Bạch Nhược Hàm cũng biết hắn đi qua đối phó Mộ Thiên Các, Bạch Quang Lượng tuy thân bệnh nan y, nhưng trên quan trường siêng năng truy cầu làm việc rất bội phục. Bạch Nhược Hàm nắm giữ những chứng cớ kia, nàng khẳng định đã cho Bạch Quang Lượng xem qua, mà Bạch Quang Lượng cũng phân tích quan hệ và lực lượng của hắn, muốn vạch chuyện này là đầm rồng hang hổ, cho nên, cho nên ẩn nhẫn, bảo Bạch Nhược Hàm thông qua tay Tần Mục làm chuyện này, không thể không nói kế sách của Bạch Quang Lượng đang bức Tàn Mục tiến vào cục diện.

Đối với cái này, Tần Mục không có ý oán trách Bạch Quang Lượng, mà là bội phục hắn. Tiền vốn lớn nhất là kinh nghiệm quan trường, Bạch Quang Lượng không chỉ đợi, nếu hắn còn cơ hội, còn không biết có thể đi đến mức nào. Nhưng mà hắn đã già, tuổi là địch nhân lớn nhất, cho nên hắn như thế bức thiết hy vọng Tần Mục sớm tiến vào trạng thái đồ sát, đó là hy vọng trước khi nhắm mắt nhìn thấy Tần Mục nhét Uy Bình vào tay, Tần Mục khẳng định sẽ kinh doanh Uy Bình một thời gian ngắn, Bạch Nhược Hàm có hắn sẽ có thể dựa vào.

Những chuyện này Tần Mục xem như hiểu rõ, nhưng không có biện pháp. Bạch Nhược Hàm không biết nói cái gì, thẳng đến lúc này một cửa phòng mở ra, nàng lên tinh thần đi tới, sắc mặt có chút hồng nhuận phơn phớt nhìn qua phụ nữ hô:

- Tề bác gái, hôm nay như thế nào? Động tác của Tề bác gái có chút chậm chạp, nhìn qua đại khái sáu mươi, gương mặt đầy khe rãnh trải qua nhiều phong ba. Bạch Nhược Hàm đi tới, lúc này giới thiệu với Tần Mục:

- Đây là Tề bác gái, năm nay mới bốn mươi hai tuổi.

Trong lòng Tần Mục đau xót, bốn mươi hai tuổi đã già nua như thế, là vận mệnh hay sự thật tàn khốc? Dân chúng như thế là đối tượng chính phủ giúp đỡ, tại sao bức người ta vào tuyệt cảnh thế này?

Quần thể yếu thế thì thời điểm Tần Mục tại huyện Tây Bình đã nhìn qua nhiều, theo thời đại tiến bộ, tình huống này sẽ dần bộc phát, cũng càng lúc càng bén nhọn. Hắn thấp giọng nói ra:

- Em mang anh tới đây là để cho anh tự trách sao, hay là chính phủ Uy Bình tự trách?

Bạch Nhược Hàm quay đầu lại, Tần Mục lần đầu thấy nàng như tiểu hồ ly. Quả nhiên thời gian cải biến quá nhiều thứ, hắn phát hiện mình không nhìn thấu Bạch Nhược Hàm.

- Nếu còn biện pháp khác, em sẽ không nhờ anh giúp chuyện này.

Bạch Nhược Hàm sâu kín nói ra:

- Dù sao, trên người anh áp lực đủ lớn rồi, hiện tại cho anh thêm gánh nặng quá không tốt.

Nữ nhân này vậy mà cũng học được lạt mềm buộc chặt. Tần Mục cười lên, Bạch Nhược Hàm ah, thủ đoạn nắm chân người ta quá tốt. Đối mặt tình huống như vậy, lại đối mặt với nữ nhân như thế, chính mình còn có thể nói chữ không sao?

- Vào xem.

Tần Mục thời điểm này mà xuất quan uy chính là đánh vào mặt của mình.

Trong mắt Bạch Nhược Hàm vui sướng từ đáy lòng, nhìn qu Tần Mục nhếch cặp môi đỏ mọng lên. Cái nhếch môi này là hôn gió, Tần Mục không nghĩ tới Bạch Nhược Hàm lớn mật như vậy, trong khoảng thời gian ngắn thậm chí có chút si ngốc.

- Tề bác gái, đây là Tần Mục thị ủy Uy Bình, Tần phó chủ tịch, hắn chuyên muôn qu đây tìm hiểu khó khăn của mọi người.

Bạch Nhược Hàm cầm tay Tề bác gái nói ra.

Tần Mục bày ra bộ dáng hòa ái hàn huyên một thời gian, ai nghĩ đến Tề bác gái sắc mặt đại biến, dùng sức bỏ tay Bạch Nhược Hàm, giống như không muốn nhìn thấy Bạch Nhược Hàm, lớn tiếng hô "Van cầu các người không nên tới đây", sau đó vội vã chạy vào nhà.

Tần Mục cùng Bạch Nhược Hàm nhìn nhau, đều nghi hoặc.

- Quáng Lang!

Tề bác gãi chạy ra ngoài té ngã, sau đó trong phòng có tiếng khóc vang lên.

- Đi vào.

Sắc mặt Tần Mục lập tức âm trầm xuống. Tề bác gái biểu hiện đã triệt để tát Tần Mục hai cái.

Cuối cùng nhất Tần Mục không có tiếp tục yêu cầu Bạch Nhược Hàm gõ cửa, bởi vì cánh cửa này tùy tiện dùng sức sẽ rơi ra. Hắn đứng ở giữa sân nhìn qua căn phòng nhỏ này, lúc này sắc mặt âm trầm xoay người, trong ánh mắt áy náy của Bạch Nhược Hàm đi ra ngoài.

Từ phía sau nhìn sang, bóng lưng Tần Mục thê lương. Bạch Nhược Hàm cắn cắn bờ môi, trong mắt mang theo áy náy.

Tần Mục đi vài bước, đột nhiên cái eo không cong, hành động này Bạch Nhược Hàm phát hiện, nam nhân này chưa từng bị đánh bại qua, cho dù ở thôn Tây Sơn cằn cõi hay là ở Uy Bình thay đổi thất thương. Bạch Nhược Hàm vẫn suy nghĩ là hoàn cảnh gì mà làm cho ý chí chiến đấu của Tần Mục sục sôi như vậy, nàng thấy Tần Mục lấy lại tinh thần, nhìn qu nàng mỉm cười khoát tay, giờ mới hiểu được những năm qua chỉ có tín niệm ủng hộ Tần Mục thôi, tín niệm vì dân chúng. Bạch Nhược Hàm thậm chí trong nụ cười của Tần Mục mang theo chiến thắng trong tay, chỉ là thời cơ chưa thành thục.

Nhìn thấy Bạch Nhược Hàm mỉm cười đi lên, Tần Mục cũng mỉm cười hỏi:

- Thế nào, có phải cảm tháy vấn đề hôm nay anh bị đả kích lớn?

Bạch Nhược Hàm lắc đầu nói ra:

- Nếu như chuyện đơn giản này còn bị đả kích, em thấy ánh không phải gọi là Tần Mục. Em cảm thấy được, chuyện này hình như vì em mà tới, em mời anh bữa cơm.

Tần Mục tinh nghịch nháy mắt mấy cái, hôm nay hắn và Bạch Nhược Hàm động tác không thuộc về tuổi của mình. Bạch Nhược Hàm kinh ngạc, Tần Mục mới ho khan một tiếng, khôi phục bản sắc quan viên:

- Bữa cơm này nên đợi thời gian sau ăn đi, anh phải đi nhiều. Nhìn qua em rất quen thuộc với người thôn này, không ngại dẫn đường cho anh nhé?

Bạch Nhược Hàm nhăn nhăn cái mũi, giống như hơn mười năm trước mới gặp Tần Mục, hôm nay xem ra nàng càng giống như ngày xưa. Tần Mục giả bộ quay đầu đi, nhàn nhạt nói ra:

- Nhìn qu thôn này có không ít chuyện nha?

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trong miệng Bạch Nhược Hàm thì Tần Mục biết thôn này vốn là thôn bậc trung, người trong thôn mặc dù không giàu có nhưng mà sau khi ăn còn có để dành, cũng đã từng là thôn sinh thái trong tỉnh. Nhưng mà từ khi nhiệm kỳ mới qua đi, thủ đoạn của Mộ Thiên Các phi thường cấp tiến, tuyên bố bởi vì Uy Bình đã đi hướng quốc tế, hấp dẫn phần đông người ngoại quốc tới tìm hiểu, cho nên điều kiện phải đuổi kịp, thôn này là thôn cải cách đầu tiên. Dùng cách nói của Mộ Thiên Các, Trung Quốc muốn thoát khỏi nông nghiệp thì phải đi hướng cao đoan, nên có người nếm thử trước, không sợ thất bại chỉ sợ không làm. Loại luận điệu này nếu đặt ở năm năm trước còn phi thường đúng lúc, nhưng mà hiện tại giá trị kinh tế đã cải biến cả quốc gia, hình thái xã hội cũng khác mấy năm trước, nói như vậy là quá bất công. Vì vậy hắn nói lời này, thôn sinh thái điển hình biến thành thôn cải cách đầu tiên, mà mục đích chính là biến nơi này thành khu vực biệt thự sang trọng, dùng cho người ngoại quốc và người giàu thuê hoặc mua.

Trong thường ủy Tần Mục đụng chạm với Mạnh Phàm Khánh, Mộ Thiên Các bộ dáng luống cuống tay chân, nhưng mà Tần Mục biết rõ, đi đến địa vị như Mộ Thiên Các này, lại có đủ kinh nghiệm, thành thật sẽ không bị động như vậy, bây giờ nhìn ra Mộ Thiên Các đã chuẩn bị giả heo ăn hổ, cố ý biểu hiện mình yếu thế, nhưng thật ra là khiến Tần Mục đắc ý quên hình, sau đó vương bài ra hết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện