Quách Thiểu Đình đang chờ ở cửa bệnh viện lớn, nhìn thấy xe Tần Mục tới, không đợi xe dừng lại đã chạy tới, nhìn vào ghế lái hô:
- Hiện tại đang cấp cứu, Lưu cục trưởng đã dẫn người tới cửa phòng phẫu thuật giám thị.
- Cứu người trọng đại!
Chuyện đã xảy ra, Tần Mục đến bệnh viện cũng không cần vội vã như vậy. Hắn ngừng xe, lại không có xuống xe, nhìn qua Quách Thiểu Đình bảo hắn lên xe bàn.
Quách Thiểu Đình vừa lên xe thì nhìn thấy Phương Thiên Nhu, bắt chuyện qua sau đó buồn bực nói:
- Phái một tổ người quan sát, ai nghĩ đến ngày bình thường nhìn mặt đã biết người ngốc, đột nhiên nổi điên lên nện vỡ ấm nước, còn dùng mảnh vỡ cứa tay? Khá tốt phát hiện sớm, bác sĩ nói không có nguy hiểm tới tính mạng.
Tần Mục nhíu mày thật sâu, hắn biết rõ người bình thường làm như vậy, trừ phi đột nhiên nhìn thấy chuyện gì rất kích thích thần kinh của nàng, nếu không rất khó xuất hiện tình huống đột biến như vậy. Hắn ngẫm lại hỏi:
- Trước khi xảy ra chuyện này, có phải có người gặp cô ấy hoặc là cô ấy nhìn thấy chuyện gì không? Quách Thiểu Đình suy nghĩ nói ra:
- Hình như Liêu viện trưởng của bệnh viện đi vào, không có những người khác. Liêu viện trưởng rời khỏi mấy phút đồng hồ thì nữ nhân này nổi điên.
Liêu Thừa Tông? Tần Mục nhíu mày càng sâu. Hắn phiền toái vừa mới giai quyết xong, lại biết rõ Tần Mục phi thường coi trọng nữ bệnh nhân này, không phải làm ra chuyện gì khiến Tần Mục căm tức a, nếu không phải là hắn, ai có thể thành công kích thích bệnh nhân. Tần Mục có chút ăn không thấu, xem ra phải gặp mặt Liêu Thừa Tông mới tốt.
Quách Thiểu Đình nhìn sắc mặt Tần Mục, lại nhìn qua Phương Thiên Nhu, có mấy lời muốn nói rồi lại chưa nói, nhưng mà sắc mặt rất khó chịu. Sắc mặt của hắn vốn đỏ lên, bây giờ lại căng như bóng da, thời điểm này nhìn hắn giống như hài tử đáng yêu, Tần Mục lập tức nhịn không được, khóe miệng giơ lên, cười nhạt nói:
- Có lời gì cứ nói, Thiên Nhu bí thư không phải người ngoài, cũng là người chiến đấu cùng chiến hào với tôi.
Trong lòng Quách Thiểu Đình âm thầm hò hét, Tần Mục tiểu tử này thật sự không phải người, trách không được có thể lăn lộn ở Quảng Châu phong sinh khởi thủy, thì ra đã sớm ăn con gái bí thư thị ủy của người ta vào miệng. Tần Mục từ thần sắc của hắn đã sớm đoán ra được hắn đang suy nghĩ cái gì, lập tức sắc mặt trầm xuống, nói ra:
- Nói mau, chuyện cần làm rất nhiều, không có thời gian thừa hơi với anh đâu.
Quách Thiểu Đình vội vàng thu liễm ánh mắt, đổi thành biểu lộ nghiêm túc, nhìn qua hai bên cửa xe, lúc này mới áp thấp giọng:
- Chúng ta phát hiện trước khi Liêu Thừa Tông đi gặp bệnh nhân, Nhạc Hải Lan từng tiếp xúc qua với Liêu Thừa Tông, hơn nữa nói tới nửa giờ. Nhưng mà nội dung nói chuyện tôi không biết.
Tần Mục gật gật đầu, hắn sớm nghĩ tới nếu không có ngoại lực quá lớn, Liêu Thừa Tông sẽ không dám làm như vậy. Nhạc Hải Lan rốt cuộc nói cái gì với Liêu Thừa Tông, nhìn qua phải tìm bím tóc của Nhạc Hải Lan hỏi mới biết được.
Trong lòng của hắn đang nghĩ ngợi, điện thoại lại vang lên. Khiến Tần Mục thật không ngờ là điện thoại của ban nhân sự. Bên kia thông tri Tần Mục, thư ký thực lực khu khai phát Nhạc Hải Lan đã hết thời gian thực tập, từ khu khai phát chuyển vào thành phố, do dó thông tri cho hắn biết, chuyện này diễn ra quá nhanh, Tần Mục có cảm giác như bị đánh ngất xỉu, trước mắt như có gương mặt Nhạc Hải Lan lờ mờ, nữ nhân này đúng là quá thàn bí, quá trực tiếp, nếu như cứ thế cho nàng đi, trong lòng Tần Mục phi thường khó chịu, về sau trong lòng sẽ có cây gai, sẽ vĩnh viễn đâm vào thịt của hắn.
Từ khi xuyên việt đến nay, chỉ có hắn có tư cách khiến người ta ăn bồ hòn, ai dám cho hắn ngậm bồ hòn? Tần Mục gật gật đầu, trên mặt bất động thanh sắc, nhìn Quách Thiểu Đình nói ra:
- Anh và Thiên Nhu bí thư đi lên nói quá trình với Lưu cục trưởng, tùy thời báo cáo nhanh cho tôi.
Hắn nói những lời này thì Phương Thiên Nhu cùng Quách Thiểu Đình đã biết rõ Tần Mục có động tác cần làm không muốn cho bọn họ biết rõ, cũng xuống xe rời đi.
Khi bọn họ rời đi, Tần Mục điện thoại cho Đức gia bên kia. Đức gia đang nhàn nhã uống trà, nhìn thấy là điện thoại của Tần Mục thì toàn thân run lên. Chờ hắn cầm lấy điện thoại, cẩn thận hỏi:
- Ngài khỏe chứ, Tần bí thư!
Sau đó một giọng nói rét lạnh như gió đông lọt vào trong tai:
- Thư ký chủ nhiệm khu khai phát Nhạc Hải Lan, Đức gia nên biết, buổi tối hôm nay tôi muốn nhìn thấy cô ta ở dưới kho hàng của nhà máy mài. Chỉ cần sống là được, không phải chết, Đức gia, chuyện này làm xong tôi sẽ phê cho ông hộ chiếu đi ra nước ngoài mấy ngày.
Đức gia hiểu rồi, chỉ sợ thư ký kia khiến Tần Mục tức giận. Nghĩ đến khôn khéo như Tần Mục lại bị một nữ nhân cho một đao, thậm chí còn là nữ nhân gần trong gang tấc, Đức gia tâm tình đột nhiên trở nên phi thường thoải mái. Nhưng mà hắn trả lời lại tất cung tất kính, lập quân lệnh trạng với Tần Mục.
Giờ phút này trong khách sạn nghỉ ngơi của sân bay, Nhạc Hải Lan đang lười biếng tựa vào ghế, làm nũng trong điện thoại:
- Người ta chỉ giúp anh một chút mà, không nên tức giận. Em cam đoan sau này không bao giờ làm việc lỗ mãng như thế nữa.
Trong điện thoại lại có tiếng gầm vang lên:
- Cô cho rằng mình là ai, cô xem mình là kẻ nào? Tôi cũng không dám dễ dàng trêu chọc hắn, cô dám sao? Cô xem mình là người nào vậy, cô biết mình là ai không? Nói hay lắm là cô giúp tôi, nói khó nghe là cô bán tôi. Cô có tư cách gì đụng vào Tần Mục, ai cho cô tư cách này, cô có biết cô khiến tôi bị động bao nhiêu không? Có biết hay không?
Những lời này liên tiếp có sức đả thương người, Nhạc Hải Lan biểu lộ lười biếng mảnh mai biến mất không còn sót lại cái gì, biến thành âm độc mười phần. Nàng cười lạnh trong điện thoại, nhàn nhạt nói ra:
- Mộ Thiên Các, anh bây giờ thật sự cho rằng mình là một nhân vật sao? Đừng tưởng rằng rời khỏi Tần hệ dựa vào Cao hệ thì bắt đầu ngông nghênh. Anh có thể đi tới vị trí này còn không phải dùng thân thể của tôi và chị tôi đổi lấy sao, chúng ta là bán, trên đầu của anh đang đội nhiều nón xanh lắm đấy.
- Kỹ nữ thối, cô tạo phản đúng không, tôi cho cô biết, chuyện này Tần Mục không truy cứu cũng bỏ đi, nếu truy cứu thì tôi đưa cô và chị cô ra làm hạ lễ!
Trong điện thoại là giọng hổn hển của Mộ Thiên Các, hoàn toàn không có thong dong và cao cao tại thượng:
- Cô có biết không, hiện tại Tần Mục căn bản không có quyền lợi đánh đồng với tôi, căn bản không có! Tần lão gia tử còn sống vài năm, còn có vài năm thôi đấy? Đợi đến lúc hắn mất đi, Cao Phái căn bản không khống chế được nhân mạch Tần hệ, đến lúc đó chính là thời khắc tôi phản kích. Cô làm như vậy chính là đập nát toàn bộ kế hoạch của tôi, đập nát toàn bộ! Cô đáng chết, cô thật đáng chết!
Nhạc Hải Lan cười lạnh một tiếng, nói ra:
- Được a, Mộ Thiên Các, có người mới thì quên người cũ, Lâm muội muội của anh có phải khá hơn hai chị em tôi không.
- Hiện tại đang cấp cứu, Lưu cục trưởng đã dẫn người tới cửa phòng phẫu thuật giám thị.
- Cứu người trọng đại!
Chuyện đã xảy ra, Tần Mục đến bệnh viện cũng không cần vội vã như vậy. Hắn ngừng xe, lại không có xuống xe, nhìn qua Quách Thiểu Đình bảo hắn lên xe bàn.
Quách Thiểu Đình vừa lên xe thì nhìn thấy Phương Thiên Nhu, bắt chuyện qua sau đó buồn bực nói:
- Phái một tổ người quan sát, ai nghĩ đến ngày bình thường nhìn mặt đã biết người ngốc, đột nhiên nổi điên lên nện vỡ ấm nước, còn dùng mảnh vỡ cứa tay? Khá tốt phát hiện sớm, bác sĩ nói không có nguy hiểm tới tính mạng.
Tần Mục nhíu mày thật sâu, hắn biết rõ người bình thường làm như vậy, trừ phi đột nhiên nhìn thấy chuyện gì rất kích thích thần kinh của nàng, nếu không rất khó xuất hiện tình huống đột biến như vậy. Hắn ngẫm lại hỏi:
- Trước khi xảy ra chuyện này, có phải có người gặp cô ấy hoặc là cô ấy nhìn thấy chuyện gì không? Quách Thiểu Đình suy nghĩ nói ra:
- Hình như Liêu viện trưởng của bệnh viện đi vào, không có những người khác. Liêu viện trưởng rời khỏi mấy phút đồng hồ thì nữ nhân này nổi điên.
Liêu Thừa Tông? Tần Mục nhíu mày càng sâu. Hắn phiền toái vừa mới giai quyết xong, lại biết rõ Tần Mục phi thường coi trọng nữ bệnh nhân này, không phải làm ra chuyện gì khiến Tần Mục căm tức a, nếu không phải là hắn, ai có thể thành công kích thích bệnh nhân. Tần Mục có chút ăn không thấu, xem ra phải gặp mặt Liêu Thừa Tông mới tốt.
Quách Thiểu Đình nhìn sắc mặt Tần Mục, lại nhìn qua Phương Thiên Nhu, có mấy lời muốn nói rồi lại chưa nói, nhưng mà sắc mặt rất khó chịu. Sắc mặt của hắn vốn đỏ lên, bây giờ lại căng như bóng da, thời điểm này nhìn hắn giống như hài tử đáng yêu, Tần Mục lập tức nhịn không được, khóe miệng giơ lên, cười nhạt nói:
- Có lời gì cứ nói, Thiên Nhu bí thư không phải người ngoài, cũng là người chiến đấu cùng chiến hào với tôi.
Trong lòng Quách Thiểu Đình âm thầm hò hét, Tần Mục tiểu tử này thật sự không phải người, trách không được có thể lăn lộn ở Quảng Châu phong sinh khởi thủy, thì ra đã sớm ăn con gái bí thư thị ủy của người ta vào miệng. Tần Mục từ thần sắc của hắn đã sớm đoán ra được hắn đang suy nghĩ cái gì, lập tức sắc mặt trầm xuống, nói ra:
- Nói mau, chuyện cần làm rất nhiều, không có thời gian thừa hơi với anh đâu.
Quách Thiểu Đình vội vàng thu liễm ánh mắt, đổi thành biểu lộ nghiêm túc, nhìn qua hai bên cửa xe, lúc này mới áp thấp giọng:
- Chúng ta phát hiện trước khi Liêu Thừa Tông đi gặp bệnh nhân, Nhạc Hải Lan từng tiếp xúc qua với Liêu Thừa Tông, hơn nữa nói tới nửa giờ. Nhưng mà nội dung nói chuyện tôi không biết.
Tần Mục gật gật đầu, hắn sớm nghĩ tới nếu không có ngoại lực quá lớn, Liêu Thừa Tông sẽ không dám làm như vậy. Nhạc Hải Lan rốt cuộc nói cái gì với Liêu Thừa Tông, nhìn qua phải tìm bím tóc của Nhạc Hải Lan hỏi mới biết được.
Trong lòng của hắn đang nghĩ ngợi, điện thoại lại vang lên. Khiến Tần Mục thật không ngờ là điện thoại của ban nhân sự. Bên kia thông tri Tần Mục, thư ký thực lực khu khai phát Nhạc Hải Lan đã hết thời gian thực tập, từ khu khai phát chuyển vào thành phố, do dó thông tri cho hắn biết, chuyện này diễn ra quá nhanh, Tần Mục có cảm giác như bị đánh ngất xỉu, trước mắt như có gương mặt Nhạc Hải Lan lờ mờ, nữ nhân này đúng là quá thàn bí, quá trực tiếp, nếu như cứ thế cho nàng đi, trong lòng Tần Mục phi thường khó chịu, về sau trong lòng sẽ có cây gai, sẽ vĩnh viễn đâm vào thịt của hắn.
Từ khi xuyên việt đến nay, chỉ có hắn có tư cách khiến người ta ăn bồ hòn, ai dám cho hắn ngậm bồ hòn? Tần Mục gật gật đầu, trên mặt bất động thanh sắc, nhìn Quách Thiểu Đình nói ra:
- Anh và Thiên Nhu bí thư đi lên nói quá trình với Lưu cục trưởng, tùy thời báo cáo nhanh cho tôi.
Hắn nói những lời này thì Phương Thiên Nhu cùng Quách Thiểu Đình đã biết rõ Tần Mục có động tác cần làm không muốn cho bọn họ biết rõ, cũng xuống xe rời đi.
Khi bọn họ rời đi, Tần Mục điện thoại cho Đức gia bên kia. Đức gia đang nhàn nhã uống trà, nhìn thấy là điện thoại của Tần Mục thì toàn thân run lên. Chờ hắn cầm lấy điện thoại, cẩn thận hỏi:
- Ngài khỏe chứ, Tần bí thư!
Sau đó một giọng nói rét lạnh như gió đông lọt vào trong tai:
- Thư ký chủ nhiệm khu khai phát Nhạc Hải Lan, Đức gia nên biết, buổi tối hôm nay tôi muốn nhìn thấy cô ta ở dưới kho hàng của nhà máy mài. Chỉ cần sống là được, không phải chết, Đức gia, chuyện này làm xong tôi sẽ phê cho ông hộ chiếu đi ra nước ngoài mấy ngày.
Đức gia hiểu rồi, chỉ sợ thư ký kia khiến Tần Mục tức giận. Nghĩ đến khôn khéo như Tần Mục lại bị một nữ nhân cho một đao, thậm chí còn là nữ nhân gần trong gang tấc, Đức gia tâm tình đột nhiên trở nên phi thường thoải mái. Nhưng mà hắn trả lời lại tất cung tất kính, lập quân lệnh trạng với Tần Mục.
Giờ phút này trong khách sạn nghỉ ngơi của sân bay, Nhạc Hải Lan đang lười biếng tựa vào ghế, làm nũng trong điện thoại:
- Người ta chỉ giúp anh một chút mà, không nên tức giận. Em cam đoan sau này không bao giờ làm việc lỗ mãng như thế nữa.
Trong điện thoại lại có tiếng gầm vang lên:
- Cô cho rằng mình là ai, cô xem mình là kẻ nào? Tôi cũng không dám dễ dàng trêu chọc hắn, cô dám sao? Cô xem mình là người nào vậy, cô biết mình là ai không? Nói hay lắm là cô giúp tôi, nói khó nghe là cô bán tôi. Cô có tư cách gì đụng vào Tần Mục, ai cho cô tư cách này, cô có biết cô khiến tôi bị động bao nhiêu không? Có biết hay không?
Những lời này liên tiếp có sức đả thương người, Nhạc Hải Lan biểu lộ lười biếng mảnh mai biến mất không còn sót lại cái gì, biến thành âm độc mười phần. Nàng cười lạnh trong điện thoại, nhàn nhạt nói ra:
- Mộ Thiên Các, anh bây giờ thật sự cho rằng mình là một nhân vật sao? Đừng tưởng rằng rời khỏi Tần hệ dựa vào Cao hệ thì bắt đầu ngông nghênh. Anh có thể đi tới vị trí này còn không phải dùng thân thể của tôi và chị tôi đổi lấy sao, chúng ta là bán, trên đầu của anh đang đội nhiều nón xanh lắm đấy.
- Kỹ nữ thối, cô tạo phản đúng không, tôi cho cô biết, chuyện này Tần Mục không truy cứu cũng bỏ đi, nếu truy cứu thì tôi đưa cô và chị cô ra làm hạ lễ!
Trong điện thoại là giọng hổn hển của Mộ Thiên Các, hoàn toàn không có thong dong và cao cao tại thượng:
- Cô có biết không, hiện tại Tần Mục căn bản không có quyền lợi đánh đồng với tôi, căn bản không có! Tần lão gia tử còn sống vài năm, còn có vài năm thôi đấy? Đợi đến lúc hắn mất đi, Cao Phái căn bản không khống chế được nhân mạch Tần hệ, đến lúc đó chính là thời khắc tôi phản kích. Cô làm như vậy chính là đập nát toàn bộ kế hoạch của tôi, đập nát toàn bộ! Cô đáng chết, cô thật đáng chết!
Nhạc Hải Lan cười lạnh một tiếng, nói ra:
- Được a, Mộ Thiên Các, có người mới thì quên người cũ, Lâm muội muội của anh có phải khá hơn hai chị em tôi không.
Danh sách chương