Chung lừa đảo sai sư béo dỏm đi điều tra về một loại ma tuý mới xuất hiện ở tam giác vàng, có tên là ‘táo đỏ’. Loại ma tuý này vừa được tuồn vào Vân Nam tháng trước, bị Chung lừa đảo tình cờ bắt gặp trong quán bar của đứa cháu.

Táo đỏ vị ngọt, dùng nhai như nhai kẹo nên rất được con nghiện trẻ ưa thích. Nhưng nó có một đặc tính là hạn sử dụng ngắn, chỉ có thể ăn trong hai mươi tiếng kể từ khi sản xuất. Sau hai mươi tiếng những tinh thể táo đỏ sẽ trở nên hôi hám, vị rất kinh và không còn bất kỳ tác dụng kích thích hướng thần nào.

Sở dĩ Chung lừa đảo để ý tới táo đỏ là bởi vì những người khác nhau đã sử dụng táo đỏ ở những địa điểm thời gian khác nhau, khi được yêu cầu miêu tả về ảo giác mà họ gặp thì lại có sự trùng hợp cực kỳ tương tự.

“Bọn nó đều khẳng định đạ chộ thiên đàng.”

Sư béo dỏm vứt túi táo đỏ hết hạn cho tôi, tôi tò mò ngửi thử, đúng là tanh như cá ươn vậy.

Mấy năm trở lại đây ngành công nghiệp thuốc phiện của tam giác vàng khá chú trọng thị hiếu trẻ, thỉnh thoảng trên thị trường bày bán vài ba loại ma tuý mới với cách chế biến đa dạng là chuyện hết sức bình thường. Nên ban đầu khi nghe Chung lừa đảo lập luận sư béo dỏm đã cho là lão võ đoán, nhưng đến khi hắn tiến hành điều tra lại không thể không phục trực giác của lão.

“Tau lần về nguồn sạn xuất, phát hiện loại ma túy ni đạc chế biến từ một giống quạ dại đặc hựu cụa làng dân tộc thiệu số Cổ Cồng nằm sâu trong vùng rừng núi đông bắc Myanmar.”

Dân bản địa gọi chúng là táo dại. Điều lạ lùng là giống táo dại này vốn đã tuyệt chủng từ cả trăm năm trước, không hiểu thế nào gần đây lại đội đất mà lên. Nơi nó mọc thì không cây nào có thể sống, kể cả anh túc.

“Chị tộc Cộ Cồng mới chịu đạc mùi vị cụa loại quả ni. Tau đã thự rùi, nôn liền.”

Khi sư béo dỏm đến, trong làng đã bắt đầu xuất hiện những người mắc bệnh chỉ đường, theo lý họ sẽ cứ thế này mãi cho đến khi nhiệm vụ dẫn đường hoàn thành. Tuy nhiên khi ăn táo dại, dân địa phương lại kìm hãm được biểu hiện bệnh trạng. Mà cũng loại táo dại đấy, đem chế biến thành ma túy táo đỏ lại khiến những người không phải dân địa phương gặp ảo giác của sứ giả hàng không.

“Nhưng bọn nó chị phê pha nằm một chô thôi, không giống mi chạy loạn.”

Sư béo dỏm đã ngốn xong vỉ bánh bao của hắn, giờ tiếp tục xé mở vỉ trước mặt tôi. Tống cho tôi và Nam mỗi người hai cái xong, bản thân hắn liền nhét luôn hai cái còn lại vào mồm, thế mà chẳng nghẹn.

Có thể vì quá nhập tâm suy tư, tôi ăn luôn chả nghĩ gì. Sau thấy hơi khô cổ, muốn lần chai nước uống, lại chỉ lần được toàn vỏ bia. Tôi cùng sư béo dỏm quay ra nhìn đàn em duy nhất trong phòng, không tiếng động áp bức thằng nhỏ đi xuống dưới tầng.

“Tràng hợp ngài nỏ phại dân địa phang bị trúng chiêu tuy rằng có nhưng đều do tác động từ nhựng thực phậm họ hấp thu và quang trọng nhất là phại đạc sự dụng trên phạm vi ạnh hạng cụa thánh địa vùi thây.”

“Như anh nói có vẻ như tôi ăn bậy bạ cái gì sau đó bị môi trường ở đây trù ếm nên mới thế?”

Nhưng với khoảng cách địa lý xa cả nghìn cây số, nghe sao cũng rất vô lý.

Sư béo dỏm phủ nhận khả năng ăn bậy, hắn và tôi sinh hoạt chung hai ngày nay, nếu có gì bất thường hắn sẽ phát hiện ngay. Còn về môi trường thì đúng là khó thể lý giải, bởi phạm vi ảnh hưởng của thánh địa vùi thây trước giờ chỉ được tính bằng bán kính vài cây xung quanh biên giới thôi.

“Hay là hỏi bà Diêu?” Tôi thấy đây là phương án khả dĩ nhất.

Vậy nhưng sư béo dỏm lại lắc đầu:

“Tau sợ mụ nội ni sẹ bắt mi hít cấy chi độc hại cụng nên.”

Tôi rùng mình ớn lạnh, mười phần mười đồng ý với sư béo dỏm.

Nhưng nếu trên đường hành hương tôi lại phát bệnh thì không thể giấu tai mắt bà Diêu được. Trước sau chúng tôi đều phải nói với bà ta, chỉ là cần có một lợi thế trong tay đã.

Hai chúng tôi đang suy nghĩ xem một con chó và một tên trộm có thể có lợi thế gì thì thằng Nam đã hồng hộc chạy vào, hét to:

“Em thấy Sarah!”

Chú thích:

Tôi sợ mụ nội này sẽ bắt cậu hít cái gì độc hại cũng nên.

Trường hợp người không phải dân địa phương bị trúng chiêu tuy rằng có nhưng đều do tác động từ những thực phẩm họ hấp thu và quan trọng nhất là phải được sử dụng trên phạm vi ảnh hưởng của thánh địa vùi thây.

Chỉ tộc Cổ Cồng mới chịu được mùi vị của loại quả này. Tôi đã thử rồi, nôn liền

Tôi lần về nguồn sản xuất, phát hiện loại ma tuý này được chế biến từ một giống quả dại đặc hữu của làng dân tộc thiểu số Cổ Cồng nằm sâu trong vùng rừng núi đông bắc Myanmar
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện