Một ngày mới lại bắt đầu, bao nhiêu phiền muội đều sẽ tan biến. Hôm nay Diệp Nhi dậy từ rất sớm, nổi hứng đi chạy tập thể dục. Ánh nắng nhè nhẹ của sáng sớm chiếu khẽ lên khuôn mặt đang đỏ ửng vì chạy. Cô đã chạy gần 1 vòng quanh công viên rồi. Ước chừng cũng phải gần 10km. Giảm tốc độ lại, hai tay chống gối cô thở phì phò
- Uống nước đi
Bỗng có giọng nói đằng sau lưng cô quay đầu lại nhìn
- Là anh à
Cô nở một nụ cười thật tưoi rồi nhận lấy chai nước uống
- Cảm ơn anh
Cô uống vài hớp nước, thật sự rất nóng nha. Chạy gần 10km chứ không phải ít, cái bụng buổi sáng không ăn gì, bây giờ tiêu tốn calo như vậy liền đánh trống kêu
- Ọc..ọccc
Thật sự bây giờ cô chỉ muốn có một chiếc lỗ để mà chui xuống. Sớm không kêu, muộn không kêu lại đi kêu vào đúng lúc này. Thật quá mất mặt
- Hì...tại buổi sáng chưa ăn gì nên...tôi hơi đói...
Cố vừa nói vừa ngượng ngịu....mất mặt quá..mất mặt quá
- Thật trùng hợp...tôi cũng đang đói. Chúng ta đi ăn đi, tôi biết có quán ăn này rất ngon
Dứt lời, anh nắm lấy tay Diệp Nhi kéo đi về phía trước. Diệp Nhi thấy anh nắm lấy bàn tay cô kéo đi mà chả thấy có tư vị cảm xúc gì. Đúng là con người lạnh, đến cả tay cũng lạnh.
Quán ăn mà Nam Đình dẫn Diệp Nhi đến là một quán ăn nhỏ ở ngõ hẹp, cách khá xa khu đô thị. Trông anh ta cũng là con nhà giàu có, đến quán ăn nhỏ như này cũng thật thú vị. Vả lại cô cũng thích những nơi như thế này, bình dị, náo nhiệt
- Hai vị, mời ngồi mời ngồi
Bà chủ quán trông cũng trạc 55-57 tuổi rất nhiệt tình. Xem ra cũng có vẻ là người dễ tính. Nhưng mà lại nghĩ đối với khách hàng không xem là thượng đế, mà khinh khách thì có ma nào đến. Ây...sao cô lại suy nghĩ lung tung cái gì vậy
Ngồi xuống chiếc bàn khá cũ bằng gỗ trông cũng có vẻ nghiêng ngả cô chầm chậm cười nói
- Không ngờ công tử như anh cũng đến những nơi như này sao
- Hồi nhỏ tôi thường đến đây ăn vào những lúc tan trường
Anh nói đến đây khuôn miệng không khỏi dương lên một nụ cười. Ngày ấy ba người: Nam Đình, Kì Lân và Tiểu Diệu cũng hay tới đây ăn sau mỗi giờ tan học. Bà chủ ngày ấy cũng chỉ 35-36 tuổi. Gần như ngày nào 3 người cũng tới đây ăn món mì canh trứng và trứng vịt lộn. Đây vốn là món ăn khoái khẩu nên cả 3 người đều ăn rất nhiều. Lâu ngày ăn ở đây nên đã thành khácch quen. Chỉ là nhiều năm đến đây chắc bà chủ không còn nhận ra nữa, cũng đã 18 năm mà, lớn lên phải thay đổi, bà chủ năm nay cũng đã ngoài 50 rồi
- Vậy sao... tôi hồi nhỏ cũng thường trốn đi ăn những món này. Nhưng hầu hết đều bị cha bắt gặp và không cho ăn. Nói là vệ sinh kém, nhưng tôi nghĩ, người bình thường ăn được, sao mình lại không. Lúc đoa tôi cũng chỉ muốn ước mình được như người ta. Có cha mẹ dẫn đi ăn những món ăn rất bình dị, nhưng tôi thấy họ rất ấm cúng.
Từ lâu cô đã có cái mơ ước đấy rồi. Từ nhỏ cha mẹ đã để cô lại cho bà Vú chăm sóc. Hai người hết sang Pháp lại về Thượng Hải sử lí công chuyện. Chẳng mấy khi bàn ăn có đầy đủ gia đình cả. Nhưng mà cũng không hiểu sao những lúc mình đi ăn đồ vặt lại bị phát hiện và bị lôi về ( Na: xin chia buồn cùng chị)
- Chẳng phải bây giờ được ăn sao. Gọi đồ ăn nhé
Thì ra cô cũng chẳng được một tuổi thơ trọn vẹn gì. Bất giác anh thấy tim mình giật giật, nhói nhói. Thật không ngờ dù chỉ là chuyện cũ của cô thôi mà trái tim anh không tự chủ được thấy đau rồi.
- Được. Bà chủ...cho tôi 2 bát mì canh trứng
- Cô cũng thích ăn mì canh trứng sao? - Ừm... hồi nhỏ tôi rất thích món này. Nhiều lần phải nhờ quản gia mua đồ về làm cho nhưng mà vẫn không ngon bằng ăn ngoài
Thật không ngờ cô cũng có sở thích giống anh. Cùng thích ăn mì canh trứng. Cứ tưởng dẫn cô đến đây cô sẽ chê bai đủ thứ. Nhưng không nghĩ đến cô lại thích đến như vậy. Đây đúng là lần đầu anh gặp được người giống như cô. Những người phụ nữ ngoài kia chỉ ham danh lợi, tiền tài của cải của anh. Vậy cho nên anh cực kì căm ghét, thật muốn tránh xa những con đỉa giai đấy ^.^
- Khoan đã. Cô nói bị mất trí nhớ, sao lại nhớ chuyện hồi nhỏ
- Là do mọi người trong nhà kể. Thường thì người ta mất trí nhớ sẽ kể lại những chuyện ngày trước của mình để kích thích lại giác quan. Tôi cũng nằm trong số đó.
Ra là vậy
- Mì canh trứng đến đây, chúc cô cậu ăn ngon miệng
Bà chủ tươi tắn bê hai tô mì canh trứng ra. Nhìn tô mì thơm phức bay hơi nghi ngút mà cô không khỏi thèm thuồng. Cầm đôi đũa lên, xé vỏ ni lông bọc đũa rồi trực tiếp gắp đũa mì đang nghi ngút khói lên ngửi
- Oaaa...thật thơm quá
Sau câu nói cô trực tiếp bỏ đũa mì vào miệng mà ăn ngấu nghiến
- Từ từ thôi... có ai dành mất của cô đâu
Nhìn cái hành động đáng yêu đến chết người của cô mà anh không khỏi buồn cười. Cũng cầm đôi đũa lên, xé vỏ lớp vỏ ni lông rồi từ từ thưởng thức mì
- Này Nam Đình... quán ăn này thật ngon. Tôi muốn đến ăn lần nữa...à không nhiều lần nữa
Nói xong mà cô không khỏi ngẩn người. Ý của cô như vậy chẳng phải là muốn đến đây với anh ta nhiều lần nữa sao
Tự dưng Nam Đình dịch người lại gần chỗ cô, mặt đối mặt. Nhìn ở góc độ gần, anh ta cũng thật là đẹp trai nha. Mắt to 2 mí, đôi lông mày thanh liễu, sống mũi cũng khá cao...nhưng mà trong tiềm thức của cô anh ta vẫn không thể bằng được một người...là ai ta
Thấy cô mãi suy nghĩ gì đó, anh lấy tay quệt đi chút nước sốt còn dính trên miệng của cô
- Nghĩ gì đó
Rồi cốc nhẹ lên trán cô một cái nhẹ. Nhưng trong não cô lại xoẹt qua hình ảnh tương tự như vậy. Là cô cùng với một người đàn ông, vô cùng tình cảm. Cô cố gắng nhìn thật rõ người đàn ông nhưng dần dần hình ảnh đó biến mất đi. Cô không thể nhìn ra được khuôn mặt đó. Chỉ nghe anh ta nói câu " Tiểu Diệp " trông rất quen tai
- Uống nước đi
Bỗng có giọng nói đằng sau lưng cô quay đầu lại nhìn
- Là anh à
Cô nở một nụ cười thật tưoi rồi nhận lấy chai nước uống
- Cảm ơn anh
Cô uống vài hớp nước, thật sự rất nóng nha. Chạy gần 10km chứ không phải ít, cái bụng buổi sáng không ăn gì, bây giờ tiêu tốn calo như vậy liền đánh trống kêu
- Ọc..ọccc
Thật sự bây giờ cô chỉ muốn có một chiếc lỗ để mà chui xuống. Sớm không kêu, muộn không kêu lại đi kêu vào đúng lúc này. Thật quá mất mặt
- Hì...tại buổi sáng chưa ăn gì nên...tôi hơi đói...
