Quả thật là từng bước hung hiểm. khóe miệng Tần Mục chậm rãi nhuếch lên, Bạch Nhược Hàm ở bên cạnh thấy hắn cẩn thận, thò tay cầm tay hắn, nhỏ giọng nói ra:

- Đừng có cười như thế được không, anh cười như thế thì không có chuyện tốt!

Tần Mục phi thường vô tội nói:

- Không nhìn thấy ai như em, tại sao anh cười là không phải chuyện tốt? Hắn nhớ lại một câu danh ngôn: một khi bật cười, thượng đế sẽ hồ đồ. Kết nối với chữ hồ đồ, xem ra Uy Bình này lập tức khai mạc vở diễn rồi.

Rốt cuộc là ai cười tới cuối cùng, chỉ sợ không ai biết. Tần Mục đang dùng toàn bộ khí lực chơi với Mộ Thiên Các, nhất sinh nhất tử, ai cũng không có ý định làm hòa.

Lại đi trong thôn tới chiều, tới năm giờ chiều hai người quay về thành phố. Vốn Bạch Nhược Hàm ý định mời Tần Mục ăn bữa cơm, nhưng Tần Mục lại từ chối.

- Em đặt chuyện lớn trước mặt của anh, anh phải cẩn thận ứng phó. Bao nhiêu năm qua, cảm giác bị kiểm tra quá tốt.

Tần Mục cười giải thích:

- Có hẹn với bạn vào buổi tối rồi.

Bạch Nhược Hàm mắt trợn trắng, trực tiếp nói với Tần Mục.

- Ước hẹn giai nhân, em không đi làm bóng đèn, anh nên chuẩn bị xe đi.

Tần Mục vò đầu, hắn biết rõ, Chu Tiểu Mai khẳng định sẽ chuẩn bị xe cho mình, chỉ là chưa đưa qua mà thôi.

Ngồi trên xe taxi, Tần Mục đi tới nơi ước hẹn với Mộ Băng Đồng. Tiếp viên hàng không xinh đẹp đang chờ ở cửa sổ, nhìn thấy hắn đi vào thì cao hứng đứng lên, tay nắm chặc.

- Nha đầu, rụt rè chút, tuy em đã hai mươi chín tuổi, nhưng mà nữ nhân xinh đẹp không hạn chế tuổi. Làm tốt thì người khác sẽ hầu hạ em thôi.

Đại tỷ tựa vào lưng của nàng, chính là tiếp viên trưởng, nàng bày tư thế cứng rắn nghĩ cách cho Mộ Băng Đồng.

- Chị, chị nhỏ giọng một chút, đừng làm cho hắn nghe được.

Mộ Băng Đồng mặt mũi đỏ bừng nói ra.

Tần Mục tự nhiên không có nhìn thấy màn này, hắn mang theo nụ cười nho nhãn tới bên người Mộ Băng Đồng, từ trong túi tiền móc ra hộp trang sức nhỏ, cười nói:

- Nhiều lần gặp mặt như vậy nhưng chưa tặng lễ vật cho cô, hôm nay vừa vặn mang theo bên người.

Mộ Băng Đồng chỉ muốn mời Tần Mục ăn bữa cơm, nếu như thời gian phù hợp, còn có thể mịt mờ nói tâm tư mấy năm qua với Tần Mục, nhưng không nghĩ tới Tần Mục lại có lễ vật cho mình. Nàng do do dự dự cầm hộp trang sức, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên làm thế nào mới tốt. Lúc này tiếp viên trưởng nghe được, vội vàng từ trong túi tiền cầm điện thoại cầm ra gọi cho Mộ Băng Đồng.

Thời điểm Mộ Băng Đồng đang do dự thì nghe được điện thoại vang lên, nói xin lỗi Tần Mục, sau đó cúi đầu lật xem điện thoại. Tần Mục cười ngồi xuống, nhân viên phục vụ hỏi thăm Tần Mục cần gì. Tần Mục chỉ cần ly cà phê, sau đó nhìn qua nốt ruồi mỹ nhân hồng hồng của Mộ Băng Đồng.

Mỗi lần gặp được thì Tần Mục đều giống như trở lại kiếp trước, nhưng mà thời điểm chia tay thì Tần Mục lại cảm thấy lúc trước chỉ là giấc chiêm bao mà thôi.

- Đồ ngốc, bảo hắn đeo giúp đi, cơ hội tốt đáy, nam nhân tặng trang sức không phải nịnh nọt sao? Người ta có ý với em đấy, nên nắm chắc đi.

Thừa lúc này tiếp viên trưởng nhắn tin cho Mộ Băng Đồng thì nàng càng e lệ, trong lời nói kém nói rõ cho nàng biết, bảo nàng trực tiếp thổ lộ ra.

Nghĩ tới lúc nửa đêm tỉnh mộng, tâm tư của Mộ Băng Đồng bành trướng. Nàng chậm rãi khép điện thoại lại, sau đó ngẩng đầu, nhanh chóng nhìn qua Tầm Mục, lập tức vội vàng cúi đầu, nhỏ giọng nói ra:

- Anh...

- Như thế nào?

Muốn nói Tần Mục trong lòng không có ý với Mộ Băng Đồng chính là gạt người, nhưng Tần Mục không có nghĩ tới Mộ Băng Đồng đến bây giờ còn không có kết hôn, lòng hắn vẫn xem Mộ Băng Đồng trở thành bạn, một người bạn đặc biệt.

- Anh có thể hay không...

Mộ Băng Đồng lấy hết dũng khí ngẩng đầu, cắn bờ môi, nói nhỏ:

- Có thể mang... Giúp tôi hay không?

Tần Mục lập tức sững sờ, bị một nữ hài yêu cầu như vậy, ý tứ trong đó quá rõ ràng. Tần Mục lập tức có cảm giác phạm tội, trêu chọc nói:

- Vòng tai này là kỷ niệm, không phải vật gì tốt. Lại nói đeo vòng tai vào, không sợ lão công tức giận sao?

- Tôi... Tôi còn không có kết hôn, cũng không có... Bạn trai.

Mộ Băng Đồng nhỏ giọng giải thích.

Lúc này tiếp viên trưởng giận muốn giậm chân, Mộ Băng Đồng ngày bình thường cũng biết ăn nói, tạ sao gặp nam nhân thì như vậy, còn nói không rõ ràng? Chẳng lẽ nam nhân này là khắc tinh của nàng sao?

Ánh đèn bên ngoài phòng giải phẩu nhấp nháy liên tục, Tần Mục vỗ nhẹ lên người Mộ Băng Đồng vốn không còn chút sức lực nào, nhẹ giọng an ủi:

- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu, may là chỉ ngộ độc thức ăn nhẹ, có lẽ sẽ hồi phục rất nhanh.

Mộ Băng Đồng lắc đầu, sắc mặt có chút đau khổ nói:

- Là tại em rủ đại tỷ đi, còn giới thiệu món ăn ở đó cho tỷ ấy, nếu không phải em...

Tần Mục cắt lời Mộ Băng Đồng, giọng nói thâm trầm:

- Không ai muốn chuyện như vậy xảy ra, việc chúng ta cần làm hiện tại chính là chờ đợi kết quả giải phẫu.

Hắn đưa tay vuốt ve mái tóc Mộ Băng Đồng, sau đó lấy điện thoại di động, đi tới chỗ lối thoát hiểm bên cạnh.

Vừa đi, Tần Mục vừa gọi điện thoại, đầu bên kia vừa bắt máy, giọng nói của Tần Nguyệt Sơn đã lộ vẻ rất cẩn thận.

- Nói đi, từ lúc nào tôi kêu cậu làm những chuyện mất mặt như vậy?

Tâm tình Tần Mục rất không tốt, thấy vẻ mặt thống khổ của Mộ Băng Đồng, giống như vẻ mặt mối tình đầu của hắn năm đó khi hắn rời đi. Loại tiếc nuối còn lưu lại của kiếp trước khiến cho Tần Mục vô cùng căm tức, hắn muốn bù đắp sai lầm của kiếp trước, cho nên hắn hạ quyết tâm tâm, hắn phải làm một trận đại địa chấn nghiêng trời lật đất.

- Thị trưởng, tôi thông qua mấy con đường biết được, phiến đao đội Uy Bình là đoàn thể có tính chất xã hội đen, bên ngoài có lời đồn đãi, trong tay bọn hắn còn có bình xịt và ống thổi.

Bình xịt chính là súng săn, ống thổi là loại pháo của súng trường cái thế dùng báng súng bỏ đi cải tạo thành. Sắc mặt Tần Mục thoáng rét lạnh, cau mày đẩy cửa lối thoát hiểm, sau đó đi tới chỗ tiếp nối với cầu thang, thấp giọng hỏi:

- Tin tức là thật sao?

Tần Nguyệt Sơn nhỏ giọng nói:

- Chỗ Đức Gia đã sớm sắp xếp nhân thủ. Tin tức này trên căn bản là thật, nhưng địa điểm gửi đồ vẫn chưa điều tra rõ ràng.

Tần Mục hừ lạnh nói:

- Đúng là vô pháp vô thiên, chuyện càn quấy như vậy mà cục công an thành phố không có động tĩnh gì sao?

Tần Nguyệt Sơn không lên tiếng, Tần Mục cũng không trông cậy vào câu trả lời của hắn. Thật ra vấn đề này rất rõ ràng, nếu như không có nhân vật thực lực làm ô dù, phiến đao đội làm sao có thể tiêu dao như vậy? Chỉ có điều nhân vật phía sau là ai, ý nghĩa tồn tại của phiến đao đội là gì, Tần Mục vẫn cần thăm dò rõ ràng.

Tần Nguyệt Sơn trầm mặc một hồi, đợi lãnh đạo hỏi đến vấn đề này, lúc này mới hồi báo nói:

- Những người đó trên căn bản tôi đã đụng đến một lần, tình huống cần nắm trên căn bản cũng đã nắm được. Nhưng bởi vì vì thời gian quá ngắn, cũng không phải là người địa phương, cho nên...
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện