Đây cũng là lấy lòng Tần Mục, mịt mờ để lộ ra Phương phu nhân liên quan tới lĩnh vực buôn bán, làm cho Tần Mục có chút không sờ được ý nghĩa, Hướng Xuân Trữ trước cầm Lưu Đại Hữu khai đao, lại khiến Tần Mục cảm thấy hắn đang thị uy với mình, nhưng bây giờ hắn mạo hiểm bị ban thanh tra kỷ luật tỉnh trách hỏi nói có người muốn dùng binh ở Quảng Châu, lại cho Tần Mục ám chỉ chú ý thân phận của Phương phu nhân, chuyện này rất kỳ quái, Tần Mục đoán không ra Hướng Xuân Trữ đang chuẩn bị thân cận mình hay thân cận với mình, mỗi người đúng là nước sâu không dò được.
Phương Chấn Bang cũng cười nói:
- Lão Hướng a, anh ăn xong uống xong liền trực tiếp rời đi, tại sao giống như hai mươi năm trước vậy? Nhìn qua Tần Mục, Phương Chấn Bang cũng không nói thêm gì, Hướng Xuân Trữ lãnh đạo quan uy phải duy trì. Đợi đến lúc Hướng Xuân Trữ đi rồi, Phương Chấn Bang vẻ mặt ôn hoà nhìn qua Tần Mục, cười tủm tỉm nói ra:
- Tiểu Tần, thế nào, công tác khu khai phát có nặng không?
Tần Mục phi thường nghiêm túc nói ra:
- Lãnh đạo giao nhiệm vụ cho tôi, đây chính là một lần chiến đấu. Làm không tốt khu khai phát thì quá xin lỗi lãnh đạo rồi.
Chưa nói Phương bí thư là lãnh đạo, Tần Mục nói ẩn dụ khiến Phương Chấn Bang gật gật đầu, tiếp tục nói:
- Có khó khăn cứ nói ra, nhà máy Tinh Viên nằm trong khu đang phát triển, đây không phải chuyện dễ dàng. Đừng nói cả nước, chỉ cần nói cả tỉnh Giang Quảng này, thành thị đánh đồng với Quảng Châu này cũng có bốn năm cái, đây là cơ hội khó được. Có bao nhiêu khó khăn cứ đề cập với thị ủy, chúng ta phải cam đoan nhà máy Tinh Viên có thể đúng hạn lên ngựa, hiện tại nếu không kêu khổ, đến lúc đó không thể đúng hạn hoàn thành công trình, tôi sẽ cầm mũ cánh chuồn của anh đấy. (mũ cánh chuồn ý nói là chức quan)
Những lời này nghe như vui đùa, nhưng không ai biết rõ Phương Chấn Bang đang đặt tiền vốn vào chuyện này. Hắn chuyên môn gọi Tần Mục tới đây chính là bắt Tần Mục lập quân lệnh trạng.
Nhà máy là Tần Mục kéo tới, xây nhà máy cũng nằm trong khu vực của Tần Mục thống trị, nếu xảy ra vấn đề chỉ có thể nói là do Tần Mục không xuất lực, Phương Chấn Bang có thể trở mặt.
Phương phu nhân ở bên cạnh nhíu mày, nhìn Phương Chấn Bang nói ra:
- Hôm nay là dùng danh nghĩa Tiểu Nhu mời tiểu Tần tới nơi này ăn cơm nhà, không nên bài ra tư thái bí thư thị ủy ở đây, chẳng ra thể thống gì cả.
Phương Chấn Bang ho khan một tiếng, cầm lấy chiếc đũa lập tức nói ra:
- Ăn cơm, ăn cơm.
Trong lòng Tần Mục lúc này trong sáng như tấm hương, đây chính là chơi đen đỏ. Một hát mặt đỏ, một hát mặt đen, đây là muốn lôi kéo mình. Hắn giả bộ như vội vàng nói ra:
- A di, Phương bí thư cũng chỉ quan tâm năng lực của tôi, nhà máy Tinh Viên này khiến không biết bao nhiêu người đỏ mắt, chúng ta không thể khiến người ta chê cười.
Phương Chấn Bang cười nói:
- Lời này tôi thích nghe, nhà máy Tinh Viên hiện tại đã không đơn thuần là một nhà máy buôn bán, đó là bộ mặt của Quảng Châu chúng ta, là lĩnh vực khoa học công nghệ cao, danh tự Quảng Châu chúng ta có thể ghi vào sử sách.
Tần Mục nói ra:
- Đúng thế, tôi cảm thấy được, tiếp qua hai mươi năm hoặc chỉ cần mười năm, trong sách giáo khoa lịch sử sẽ ghi tới chuyện cải cách, khi đó Quảng Châu chúng ta sẽ được ghi vào lịch sử.
Cú chém gió này rất lớn, nhưng lại có vẻ không giống người thường, Phương Chấn Bang lòng rộng rãi, liên tục uống cạn ba chén với Tần Mục.
Rượu qua ba tuần, điện thoại của Phương Chấn Bang vang lên. Hắn đi ra sân thượng tiếp, chỉ chốc lát sau trở lại nhà đã mặc âu phục, tùy ý nói một câu sau đó ra khỏi nhà.
Tần Mục tự nhiên muốn tránh hiềm nghi, bí thư đi, hắn một nam nhân cấp dưới lại ăn cơm với phu nhân và con gái của bí thư, còn có cái gì mà bàn. Tuy Phương Thiên Nhu là cấp dưới của hắn, nhưng mà thời kỳ nhạy cảm như vậy hắn không muốn truyền ra cái gì. Tai vách mạch rừng, Tần Mục không dám gánh phong hiểm này.
Chỉ năm phút sau, điện thoại của Tần Mục vang lên, hắn muốn mượn cơ hội ra ngoài, gọi điện cho Quách Thiểu Đình, bảo Quách Thiểu Đình nói chuyện.
- Tần bí thư, xảy ra đại sự, nữ nhân trong bệnh viện tâm thần tự sát.
Quách Thiểu Đình lòng như lửa đốt nói ra.
Quách Thiểu Đình ưa thích nói giỡn, cũng chẳng phân biệt được đối tượng, Tần Mục oán thầm, cho dù là hát đôi cũng nên lựa chủ đề một chút. Nhưng mà tiểu tử này giả bộ còn rất giống, ống nghe còn truyền ra âm thanh rất lớn, đoán chừng Phương phu nhân cùng Phương Thiên Nhu cũng nghe đại khái, hắn giả ra bộ dáng lo lắng, hắn quát trong điện thoại:
- Không phải nói các người phải trông coi kỹ sao, sao có thể xảy ra chuyện này? Ân!
Chữ ân này là nói cho Quách Thiểu Đình, không sai biệt lắm là được, tranh thủ thời gian ám chỉ đi. Ai nghĩ đến Quách Thiểu Đình càng lớn tiếng kêu lên:
- Tần đại thiếu gia, anh ruột của tôi ơi, tôi không phải nói đùa, tôi đang ở bệnh viện đây, người ta đang nằm trong bệnh viện cấp cứu đấy.
Tần Mục đứng lên, Quách Thiểu Đình nói như vậy thì đây không phải nói đùa nữa rồi, là chuyện xảy ra thật. Hắn cảm thấy động tác của mình hơi đường đột, vội vàng che microphone, nhìn Phương phu nhân xin lỗi. Phương phu nhân không có gì vẻ giận, thấp giọng nói ra:
- Có công tác cứ đi làm, lão Phương nói ông ta rất coi trọng anh, đừng khiến ông ta thất vọng!
Phương phu nhân rốt cuộc là nghĩ như thế nào, vì cái gì thời điểm này còn nhắc tới Phương Chấn Bang, Tần Mục không có thời gian suy đoán. Hắn không ngớt lời xin lỗi, đứng lên đi ra ngoài. Phương Thiên Nhu la lên "đợi tí", cũng mặc áo khoác ra ngoài, cùng Tần Mục đi xuống lầu.
Phương phu nhân đứng phía sau nhìn bọn họ, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, phiền muộn nói:
- Chàng trai rất tốt, tại sao Thiên Nhu lại vừa ý một quân nhân xuất ngũ chứ? Cho dù là làm tình nhân của Tần Mục còn tốt hơn làm lão bà của lái xe nhiều.
Nàng buồn vô cớ cúi đầu xuống, qua cả buổi mới lắc đầu, tự nhiên nói ra:
- Mọi người có duyên số của mình, mặc kệ thôi, ngóng trông lão Phương có thể tại vị thêm một thời gian ngắn a.
Bữa cơm này chỉ ăn một nửa. Phương Chấn Bang rời khỏi, Tần Mục biết là cho Phương phu nhân cơ hội, khiến nàng làm ít chuyện, nhưng Tần Mục hiện tại bị nhân vật thực quyền trong tỉnh nhìn chằm chằm vào, riêng chuyện của Trương Vĩnh Đức đã đủ cẩn thận rồi, thời điểm này nếu như có giao dịch trong tối với Phương gia, chính là nhảy ra ngăn cản tiền đồ của Phương Chấn Bang, Tần Mục cũng sẽ phi thường bị động. Cho nên hắn thà rằng tạm thời không thúc đẩy quan hệ với Phương gia cũng phải đảm bảo địa vị của mình không bị ảnh hưởng.
Xe của Tần Mục chạy đi thật nhanh, Phương Thiên Nhu ngồi ở vị trí kế ghế lái, bộ dáng không vui, Tần Mục cũng không có đi khuyên nàng, phối hợp lái xe, trên đường đi cũng không tuân thủ quy tắc giao thông, quả thực là biến thành vượt đèn đỏ. Nhưng mà cảnh sát giao thông nhìn thấy biển số xe khỏi phải nói đón xe, ngay cả thủ thế cũng không đánh, hoàn toàn xem Tần Mục là không khí.
Phương Chấn Bang cũng cười nói:
- Lão Hướng a, anh ăn xong uống xong liền trực tiếp rời đi, tại sao giống như hai mươi năm trước vậy? Nhìn qua Tần Mục, Phương Chấn Bang cũng không nói thêm gì, Hướng Xuân Trữ lãnh đạo quan uy phải duy trì. Đợi đến lúc Hướng Xuân Trữ đi rồi, Phương Chấn Bang vẻ mặt ôn hoà nhìn qua Tần Mục, cười tủm tỉm nói ra:
- Tiểu Tần, thế nào, công tác khu khai phát có nặng không?
Tần Mục phi thường nghiêm túc nói ra:
- Lãnh đạo giao nhiệm vụ cho tôi, đây chính là một lần chiến đấu. Làm không tốt khu khai phát thì quá xin lỗi lãnh đạo rồi.
Chưa nói Phương bí thư là lãnh đạo, Tần Mục nói ẩn dụ khiến Phương Chấn Bang gật gật đầu, tiếp tục nói:
- Có khó khăn cứ nói ra, nhà máy Tinh Viên nằm trong khu đang phát triển, đây không phải chuyện dễ dàng. Đừng nói cả nước, chỉ cần nói cả tỉnh Giang Quảng này, thành thị đánh đồng với Quảng Châu này cũng có bốn năm cái, đây là cơ hội khó được. Có bao nhiêu khó khăn cứ đề cập với thị ủy, chúng ta phải cam đoan nhà máy Tinh Viên có thể đúng hạn lên ngựa, hiện tại nếu không kêu khổ, đến lúc đó không thể đúng hạn hoàn thành công trình, tôi sẽ cầm mũ cánh chuồn của anh đấy. (mũ cánh chuồn ý nói là chức quan)
Những lời này nghe như vui đùa, nhưng không ai biết rõ Phương Chấn Bang đang đặt tiền vốn vào chuyện này. Hắn chuyên môn gọi Tần Mục tới đây chính là bắt Tần Mục lập quân lệnh trạng.
Nhà máy là Tần Mục kéo tới, xây nhà máy cũng nằm trong khu vực của Tần Mục thống trị, nếu xảy ra vấn đề chỉ có thể nói là do Tần Mục không xuất lực, Phương Chấn Bang có thể trở mặt.
Phương phu nhân ở bên cạnh nhíu mày, nhìn Phương Chấn Bang nói ra:
- Hôm nay là dùng danh nghĩa Tiểu Nhu mời tiểu Tần tới nơi này ăn cơm nhà, không nên bài ra tư thái bí thư thị ủy ở đây, chẳng ra thể thống gì cả.
Phương Chấn Bang ho khan một tiếng, cầm lấy chiếc đũa lập tức nói ra:
- Ăn cơm, ăn cơm.
Trong lòng Tần Mục lúc này trong sáng như tấm hương, đây chính là chơi đen đỏ. Một hát mặt đỏ, một hát mặt đen, đây là muốn lôi kéo mình. Hắn giả bộ như vội vàng nói ra:
- A di, Phương bí thư cũng chỉ quan tâm năng lực của tôi, nhà máy Tinh Viên này khiến không biết bao nhiêu người đỏ mắt, chúng ta không thể khiến người ta chê cười.
Phương Chấn Bang cười nói:
- Lời này tôi thích nghe, nhà máy Tinh Viên hiện tại đã không đơn thuần là một nhà máy buôn bán, đó là bộ mặt của Quảng Châu chúng ta, là lĩnh vực khoa học công nghệ cao, danh tự Quảng Châu chúng ta có thể ghi vào sử sách.
Tần Mục nói ra:
- Đúng thế, tôi cảm thấy được, tiếp qua hai mươi năm hoặc chỉ cần mười năm, trong sách giáo khoa lịch sử sẽ ghi tới chuyện cải cách, khi đó Quảng Châu chúng ta sẽ được ghi vào lịch sử.
Cú chém gió này rất lớn, nhưng lại có vẻ không giống người thường, Phương Chấn Bang lòng rộng rãi, liên tục uống cạn ba chén với Tần Mục.
Rượu qua ba tuần, điện thoại của Phương Chấn Bang vang lên. Hắn đi ra sân thượng tiếp, chỉ chốc lát sau trở lại nhà đã mặc âu phục, tùy ý nói một câu sau đó ra khỏi nhà.
Tần Mục tự nhiên muốn tránh hiềm nghi, bí thư đi, hắn một nam nhân cấp dưới lại ăn cơm với phu nhân và con gái của bí thư, còn có cái gì mà bàn. Tuy Phương Thiên Nhu là cấp dưới của hắn, nhưng mà thời kỳ nhạy cảm như vậy hắn không muốn truyền ra cái gì. Tai vách mạch rừng, Tần Mục không dám gánh phong hiểm này.
Chỉ năm phút sau, điện thoại của Tần Mục vang lên, hắn muốn mượn cơ hội ra ngoài, gọi điện cho Quách Thiểu Đình, bảo Quách Thiểu Đình nói chuyện.
- Tần bí thư, xảy ra đại sự, nữ nhân trong bệnh viện tâm thần tự sát.
Quách Thiểu Đình lòng như lửa đốt nói ra.
Quách Thiểu Đình ưa thích nói giỡn, cũng chẳng phân biệt được đối tượng, Tần Mục oán thầm, cho dù là hát đôi cũng nên lựa chủ đề một chút. Nhưng mà tiểu tử này giả bộ còn rất giống, ống nghe còn truyền ra âm thanh rất lớn, đoán chừng Phương phu nhân cùng Phương Thiên Nhu cũng nghe đại khái, hắn giả ra bộ dáng lo lắng, hắn quát trong điện thoại:
- Không phải nói các người phải trông coi kỹ sao, sao có thể xảy ra chuyện này? Ân!
Chữ ân này là nói cho Quách Thiểu Đình, không sai biệt lắm là được, tranh thủ thời gian ám chỉ đi. Ai nghĩ đến Quách Thiểu Đình càng lớn tiếng kêu lên:
- Tần đại thiếu gia, anh ruột của tôi ơi, tôi không phải nói đùa, tôi đang ở bệnh viện đây, người ta đang nằm trong bệnh viện cấp cứu đấy.
Tần Mục đứng lên, Quách Thiểu Đình nói như vậy thì đây không phải nói đùa nữa rồi, là chuyện xảy ra thật. Hắn cảm thấy động tác của mình hơi đường đột, vội vàng che microphone, nhìn Phương phu nhân xin lỗi. Phương phu nhân không có gì vẻ giận, thấp giọng nói ra:
- Có công tác cứ đi làm, lão Phương nói ông ta rất coi trọng anh, đừng khiến ông ta thất vọng!
Phương phu nhân rốt cuộc là nghĩ như thế nào, vì cái gì thời điểm này còn nhắc tới Phương Chấn Bang, Tần Mục không có thời gian suy đoán. Hắn không ngớt lời xin lỗi, đứng lên đi ra ngoài. Phương Thiên Nhu la lên "đợi tí", cũng mặc áo khoác ra ngoài, cùng Tần Mục đi xuống lầu.
Phương phu nhân đứng phía sau nhìn bọn họ, nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, phiền muộn nói:
- Chàng trai rất tốt, tại sao Thiên Nhu lại vừa ý một quân nhân xuất ngũ chứ? Cho dù là làm tình nhân của Tần Mục còn tốt hơn làm lão bà của lái xe nhiều.
Nàng buồn vô cớ cúi đầu xuống, qua cả buổi mới lắc đầu, tự nhiên nói ra:
- Mọi người có duyên số của mình, mặc kệ thôi, ngóng trông lão Phương có thể tại vị thêm một thời gian ngắn a.
Bữa cơm này chỉ ăn một nửa. Phương Chấn Bang rời khỏi, Tần Mục biết là cho Phương phu nhân cơ hội, khiến nàng làm ít chuyện, nhưng Tần Mục hiện tại bị nhân vật thực quyền trong tỉnh nhìn chằm chằm vào, riêng chuyện của Trương Vĩnh Đức đã đủ cẩn thận rồi, thời điểm này nếu như có giao dịch trong tối với Phương gia, chính là nhảy ra ngăn cản tiền đồ của Phương Chấn Bang, Tần Mục cũng sẽ phi thường bị động. Cho nên hắn thà rằng tạm thời không thúc đẩy quan hệ với Phương gia cũng phải đảm bảo địa vị của mình không bị ảnh hưởng.
Xe của Tần Mục chạy đi thật nhanh, Phương Thiên Nhu ngồi ở vị trí kế ghế lái, bộ dáng không vui, Tần Mục cũng không có đi khuyên nàng, phối hợp lái xe, trên đường đi cũng không tuân thủ quy tắc giao thông, quả thực là biến thành vượt đèn đỏ. Nhưng mà cảnh sát giao thông nhìn thấy biển số xe khỏi phải nói đón xe, ngay cả thủ thế cũng không đánh, hoàn toàn xem Tần Mục là không khí.
Danh sách chương