm theo ngoài cửa truyền đến.


Đám người theo tiếng nói nhìn lại, bắt gặp một nữ tử bận váy dài màu xanh đi vào. Vẻ mặt nàng ấy lạnh tanh không chút biểu cảm.


“Ta sẽ không rời đi Phong Vân phủ, vì lẽ đó, ta đi chăm sóc nàng.”


Nàng ấy không tin, không tin Phủ chủ đã chết!


Đợi không được người đó trở về, nàng ấy tuyệt không buông tha Phong Vân phủ!


Đường Ngọc khinh miệt câu môi: “Còn có, ngươi không xứng lấy ngọc vì bản mệnh, ngọc là vật cao khiết, ngươi chỉ là một cái tiểu nha hoàn, không xứng với danh tự tốt như vậy, về sau gọi ngươi là Hồng nhi đi.”


Hồng Ngọc run lên, nàng ấy gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, chậm rãi nhắm mắt.





Thôi thôi, chỉ cần có thể ở lại Phong Vân phủ, bỏ qua một cái tên thì có làm sao?


Coi như danh tự này, là Phủ chủ là thứ cuối cùng Chủ phủ lưu lại cho nàng vậy...


“Văn Phong, Hồng nhi, các ngươi đi theo ta đi, ta muốn đi tuyển tòa nhà viện tử.” Đường Ngọc phất phất ống tay áo, cất bước đi xuống bậc thang.


Nàng ta từ đầu đến cuối, đều không thấy sắc mặt những người kia càng ngày càng khó coi.


Cũng từ đầu tới đuôi, chỉ có một mình Văn Phong giống như chó xù bên người nàng ta.


Phong Vân phủ nội đệ tử nhiều không kể xiết, tòa phủ đệ cũng chiếm cứ mấy cái đỉnh núi, nhưng phàm là tiến vào nội môn, lại mỗi người đều sẽ có được một tòa trạch viện, vì lẽ đó, Đường Ngọc nhìn tới hoa mắt vẫn chưa tìm được viện tử hợp ý.


Ngay lúc nàng ta thực sự mất kiên nhẫn, muốn quay đầu, đột nhiên ánh mắt kịp liếc tới một tòa tiểu viện độc đáo.


Đường Ngọc không quay đầu đi, ngược lại đi về phía trước.


Tòa biệt viện này rất độc đáo, một ngọn cây cọng cỏ, đều mang nhàn nhạt linh khí, vẻ ngoài lại càng đại khí mạnh mẽ, tựa hồ có Long khí lan tràn mà đến.


Chỉ liếc một cái, Đường Ngọc liền nhìn trúng tòa viện tử này!


“Nơi này hẳn là nơi hội tụ linh khí mới có thể có linh khí lớn như vậy, đậm hơn cả thánh địa Đường gia tu luyện!” Đường Ngọc tràn đầy vui vẻ, “Hơn nữa, bên cạnh còn vẽ đồ án Long Phượng, trừ Đại tiểu thư bên ngoài là ta, khắp Phong Vân phủ, còn có ai có thể chấn động đến ở Long Phượng chi khí?”





Phong Khuynh uyển?


Danh tự này không tốt lắm!


“Ta dự định ở lại đây, mặt khác, đem danh tự này đổi cho ta, đúng, đổi thành... Phong Ngọc uyển!”


Chỉ có như vậy, mới chứng minh đây là chỗ nàng ở!


Hồng Ngọc sắc mặt hơi biến: “Tiểu thư, Phong Khuynh uyển là cấm địa của Phong Vân phủ


chúng ta, trừ gã sai vặt quét dọn bên ngoài, bất kỳ ai cũng không được đi vào!”


Đường Ngọc gằn giọng: “Ta là đệ tử duy nhất của Phủ chủ, tất nhiên ta muốn vào ở nơi này, ai dám nói không? Huống chi, nơi đây chính là sư phụ chuẩn bị cho ta, trừ ta, không ai có tư cách bước vào!”


“Tiểu thư, nơi này Phong Khuynh viện, là Phủ chủ chuẩn bị cho nữ nhi của mình, ngươi có thể ở trong bất cứ viện nào của Phong Vân phủ, duy chỉ có nơi này không được!” Hồng Ngọc nhắm mắt, một lúc sau nàng mới mở ra, giọng điệu kiên định nói.


Một năm kia, Dung Yên từ bên ngoài mang nàng về Phong Vân phủ, chỉ vào biệt viện và nói với nàng, đây là chỗ con gái nàng ở sau này.


Ánh mắt nàng dịu dàng đến thế, giọng điệu tựa như làn gió nhẹ, để nàng ấy cả đời không quên.


Vì lẽ đó, nàng ấy nhớ kỹ lời người nói, cũng nhớ kỹ, nơi này là cấm địa Phong Vân phủ.


Trừ Phủ chủ nữ nhi, bất kỳ người nào đều không được đặt chân!


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện