- Tiểu Diệp...không ngờ cô cũng độc miệng quá. Khiến tôi phải mở mang tầm mắt rồi
Một nam nhân viên khác cũng không nhịn được lên tiếng tán thưởng. Cái con mụ Hoàng Khánh này cũng được coi như là cái gai trong mắt mọi người rồi. Quá chanh chua
Diệp Nhi trở về vị trí làm việc của mình. Sau khi mất trí nhớ, cô dường như chả kiêng nể ai khi xúc phạm hay chế giễu mình ( Na: nhưng mà em thích). Cô có phần lơ mơ, hình như trước khi mất trí nhớ, cô có làm việc ở đây rồi
- Mọi người, trước kia em từng làm việc ở đây sao? Hả! Tất cả mọi người trong đầu đều xuất hiện một dấu chấm than to đùng. Trưởng phòng Lâm Mạn tiến đến sờ sờ trán cô
- Không nóng. Quái lạ thật. Tiểu Diệp, em có mắc bệnh gì trong người không?
Lâm Mạn cảm thấy thật kì quặc, mới đó 5 tháng thì làm sao mà quên được mọi người. Con người chứ có phải động vật đâu mà nói là vừa gặp đã quên ta
- Tiểu Diệp, đừng nói là đến bọn tôi mà không nhận ra nha. Mấy bữa ở nhà vui chơi đến mức nú lẫn rồi hay sao
Chị nhân viên ngồi ngay cạnh bàn cô lên tiếng. Hồi trước hai người thường xuyên vừa làm việc vừa trò chuyện với nhau, nói chung là cũng rất thân thiết
- Xin lỗi mọi người, thật ra...5 tháng trước em bị tai nạn...mất trí nhớ
Diệp Nhi có phần hơi rụt rè e ngại. Hình như trước đây cô từng làm ở đây, nhìn xung quanh nơi này cô cũng cảm thấy rất quen mắt. Ánh mắt của mọi người trông cũng không có phần giả dối. Mà có nói dối cô cũng chẳng để làm gì cả...Cô e ngại là vì, mọi người đều rất nhớ cô, mà cô...còn không nhận ra họ. Trên đời này sao lại còn xuất hiện cái bệnh mất trí này chứ
- MẤT TRÍ NHỚ...
Mọi người trong phòng hô to lên. Đúng vậy, vì là lần đầu nghe thấ mà. Bình thường chỉ trên tivi mới thấy, không ngờ ngay cả ngoài đời cũng có luôn
- Tiểu Diệp, em bị mất trí nhớ...thật á
Lâm Mạn trợn to mắt, mất trí nhớ..lần đầu tiên cô nghe thấy căn bệnh này
Diệp Nhi gật gật đầu, thấy vậy anh chàng ngồi bên cạnh nghe ngóng bấy giờ nhảy chồm chồm lên
- Tiểu Diệp, mất trí nhớ cảm giác thế nào... có bị đau hay tê liệt phần nào không. Hiện tại không nhớ được gì thật sao. Ôi trời ạ, tôi đang nằm mơ đấy chứ. Thật sự là có bệnh mất trí nhớ thật sao
Anh nhân viên này tên A Sâm, khi nghe thấy bệnh lạ là mất trí nhớ thật thì há hốc miệng ra. Anh ta có sở thích hay viết những bài báo để kiếm thêm chút ít thu nhập cho gia đình. Với tin tức này chắc anh ta cũng kiếm được kha khá đây
- A Sâm à, nghiêm túc một chút đi
Lâm Mạn lên tiếng nói
- Tiểu Diệp chắc chắn cũng mệt mỏi rồi sao em không nghỉ ngơi thêm rồi hãy đi làm
- Đúng rồi đấy, sao cô không nghỉ thêm đi
Chị A Lục ngồi kế bàn bên cô cũng lên tiếng
- Em đã nghỉ 5 tháng rồi, bây giờ cũng phải vận động chân tay đi làm thôi
- Vậy cho tôi hỏi câu ngu ngu tí. Cô nói bị mất trí nhớ quên hết bọn tôi, sao vẫn nhớ được mình làm ở đây?
Ừ ha, cô cũng không nghĩ tới. Mẹ của cô chỉ nói cô được nhận làm vào công ty, và làm ở văn phòng này. Cô cứ nghĩ đây là lần đầu làm việc tại đây chứ
- À, do mẹ em nói. Tại mẹ không nói em đã từng làm việc ở đây
Diệp Nhi hơi ngượng ngịu gãi gãi gáy. Lí do này củ chuối quá, nhưng mà nó lại là sự thật...mẹ chỉ nói như thế, còn đưa cho cô cái kính khó coi này chết đi được
- Ồ, cô bịa đặt lí do hay quá. Nhưng mà tôi nói này, nếu cô mất trí nhớ thật thì ở nhà đi. Cô đi làm có hiểu gì không mà đòi làm. Hừ...
Hoàng Khánh ngồi vắt chân, tay cầm giũa móng tay, cười mỉa mai nói
Từ cách nói của Hoàng Khánh, Diệp Nhi đã cảm thấy có ác cảm với cô ta rồi, cái tài ăn nói của cô ta quả thật là có một không hai
Diệp Nhi cười hếch hép, hai tay vòng trước ngực
- Mất trí nhớ, nhưng đầu óc vẫn hoạt động bình thường. IQ vẫn cao, không như ai đó
- Cô...
Hoàng Khánh tay chỉ thẳng vào mặt Diệp Nhi tức nghẹn mà không nói nên lời. Cô dám nói IQ của cô ta thấp. Đá thật mạnh vào chiếc bàn làm việc, cô ta giận dữ hô to
- Làm việc đi, đừng có lười biếng
Dứt lời cả phòng đều cười ha hả một trận thật to. Cô ta quá mất mặt mà, chỉ tội nghiệp cho chiếc bàn bị cô ta đá móp mất một mảng. Đúng là " giận cá chém thớt mà "
- Cười cái gì. Coi chừng tôi báo cáo với phó giám đốc trừ lương hết của mọi người
Cô ta càng nói càng làm mọi người cười đến kinh thiên động địa. Cô ta nói phó giám đốc sao. Cả phòng ai chả biết phó giám đốc và trưởng phòng Lâm đang hẹn hò chứ. Định tố giác phòng này lười làm việc sao, nếu vậy người bị trừ lương nặng nhất và phạt nặng nhất là Lâm Mạn rồi. Phó giám đóc Hàn Siêu chắc chắn sẽ bảo vệ cho Lâm Mạn rồi thay vì chấp nhận lời tố giác nhỏ xíu xiu này, chỉ nói chuyện có 15p thôi. Nên mọi người mới cười một trận lên như vậy....
Một nam nhân viên khác cũng không nhịn được lên tiếng tán thưởng. Cái con mụ Hoàng Khánh này cũng được coi như là cái gai trong mắt mọi người rồi. Quá chanh chua
Diệp Nhi trở về vị trí làm việc của mình. Sau khi mất trí nhớ, cô dường như chả kiêng nể ai khi xúc phạm hay chế giễu mình ( Na: nhưng mà em thích). Cô có phần lơ mơ, hình như trước khi mất trí nhớ, cô có làm việc ở đây rồi
- Mọi người, trước kia em từng làm việc ở đây sao? Hả! Tất cả mọi người trong đầu đều xuất hiện một dấu chấm than to đùng. Trưởng phòng Lâm Mạn tiến đến sờ sờ trán cô
- Không nóng. Quái lạ thật. Tiểu Diệp, em có mắc bệnh gì trong người không?
Lâm Mạn cảm thấy thật kì quặc, mới đó 5 tháng thì làm sao mà quên được mọi người. Con người chứ có phải động vật đâu mà nói là vừa gặp đã quên ta
- Tiểu Diệp, đừng nói là đến bọn tôi mà không nhận ra nha. Mấy bữa ở nhà vui chơi đến mức nú lẫn rồi hay sao
Chị nhân viên ngồi ngay cạnh bàn cô lên tiếng. Hồi trước hai người thường xuyên vừa làm việc vừa trò chuyện với nhau, nói chung là cũng rất thân thiết
- Xin lỗi mọi người, thật ra...5 tháng trước em bị tai nạn...mất trí nhớ
Diệp Nhi có phần hơi rụt rè e ngại. Hình như trước đây cô từng làm ở đây, nhìn xung quanh nơi này cô cũng cảm thấy rất quen mắt. Ánh mắt của mọi người trông cũng không có phần giả dối. Mà có nói dối cô cũng chẳng để làm gì cả...Cô e ngại là vì, mọi người đều rất nhớ cô, mà cô...còn không nhận ra họ. Trên đời này sao lại còn xuất hiện cái bệnh mất trí này chứ
- MẤT TRÍ NHỚ...
Mọi người trong phòng hô to lên. Đúng vậy, vì là lần đầu nghe thấ mà. Bình thường chỉ trên tivi mới thấy, không ngờ ngay cả ngoài đời cũng có luôn
- Tiểu Diệp, em bị mất trí nhớ...thật á
Lâm Mạn trợn to mắt, mất trí nhớ..lần đầu tiên cô nghe thấy căn bệnh này
Diệp Nhi gật gật đầu, thấy vậy anh chàng ngồi bên cạnh nghe ngóng bấy giờ nhảy chồm chồm lên
- Tiểu Diệp, mất trí nhớ cảm giác thế nào... có bị đau hay tê liệt phần nào không. Hiện tại không nhớ được gì thật sao. Ôi trời ạ, tôi đang nằm mơ đấy chứ. Thật sự là có bệnh mất trí nhớ thật sao
Anh nhân viên này tên A Sâm, khi nghe thấy bệnh lạ là mất trí nhớ thật thì há hốc miệng ra. Anh ta có sở thích hay viết những bài báo để kiếm thêm chút ít thu nhập cho gia đình. Với tin tức này chắc anh ta cũng kiếm được kha khá đây
- A Sâm à, nghiêm túc một chút đi
Lâm Mạn lên tiếng nói
- Tiểu Diệp chắc chắn cũng mệt mỏi rồi sao em không nghỉ ngơi thêm rồi hãy đi làm
- Đúng rồi đấy, sao cô không nghỉ thêm đi
Chị A Lục ngồi kế bàn bên cô cũng lên tiếng
- Em đã nghỉ 5 tháng rồi, bây giờ cũng phải vận động chân tay đi làm thôi
- Vậy cho tôi hỏi câu ngu ngu tí. Cô nói bị mất trí nhớ quên hết bọn tôi, sao vẫn nhớ được mình làm ở đây?
Ừ ha, cô cũng không nghĩ tới. Mẹ của cô chỉ nói cô được nhận làm vào công ty, và làm ở văn phòng này. Cô cứ nghĩ đây là lần đầu làm việc tại đây chứ
- À, do mẹ em nói. Tại mẹ không nói em đã từng làm việc ở đây
Diệp Nhi hơi ngượng ngịu gãi gãi gáy. Lí do này củ chuối quá, nhưng mà nó lại là sự thật...mẹ chỉ nói như thế, còn đưa cho cô cái kính khó coi này chết đi được
- Ồ, cô bịa đặt lí do hay quá. Nhưng mà tôi nói này, nếu cô mất trí nhớ thật thì ở nhà đi. Cô đi làm có hiểu gì không mà đòi làm. Hừ...
Hoàng Khánh ngồi vắt chân, tay cầm giũa móng tay, cười mỉa mai nói
Từ cách nói của Hoàng Khánh, Diệp Nhi đã cảm thấy có ác cảm với cô ta rồi, cái tài ăn nói của cô ta quả thật là có một không hai
Diệp Nhi cười hếch hép, hai tay vòng trước ngực
- Mất trí nhớ, nhưng đầu óc vẫn hoạt động bình thường. IQ vẫn cao, không như ai đó
- Cô...
Hoàng Khánh tay chỉ thẳng vào mặt Diệp Nhi tức nghẹn mà không nói nên lời. Cô dám nói IQ của cô ta thấp. Đá thật mạnh vào chiếc bàn làm việc, cô ta giận dữ hô to
- Làm việc đi, đừng có lười biếng
Dứt lời cả phòng đều cười ha hả một trận thật to. Cô ta quá mất mặt mà, chỉ tội nghiệp cho chiếc bàn bị cô ta đá móp mất một mảng. Đúng là " giận cá chém thớt mà "
- Cười cái gì. Coi chừng tôi báo cáo với phó giám đốc trừ lương hết của mọi người
Cô ta càng nói càng làm mọi người cười đến kinh thiên động địa. Cô ta nói phó giám đốc sao. Cả phòng ai chả biết phó giám đốc và trưởng phòng Lâm đang hẹn hò chứ. Định tố giác phòng này lười làm việc sao, nếu vậy người bị trừ lương nặng nhất và phạt nặng nhất là Lâm Mạn rồi. Phó giám đóc Hàn Siêu chắc chắn sẽ bảo vệ cho Lâm Mạn rồi thay vì chấp nhận lời tố giác nhỏ xíu xiu này, chỉ nói chuyện có 15p thôi. Nên mọi người mới cười một trận lên như vậy....
Danh sách chương