Cố vừa nói vừa ngượng ngịu....mất mặt quá..mất mặt quá
- Thật trùng hợp...tôi cũng đang đói. Chúng ta đi ăn đi, tôi biết có quán ăn này rất ngon
Dứt lời, anh nắm lấy tay Diệp Nhi kéo đi về phía trước. Diệp Nhi thấy anh nắm lấy bàn tay cô kéo đi mà chả thấy có tư vị cảm xúc gì. Đúng là con người lạnh, đến cả tay cũng lạnh.
Quán ăn mà Nam Đình dẫn Diệp Nhi đến là một quán ăn nhỏ ở ngõ hẹp, cách khá xa khu đô thị. Trông anh ta cũng là con nhà giàu có, đến quán ăn nhỏ như này cũng thật thú vị. Vả lại cô cũng thích những nơi như thế này, bình dị, náo nhiệt
- Hai vị, mời ngồi mời ngồi
Bà chủ quán trông cũng trạc 55-57 tuổi rất nhiệt tình. Xem ra cũng có vẻ là người dễ tính. Nhưng mà lại nghĩ đối với khách hàng không xem là thượng đế, mà khinh khách thì có ma nào đến. Ây...sao cô lại suy nghĩ lung tung cái gì vậy
Ngồi xuống chiếc bàn khá cũ bằng gỗ trông cũng có vẻ nghiêng ngả cô chầm chậm cười nói
- Không ngờ công tử như anh cũng đến những nơi như này sao
- Hồi nhỏ tôi thường đến đây ăn vào những lúc tan trường
Anh nói đến đây khuôn miệng không khỏi dương lên một nụ cười. Ngày ấy ba người: Nam Đình, Kì Lân và Tiểu Diệu cũng hay tới đây ăn sau mỗi giờ tan học. Bà chủ ngày ấy cũng chỉ 35-36 tuổi. Gần như ngày nào 3 người cũng tới đây ăn món mì canh trứng và trứng vịt lộn. Đây vốn là món ăn khoái khẩu nên cả 3 người đều ăn rất nhiều. Lâu ngày ăn ở đây nên đã thành khácch quen. Chỉ là nhiều năm đến đây chắc bà chủ không còn nhận ra nữa, cũng đã 18 năm mà, lớn lên phải thay đổi, bà chủ năm nay cũng đã ngoài 50 rồi
- Vậy sao... tôi hồi nhỏ cũng thường trốn đi ăn những món này. Nhưng hầu hết đều bị cha bắt gặp và không cho ăn. Nói là vệ sinh kém, nhưng tôi nghĩ, người bình thường ăn được, sao mình lại không. Lúc đoa tôi cũng chỉ muốn ước mình được như người ta. Có cha mẹ dẫn đi ăn những món ăn rất bình dị, nhưng tôi thấy họ rất ấm cúng.
Từ lâu cô đã có cái mơ ước đấy rồi. Từ nhỏ cha mẹ đã để cô lại cho bà Vú chăm sóc. Hai người hết sang Pháp lại về Thượng Hải sử lí công chuyện. Chẳng mấy khi bàn ăn có đầy đủ gia đình cả. Nhưng mà cũng không hiểu sao những lúc mình đi ăn đồ vặt lại bị phát hiện và bị lôi về ( Na: xin chia buồn cùng chị)
- Chẳng phải bây giờ được ăn sao. Gọi đồ ăn nhé
Thì ra cô cũng chẳng được một tuổi thơ trọn vẹn gì. Bất giác anh thấy tim mình giật giật, nhói nhói. Thật không ngờ dù chỉ là chuyện cũ của cô thôi mà trái tim anh không tự chủ được thấy đau rồi.
- Được. Bà chủ...cho tôi 2 bát mì canh trứng
- Cô cũng thích ăn mì canh trứng sao? - Ừm... hồi nhỏ tôi rất thích món này. Nhiều lần phải nhờ quản gia mua đồ về làm cho nhưng mà vẫn không ngon bằng ăn ngoài
Thật không ngờ cô cũng có sở thích giống anh. Cùng thích ăn mì canh trứng. Cứ tưởng dẫn cô đến đây cô sẽ chê bai đủ thứ. Nhưng không nghĩ đến cô lại thích đến như vậy. Đây đúng là lần đầu anh gặp được người giống như cô. Những người phụ nữ ngoài kia chỉ ham danh lợi, tiền tài của cải của anh. Vậy cho nên anh cực kì căm ghét, thật muốn tránh xa những con đỉa giai đấy ^.^
- Khoan đã. Cô nói bị mất trí nhớ, sao lại nhớ chuyện hồi nhỏ
- Là do mọi người trong nhà kể. Thường thì người ta mất trí nhớ sẽ kể lại những chuyện ngày trước của mình để kích thích lại giác quan. Tôi cũng nằm trong số đó.
Ra là vậy
- Mì canh trứng đến đây, chúc cô cậu ăn ngon miệng
Bà chủ tươi tắn bê hai tô mì canh trứng ra. Nhìn tô mì thơm phức bay hơi nghi ngút mà cô không khỏi thèm thuồng. Cầm đôi đũa lên, xé vỏ ni lông bọc đũa rồi trực tiếp gắp đũa mì đang nghi ngút khói lên ngửi
- Oaaa...thật thơm quá
Sau câu nói cô trực tiếp bỏ đũa mì vào miệng mà ăn ngấu nghiến
- Từ từ thôi... có ai dành mất của cô đâu
Nhìn cái hành động đáng yêu đến chết người của cô mà anh không khỏi buồn cười. Cũng cầm đôi đũa lên, xé vỏ lớp vỏ ni lông rồi từ từ thưởng thức mì
- Này Nam Đình... quán ăn này thật ngon. Tôi muốn đến ăn lần nữa...à không nhiều lần nữa
Nói xong mà cô không khỏi ngẩn người. Ý của cô như vậy chẳng phải là muốn đến đây với anh ta nhiều lần nữa sao
Tự dưng Nam Đình dịch người lại gần chỗ cô, mặt đối mặt. Nhìn ở góc độ gần, anh ta cũng thật là đẹp trai nha. Mắt to 2 mí, đôi lông mày thanh liễu, sống mũi cũng khá cao...nhưng mà trong tiềm thức của cô anh ta vẫn không thể bằng được một người...là ai ta
Thấy cô mãi suy nghĩ gì đó, anh lấy tay quệt đi chút nước sốt còn dính trên miệng của cô
- Nghĩ gì đó
Rồi cốc nhẹ lên trán cô một cái nhẹ. Nhưng trong não cô lại xoẹt qua hình ảnh tương tự như vậy. Là cô cùng với một người đàn ông, vô cùng tình cảm. Cô cố gắng nhìn thật rõ người đàn ông nhưng dần dần hình ảnh đó biến mất đi. Cô không thể nhìn ra được khuôn mặt đó. Chỉ nghe anh ta nói câu " Tiểu Diệp " trông rất quen tai
Danh sách chương