Chương 130

 

Tạ phủ!

 

Lựa chọn tốt nhất mà các ngươi không biết năm bắt, nếu như có một ngày Tạ phủ các ngươi muốn ta ra tay, Phượng Khương Trần ta muốn người Tạ gia phải quỳ trước mặt ta, thỉnh ta vào Tạ phủ.

 

Nỗi uất hận trong lòng dâng tới ngập trời, nhưng trên mặt nàng không có chút biểu cảm nào, Phượng Khương Trần hờ hững quay người, hòa vào dòng người, như cái xác không hồn lang thang trên đường.

 

Lam Cửu Khánh bám theo một đoạn đường, thấy Phượng Khương Trần không nghĩ quẩn thì thở phào nhẹ nhõm.

 

Phương Khương Trần rơi vào tình cảnh ngày hôm nay không khỏi liên quan tới hắn.

 

Nếu như nói đại hôn hôm đó nàng thức dậy ở ngoại ô với y phục xộc xệch vì Đông Lăng Tử Lạc, thì lần này tất cả đều do Lam Cửu Khánh hắn gây ra.

 

Hắn tin tưởng, người thông minh như Phương Khương Trần sớm muộn cũng nghĩ tới điểm mấy chốt này thôi.

 

Lam Cửu Khánh trên đường hộ tống Phương Khương Trần về Phượng phủ, thấy nhóm người vây quanh Phượng phủ lúc trước đã tản đi, đôi mắt hắn hiện lên một tia ớn lạnh.

 

Tây Lăng Thiên Lâm, Tây Lăng Dao Hân, thù này hẳn xin nhớ.

 

Tâm tình Phương Khương Trần sa sút, nhưng khi nhìn thấy nhóm người vây quanh Phượng phủ đã tản ra thì tâm trạng nàng cũng tốt hơn một chút.

 

Ít nhất, nàng đã làm đúng việc này.

 

Nàng xuất hiện càng muộn, lời đồn đãi càng khó nghe, ngươi vây xung quanh Phượng phủ cũng không đi, hậu quả càng nghiêm trọng hơn.

 

Hít một hơi thật sâu, lại thở ra một hơi, Phương Khương Trần cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều, bước chân nhanh hơn vài phần, đẩy cửa vào.

 

“Chu Hùng, sao ngươi lại đứng trước cửa vậy?” Phương Khương Trần một chân trong cửa, một chân ở ngoài, trong giây lát quên mất mình đang bước vào.

 

“Khục khục, ta đúng lúc muốn ra ngoài.” Chu Hùng ánh mắt nhẹ nhàng lơ đãng.

 

Hắn sẽ không nói với Phương Khương Trần, từ khoảnh khắc Phương Khương Trần mở cửa ra ngoài, hắn liền đứng đây chờ nàng. Hiện giờ hắn không có năng lực giúp nàng, nhưng lại có thể đứng nơi này chờ nàng về, vào khoảnh khắc nàng muốn bật khóc, hắn sẽ cho nàng mượn bờ vai để dựa vào.

 

Nhưng không ngờ đợi cả một ngày, Phượng Khương Trần mới trở về, mà xem bộ dạng hiện tại của Phượng Khương Trần, nàng hoàn toàn không cần người an ủi.

 

Thật giả ra sao, Phượng Khương Trần vừa nhìn đã nhận ra, Chu Hùng không nói, nàng cũng giả bộ không biết là tốt rồi: “Đã muộn lắm rồi, trời sắp tối nữa, có chuyện gì thì ngày mai làm”

 

Nói xong, nàng đi qua Chu Hùng, đi vào tiểu viện của mình với sắc mặt tự nhiên, coi như không có chuyện gì xảy ra.

 

“Ách, Phượng… Tỷ tỷ, ngươi không sao chứ.’ Đạo hạnh của Chu Hùng vẫn kém một chút.

 

Phương Khương Trần quay người cười với Chu Hùng: “Ta làm gì có chuyện gì được? Yên tâm đi, ta là Phượng Khương Trần, là Phượng Khương Trần không thể bị chinh phục. Lời đồn đại này không phải lần đầu tiên, nghe nhiều rồi quen thô Phương Khương Trần phất phất tay, tỏ ý Chu Hùng không cần để ý.

 

“A, vậy là tốt rt hu Hùng lúng túng gật đầu, trong lòng không thoải mái lắm, giống như mình đã làm chuyện phí công, Phượng Khương Trần đúng là người không tim không phổi.

 

“Tốt rồi, đi chuẩn bị bữa tối thôi, nghĩ ngươi thương tích đầy mình, tỷ tỷ tự mình vào bếp thôi”

 

Thời điểm hắn có thể xuống giường, nàng nên nhờ người đưa Chu Hùng về Tô phủ, thời điểm này không nên dính líu tới nàng thì tốt hơn.

 

“Được, vậy ta chờ” Chu Hùng tức giận, đi lên đóng cửa lại, thuận tiện nhìn ra bên ngoài, xem bên ngoài có người vây xem được hay không.

 

Phương Khương Trần ung dung đi phía trước, nhưng trong mắt nàng lại nồng đượm đau thương, bước chân vẫn ổn định như trước.

 

Nàng là Phượng Khương Trần, một cô nhi không cha không mẹ, nàng phải kiên cường, chỉ kiên cường mới có thể sống trong thế giới ăn thịt người này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện