“Hiện tượng của anh Việt khoa học định nghĩa là trí nhớ từ ngữ logic.”

Thằng Nam không hổ du học sinh tài xấu, lúc chưa cần thực chiến thì tương đối dùng được.

“Hiểu đơn giản thế này. Anh Việt có một suy nghĩ rất khó hình dung, anh đặt cho nó một từ khoá giúp anh nhớ hết suy nghĩ của mình cũng như nói được với người khác. Thông thường từ khoá và nội dung anh muốn truyền đạt sẽ có mối quan hệ suy diễn theo logic anh hay dùng.”

Tôi gật gù, hay lắm, nghĩa là tôi đã tự đào hố chôn thân chứ gì. Không chọn từ nào sát nghĩa tý lại đi chọn tên ông Nam Tào, chẳng lẽ lúc đấy tôi thấy mình bay lên trời ngồi chầu cùng Táo Quân? Nghe xui bỏ mịa!

Sư béo dỏm nói ca này hắn bó tay, hắn là người Lào nên không rành giới giải trí Việt đâu. Nam thì nghĩ tới mỗi gặp nhau cuối tuần, nhưng giờ mà giở ra thì chỉ có cười đến khuya chứ làm ăn gì nữa.

Ba cái đầu chúng tôi không chụm thành non, nên dứt khoát bỏ qua vấn đề trên, mà bắt tay tìm hiểu một vấn đề cấp bách hơn, đó là vì sao tôi lại rơi vào trạng thái phê không cần phế như thế.

Tôi vốn tưởng đây là nghi vấn rất khó để trả lời, ai dè khi vừa nhắc đến, sư béo dỏm và Nam đã nhìn nhau bằng ánh mắt: Chú cũng nghĩ điều bạn đang nghĩ phải không?

"Dừng! Dừng ngay."

Tôi vội xì tốp ánh mắt buồn nôn của hai thằng anh em, thúc giục họ mau nói cái điều ai cũng biết, chỉ mình tôi không biết đấy.

“Có thể chắc chắn một việc, chuyện này có liên quan tới thánh địa vùi thây mà anh Jịt Jẹ phát hiện gần đây.”

Trong khi sư béo dỏm đi giải quyết nhu cầu cấp bách nhất của nhân loại, thì thằng Nam đã đoạt được quyền diễn thuyết đầu tiên. Chẳng biết động đến mạch thần kinh nào mà nó nói vô cùng lê thê dài dòng. May là hồi còn đi học điểm triết của tôi cũng thuộc loại khá, nên chưa bị phong cách làm màu của thằng nhỏ hù dọa.

"Anh có biết vì sao người ngày nay lại tôn xưng Ổ Rồng là Thánh Địa không?"

Thằng Nam mở đầu bằng câu hỏi ngược rất giáo sư.

"Bởi vì có quá nhiều hiện tượng lạ lùng đến mức "thần kỳ" sẽ xảy ra mỗi khi những khu vực này xuất hiện."

Một trong số đó, thuộc hàng tiêu biểu nhất nhì là hiện tượng: bệnh chỉ đường hay còn gọi văn nghệ là sứ giả hàng không.

Thánh địa vùi thây không phải một khu vực cố định, sự xuất hiện của nó về cơ bản mang tính ngẫu nhiên, hoặc có thể là dựa vào quy luật nào đó mà con người chưa hiểu biết hết. Nhưng cái giống này cũng không chọn cách hành quân lặng lẽ. Mỗi lần xuất hiện là nó sẽ tìm cách mê hoặc người ta đến khám phá tìm tòi, và phương án hay được sử dụng nhất là GPS chạy bằng cơm.

“Từ trước khi một thánh địa vùi thây xuất hiện, số ít người sống ở địa phương sẽ bắt đầu gặp phải nhiều vấn đề về tâm lý và hành vi.”

Mơ những giấc mơ không thể diễn tả nổi, lơ đãng tự cô lập, nhìn chằm chằm một hướng cả ngày… rất nhiều dấu hiệu chứng tỏ họ đang chờ đợi một điều gì đó mà chính họ không hay biết.

“Đến khi thánh địa vùi thây xuất hiện, thì việc bất thường nhất mới xảy ra.”

Người địa phương đó sẽ không còn là chính mình, hay nói chính xác thì họ có những cử chỉ không thuộc về con người. Điều duy nhất họ làm là: Tìm cách chạy đến khu vực nhất định, chạy về kêu gào thu hút chú ý, lại chạy đi.

“Một đoàn hành hương không thể đi nếu không tìm được một người bị bệnh chỉ đường. Người bị bệnh thì không thể khỏi nếu chưa hoàn thành nhiệm vụ dẫn đường.”

Tôi nghe lạnh hết cả người, quanh đi quẩn lại chẳng phải tóm trong bốn chữ: bị quỷ nhập tràng sao? Thần với thánh gì ở đây.

“Nhơng tràng hợp cụa mi hơi khác.”

Sư béo dỏm vừa vào phòng vừa gãi mông sồn sột, tay sũng nước còn lại thì chìa vỉ bánh bao mới mua cho tôi, khiến tôi hết luôn nhu cầu ăn uống.

Sư béo dỏm giải thích, những người mắc bệnh này sẽ không mất nhận thức, mà là nhận thức của họ bị nhốt ở nơi khác, với trải nghiệm khác. Quá trình họ trải qua được miêu tả giống như đang ngủ trong cơ thể không phải của mình. Vài người nhìn được, vài người nghe được, vài người lại cảm nhận được những sự việc lạ lùng mà về sau người ta xác định là đã thực sự diễn ra trong thánh địa. Nếu xâu kết lại, hiện tượng không thể giải thích này càng tương tự việc ‘lên đồng’ hay ‘thánh hiển’, ‘thánh nhập’ trong nhiều tín ngưỡng tôn giáo.

Khi đem so sánh trường hợp của tôi thì giống kiểu đem đồ rởm đọ với đồ xịn.

“Chắc tại tôi không phải người địa phương.”

“Hoặc có lẹ,”

Sư béo dỏm mở ba lô móc ra một gói nhỏ giấu trong vách kép. Gói nhỏ được ngụy trang như gói kẹo, bên trong chứa một túi ni lon đựng những tinh thể vàng nhạt.

“Mi thiếu thứ ni.” Hắn giơ túi tinh thể trước mặt chúng tôi “Thiếu ma túy.”

Chú thích:

Mi thiếu thứ ni: Cậu thiếu thứ này.

Hoặc có lẽ.

Nhơng tràng hợp cụa mi hơi khác: Nhưng trường hợp của cậu hơi khác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện