Chương 129

 

Bỏ qua những lời lùm xùm bên tai, Phượng Khương Trần mang theo.

 

hộp thuốc và ngẩng cao đầu bước đi…

 

Giữa sự huyên náo của hồng trần, ta vẫn có một cõi bồng lai của riêng mình.

 

Vũ Văn Nguyên Hóa từ đẳng xa nhìn lại, lắc đầu và đi về phía cổng thành.

 

Một người thông minh và kiêu ngạo như thế lại mang thân nữ nhi, thật đáng tiếc!

 

Ngoại trừ Vũ Văn Nguyên Hóa, công chúa Tây Lăng cùng Thái tử cũng không bỏ lỡ chuyện vui này.

 

Lúc này bọn họ đang ngồi yên ổn tại quán trà trên đường đối diệ Phượng phủ, với vị trí cửa sổ trên tầng hai, bọn họ có thể nhìn rõ toàn cảnh tại Phượng phủ, mà hết lần này tới lần khác không có ai nhìn thấy bọn họ.

 

“Đại ca, ta đã đánh giá thấp nàng” Tây Lăng Dao Hân thấy Phượng Khương Trần không giống như mình suy nghĩ, chịu không được sự công kích của lời đồn, liền trở về Phượng phủ cầu cứu, thay vào đó lại bình tĩnh khiến trong mắt nàng thoáng hiện lên sự kinh ngạc.

 

Chuyện tại Phượng phủ không hoàn toàn do nàng gây ra, nhưng nàng cũng trợ giúp không ít, không phải nàng rảnh rỗi đến sợ, thực sự là…

 

Nàng không vừa mắt Phượng Khương Trần, hơn nữa Tây Lăng Thiên Lâm muốn nhờ chuyện này, kéo Lam Cửu Khánh ra ngoài, hoặc từ trên người Phượng Khương Trần tìm ra manh mối về phu nhân

 

“Thật xin lỗi Phượng tiểu thư, Nhị phu nhân không còn cách nào khác, lão gia đã lên tiếng, không cho phép Nhị phu nhân có quan hệ với Phượng tiểu thư, nếu hẳn biết Nhị phu nhân vẫn liên lạc với ngươi hắn chắc chắn hưu Nhị phu nhân”

 

“Còn nói, còn nói… Nếu Phượng tiểu thư tới Tạ phủ, thì phải đuổi ngươi ra lập tức, với gia phong Tạ gia, Nhị phu nhân sợ Phượng tiểu phải chịu oan ức ở Tạ phủ, nên cố ý dặn nô tỳ chờ Phượng tiểu thư ở đây”

 

Đôi mắt nha hoàn đầy áy náy.

 

Nàng chứng kiến Phượng Khương Trần thay thuốc cho Nhị phu nhân thay thuốc, nàng thật sự không tin một người cẩn thận, ôn nhu như Phượng tiểu thư lại là người năm lần bảy lượt ra ngoài thành gặp nam tử trong miệng mọi người.

 

“Ta biết rồi” Phương Khương Trần lên tiếng, nói cảm ơn với nha hoàn, sắc mặt bình tĩnh, không nhìn ra vui buồn giận hờn.

 

Thấy tiểu nha hoàn tỏ vẻ bất an, Phương Khương Trần còn nở nụ cười với nàng, nhanh nhẹn mở hòm thuốc, lấy mấy lọ thuốc và bông băng cho cho nha hoàn, cẩn thận dạy nàng thay thuốc, lại cầm một bao.

 

thuốc hạ sốt cho nàng, để Nhị phu nhân ngày uống lần, mỗi lần hai hạt.

 

“Phượng tiểu thư, ngươi đúng là người tốt.” Tiểu nha hoàn thấy Phương Khương Trần rõ ràng rất buồn, lại miễn cưỡng cười trước mặt nàngi, còn chu đáo quan tâm sức khỏe của Nhị phu nhân, nước mắt nàng chực trào ra tại chỗ.

 

Phận nha hoàn như các nàng không được học hành bài bản như tiểu thư khuê quán, nhưng các nàng nhìn rõ sự đời hơn.

 

Phượng tiểu thư quần áo không chỉnh tề trở về thành, không phải đi gặp riêng người tình, tuyệt đối có người hãm hại nàng.

 

Muốn gặp riêng nam tử, sao phải để bản thân mình chật vật như vậy, phải biết trên thế gian này không có nữ tử nào không thương tiếc thanh danh của mình, Phượng tiểu thư không thể nào tự hủy danh tiếng bản thân, chẳng qua Phượng tiểu thư là một nữ tử yếu ớt, không có cách nào chống lại mà thôi.

 

Giống như nàng với phận nha hoàn, ta là thịt cá, người là dao thớt, chỉ có thể mặc người chém giết.

 

Phương Khương Trần lắc đầu: “Ta chỉ làm hết bổn phận của mình mà thôi, được rồi, thời gian không còn sớm nữa, ta cũng nên về”

 

Phương Khương Trần giao thuốc cho nha hoàn xong, cũng không thèm nhìn Tạ phủ đối diện, xoay người rời đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện