Nam Đình nhìn biểu hiện của Diệp Nhi có hơi là lạ nên cúi gần lại lay lay người cô
- Có sao không vậy
Đầu Diệp Nhi có hơi choáng, hơi thở có chút dồn dập, nhịp tim đập không kém, mắt hình như có chút mập mờ khó nhìn
- Tôi cảm thấy không khoẻ, tôi muốn về trước
- Vậy tôi đưa cô về
Thấy tình trạng này giống với lần trước, Nam Đình đứng lên muốn đưa Diệp Nhi về.
- Không cần đâu. Tôi tự về được, tôi sẽ đi taxi
Không hiểu tại sao mấy bữa nay, khi cơn đau đầu ập đến là kèm theo với biểu hiện mắt của cô mờ dần đi
- Vậy để tôi gọi taxi cho cô nhé
- Vậy cảm ơn anh
Diệp Nhi nở ra một nụ cười nhưng nhìn khuôn mặt của cô có chút phờ phạc, trên trán còn lấm tấm mồ hôi
- Hôm nay rất cảm ơn anh, nơi này ăn rất ngon, rất hợp với khẩu vị của tôi
Đứng bên cạnh cửa xe taxi, Diệp Nhi cảm ơn vì bữa ăn hôm nay.
- Không có gì, lần sau đến nữa là được
Nam Đình mỉm cười. Anh hy vọng được mỗi ngày được ở cạnh cô. Cũng hy vọng cô đừng nhớ lại để quên hẳn đi Kì Lân mà cho anh một chỗ chứa trong trái tim.
- Vậy tạm biệt
Diệp Nhi vui vẻ ngồi lên chiếc xe taxi
- Cô gái, trông cô khá mệt khỏi. Có cần tôi đưa đến bệnh viện kiểm tra không
Lên xe, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy khuôn mặt cô nhợt nhạt, tái mét thì tốt bụng muốn hỏi cô có muốn đi bệnh viện, nhưng cô lắc đầu từ chối
- Không cần đâu ạ. Bác cứ về thẳng biệt thự Diệp thị là được
Diệp Nhi từ chối, cô còn phải về nhà thay đồ để tới công ty làm việc. Cô đã nghỉ việc lâu lắm rồi, nay bệnh cũng đã khỏi thì phải đi làm thôi.
- Cô gái, tới nơi rồi
Tài xế nhẹ nhàng đánh thức cô dậy. Trời ạ, sao dạo này cô dễ ngủ mà cũng dễ bị đánh thức dậy vậy.
Cô lấy tiền ra đưa cho tài xế rồi cúi đầu cảm ơn
- Cô gái, thừa tiền rồi
- Không sao, bác cứ cầm lấy ạ
Cô cảm thấy bác tài này là một người cực tốt, coi như là lộ phí thêm đi
- Nhưng mà....
- Tạm biệt bác
Bác tài chưa kịp nói xong câu mà Diệp Nhi đã chạy tót vào nhà rồi. Tài xế mỉm cười, dạo này ít khách đi xe bác quả thật cũng không kiếm được. Hôm nay lại được vị khách có tâm như vậy. Số tiền dư này đủ mua vài hộp sữa bột cho con rồi 🤣😌
———————
- Tiểu Diệp...nhớ em chết mất thôi...Sao tự dưng nghỉ làm mấy tháng vậy
Trưởng phòng Lâm Mạn vừa thấy cô thì chạy tới ôm tới tấp. Diệp Nhi thì đờ người chẳng hiểu gì chớp chớp mắt liên tục
- Tiểu Diệp yêu quý của chị...em chớp mắt cái gì vậy
Cả phòng mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kì lạ. Biểu hiện này là sao, cô nghỉ làm cũng ngót 5 tháng nhưng chẳng hiểu sao lại không bị đuổi việc nữa. Khi gặp lại mọi người khi cứ như người trên trời rơi xuống ý " chớp chớp mắt và không nói gì "
Trong khi mọi người đang nhìn cô, mong muốn từ cô một câu trả lời. Cô đáp
- Tôi quen mọi người sao
Câu trả lời khiến mọi người trong phòng " há " muốn rớt cái cằm xuống, trên đầu có vài con quạ đen bay qua kêu quạc quạc
Còn riêng Diệp Nhi, cô cứ ngỡ mình đây là lần đầu tiên đến công ty làm chứ. Sáng nay khi đi làm mẹ cô còn đưa cho cô cái kính áp tròng, bảo " ngày trước con hay đeo cái này ra ngoài ". Cô cũng vâng vâng dạ dạ mà đeo lên luôn
- Way...Tiểu Diệp, chơi trò mất tích ngót nghét 4 tháng. Giờ quay lại giỡn mọi người vui không
Một nhân viên nam trong phòng lên tiếng. Ngày trước khi đi làm Diệp Nhi là người vui tính nhất, hay giúp đỡ mọi người. Rất được người khác yêu quý. Trừ con mụ Hoàng Khánh đáng ghét đó
- Cô ta thì nhớ cái gì chứ. Không chừng được trai bao bấy nhiêu tháng no nên quên hết mọi người
Vừa nhắc tào tháo là tào tháo xuất hiện. Con mụ này xuất hiện, Diệp Nhi cảm thấy cực kì ngứa mắt. Nhan sắc thì gọi là có chút đấy, nhưng mà ăn nói sao lại khó nghe vậy. Cô không nhịn được lên tiếng
- Miệng chó không mọc được ngà voi. Cô bị ngứa mồm à
Lập tức tất cả mọi người trong phòng đều mắt chữ A, mồm chữ O. Trời đất, Diệp Nhi là đang chửi đấy sao. Quá độc miệng mà, từ trước tới nay chưa từng thấy dáng vẻ xù lông này của cô. Thật là mở mang tầm mắt
Hoàng Khánh khi nghe cô nói vậy mà tức điên người. Không làm gì được mà phải quay lại chỗ làm việc của mình
" Diệp Nhi, cô giỏi lắm. Cứ đợi xem, bây giờ tôi đã là phó phòng. Xem ngày tháng sau này tôi trị cô như thế nào. Hừ. Tưởng chơi Hoàng Khánh tôi là dễ. Món nợ ngày hôm nay tính sổ với cô sau "
- Tiểu Diệp...không ngờ cô cũng độc miệng quá. Khiến tôi phải mở mang tầm mắt rồi
Một nam nhân viên khác cũng không nhịn được lên tiếng tán thưởng. Cái con mụ Hoàng Khánh này cũng được coi như là cái gai trong mắt mọi người rồi. Quá chanh chua
- Có sao không vậy
Đầu Diệp Nhi có hơi choáng, hơi thở có chút dồn dập, nhịp tim đập không kém, mắt hình như có chút mập mờ khó nhìn
- Tôi cảm thấy không khoẻ, tôi muốn về trước
- Vậy tôi đưa cô về
Thấy tình trạng này giống với lần trước, Nam Đình đứng lên muốn đưa Diệp Nhi về.
- Không cần đâu. Tôi tự về được, tôi sẽ đi taxi
Không hiểu tại sao mấy bữa nay, khi cơn đau đầu ập đến là kèm theo với biểu hiện mắt của cô mờ dần đi
- Vậy để tôi gọi taxi cho cô nhé
- Vậy cảm ơn anh
Diệp Nhi nở ra một nụ cười nhưng nhìn khuôn mặt của cô có chút phờ phạc, trên trán còn lấm tấm mồ hôi
- Hôm nay rất cảm ơn anh, nơi này ăn rất ngon, rất hợp với khẩu vị của tôi
Đứng bên cạnh cửa xe taxi, Diệp Nhi cảm ơn vì bữa ăn hôm nay.
- Không có gì, lần sau đến nữa là được
Nam Đình mỉm cười. Anh hy vọng được mỗi ngày được ở cạnh cô. Cũng hy vọng cô đừng nhớ lại để quên hẳn đi Kì Lân mà cho anh một chỗ chứa trong trái tim.
- Vậy tạm biệt
Diệp Nhi vui vẻ ngồi lên chiếc xe taxi
- Cô gái, trông cô khá mệt khỏi. Có cần tôi đưa đến bệnh viện kiểm tra không
Lên xe, tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy khuôn mặt cô nhợt nhạt, tái mét thì tốt bụng muốn hỏi cô có muốn đi bệnh viện, nhưng cô lắc đầu từ chối
- Không cần đâu ạ. Bác cứ về thẳng biệt thự Diệp thị là được
Diệp Nhi từ chối, cô còn phải về nhà thay đồ để tới công ty làm việc. Cô đã nghỉ việc lâu lắm rồi, nay bệnh cũng đã khỏi thì phải đi làm thôi.
- Cô gái, tới nơi rồi
Tài xế nhẹ nhàng đánh thức cô dậy. Trời ạ, sao dạo này cô dễ ngủ mà cũng dễ bị đánh thức dậy vậy.
Cô lấy tiền ra đưa cho tài xế rồi cúi đầu cảm ơn
- Cô gái, thừa tiền rồi
- Không sao, bác cứ cầm lấy ạ
Cô cảm thấy bác tài này là một người cực tốt, coi như là lộ phí thêm đi
- Nhưng mà....
- Tạm biệt bác
Bác tài chưa kịp nói xong câu mà Diệp Nhi đã chạy tót vào nhà rồi. Tài xế mỉm cười, dạo này ít khách đi xe bác quả thật cũng không kiếm được. Hôm nay lại được vị khách có tâm như vậy. Số tiền dư này đủ mua vài hộp sữa bột cho con rồi 🤣😌
———————
- Tiểu Diệp...nhớ em chết mất thôi...Sao tự dưng nghỉ làm mấy tháng vậy
Trưởng phòng Lâm Mạn vừa thấy cô thì chạy tới ôm tới tấp. Diệp Nhi thì đờ người chẳng hiểu gì chớp chớp mắt liên tục
- Tiểu Diệp yêu quý của chị...em chớp mắt cái gì vậy
Cả phòng mọi người đều nhìn cô với ánh mắt kì lạ. Biểu hiện này là sao, cô nghỉ làm cũng ngót 5 tháng nhưng chẳng hiểu sao lại không bị đuổi việc nữa. Khi gặp lại mọi người khi cứ như người trên trời rơi xuống ý " chớp chớp mắt và không nói gì "
Trong khi mọi người đang nhìn cô, mong muốn từ cô một câu trả lời. Cô đáp
- Tôi quen mọi người sao
Câu trả lời khiến mọi người trong phòng " há " muốn rớt cái cằm xuống, trên đầu có vài con quạ đen bay qua kêu quạc quạc
Còn riêng Diệp Nhi, cô cứ ngỡ mình đây là lần đầu tiên đến công ty làm chứ. Sáng nay khi đi làm mẹ cô còn đưa cho cô cái kính áp tròng, bảo " ngày trước con hay đeo cái này ra ngoài ". Cô cũng vâng vâng dạ dạ mà đeo lên luôn
- Way...Tiểu Diệp, chơi trò mất tích ngót nghét 4 tháng. Giờ quay lại giỡn mọi người vui không
Một nhân viên nam trong phòng lên tiếng. Ngày trước khi đi làm Diệp Nhi là người vui tính nhất, hay giúp đỡ mọi người. Rất được người khác yêu quý. Trừ con mụ Hoàng Khánh đáng ghét đó
- Cô ta thì nhớ cái gì chứ. Không chừng được trai bao bấy nhiêu tháng no nên quên hết mọi người
Vừa nhắc tào tháo là tào tháo xuất hiện. Con mụ này xuất hiện, Diệp Nhi cảm thấy cực kì ngứa mắt. Nhan sắc thì gọi là có chút đấy, nhưng mà ăn nói sao lại khó nghe vậy. Cô không nhịn được lên tiếng
- Miệng chó không mọc được ngà voi. Cô bị ngứa mồm à
Lập tức tất cả mọi người trong phòng đều mắt chữ A, mồm chữ O. Trời đất, Diệp Nhi là đang chửi đấy sao. Quá độc miệng mà, từ trước tới nay chưa từng thấy dáng vẻ xù lông này của cô. Thật là mở mang tầm mắt
Hoàng Khánh khi nghe cô nói vậy mà tức điên người. Không làm gì được mà phải quay lại chỗ làm việc của mình
" Diệp Nhi, cô giỏi lắm. Cứ đợi xem, bây giờ tôi đã là phó phòng. Xem ngày tháng sau này tôi trị cô như thế nào. Hừ. Tưởng chơi Hoàng Khánh tôi là dễ. Món nợ ngày hôm nay tính sổ với cô sau "
- Tiểu Diệp...không ngờ cô cũng độc miệng quá. Khiến tôi phải mở mang tầm mắt rồi
Một nam nhân viên khác cũng không nhịn được lên tiếng tán thưởng. Cái con mụ Hoàng Khánh này cũng được coi như là cái gai trong mắt mọi người rồi. Quá chanh chua
Danh sách chương