Hướng Triều Dương vừa đưa Mạt Mạt đến nơi ở của cô thì liền quay trở về, Mạt Mạt cầm con vịt đi vào trong, đun sôi nước rồi ngồi trầm tư suy nghĩ.

Mạt Mạt nghĩ là do cô quá lo cho anh trai nên gần đây biểu hiện của cô có phần quá nóng vội, quá bất bình thường. Nếu như sau này còn tiếp tục như vậy, không nói đến việc anh trai sẽ nảy sinh ác cảm, nếu một người mẫn cảm như Hướng Triều Dương nhận ra cô đối xử khác biệt với bạn bè của anh trai mình nói không chừng cũng sẽ phát hiện ra gì đó, như vậy sẽ quá nguy hiểm.

Mạt Mạt chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Hướng Triều Dương dò xét phân tích cô, cô nghĩ mà sợ đến toát cả mồ hôi lạnh. Cũng may là cô được anh trai nuôi dưỡng nên điều này đã làm cho Hướng Triều Dương hiểu lầm là do cô quá dựa dẫm vào anh trai, nếu không, không biết Hướng Triều Dương sẽ tìm được sơ hở gì của cô! Mạt Mạt có chút sợ hãi, cô sợ bị phát hiện có không gian, càng sợ bị phát hiện mình là tái sinh. Đây là những bí mật sẽ theo cô xuống mồ.

Mạt Mạt tự vỗ nhẹ vào má của mình, buổi nói chuyện với Hướng Triều Dương đã khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều. Còn hơn mười năm nữa anh trai mới hi sinh, cô không cần phải quá gấp gáp vào lúc này.

Nghĩ như vậy, Mạt Mạt cảm thấy người nhẹ nhõm hơn. Sau khi tái sinh, cô đã luôn tự đặt gánh nặng lên bản thân, nhưng từ khi nhận ra được điều này, cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn trước rất nhiều. Đôi nét phiền muộn trên hàng lông mày cũng đã biến mất, cô mong muốn được tận hưởng cuộc đời này một cách trọn vẹn nhất.

Mạt Mạt ngâm nga một bài hát, cô nghe được ẩn ý trong lời nói của Hướng Triều Dương. Tối nay anh trai có ý muốn đãi khách, đúng lúc cô vừa mua được nhiều thứ ngon, liền quyết định làm một bữa tối thịnh soạn.

Liên Thanh Bách nhờ người mang bột ngô đến vào buổi trưa, để lại lời nhắn là buổi tối sẽ mời khách để Mạt Mạt chuẩn bị đồ ăn cho bảy người, món ăn thì anh để Mạt Mạt tự cân nhắc.

Mạt Mạt định hấp bánh bao ngọt nhưng bột ngô không ngon. Cô lấy từ trong không gian ra hai cân bột mì, trộn chúng chung với nhau và để cho bột nghỉ.

Về phần món ăn, Mạt Mạt làm món vịt sốt, thịt cừu xào lăn, lá dương xỉ xào tỏi, mộc nhĩ xào bắp cải, huyết vịt chưng, canh thịt dê, thêm món bắp cải trắng ngâm cay và món móng giò. Tính tất cả là tám món.



Mạt Mạt treo bốn con vịt còn thừa lại ở phòng bếp để hong khô. Gan vịt, tim vịt và ruột đều được cô cất riêng, chờ đến ngày mai sẽ kết hợp với thịt cừu sốt lên làm món ăn vặt cho anh trai. 

Lông vịt cũng được Mạt Mạt thu gom, giữ lại để làm đệm giữ ấm.

Mạt Mạt ăn xong cơm trưa liền bắt đầu chuẩn bị. Cô bận rộn cả một buổi chiều, đến lúc món ăn được dọn ra thì vừa đúng hơn năm giờ.

Súp thịt dê hầm trong nồi và bánh bao ngọt hấp ở trên cũng đã xong rồi.

Cái vạc này là Mạt Mạt mượn được từ nhà chị dâu Vương, còn cái vạc từ nhà Triều Dương là do anh trai mượn, nó khá nhỏ và chỉ thích hợp để xào rau.

Mạt Mạt liếc nhìn đồng hồ, ước chừng vẫn còn năm phút nữa. Bánh hấp xong thì anh trai cô đưa khách đến. Mạt Mạt bưng bánh hấp đi ra, Liên Thanh Bách liền kéo Mạt Mạt ra giới thiệu.

“Em gái của tôi, Liên Mạt Mạt. Mọi người làm sao thế, tôi không có nói dối đâu!”

Giọng điệu khoe khoang của anh trai làm mặt Mạt Mạt ửng đỏ, cô âm thầm nhéo anh ấy một cái. 

Vương Thiết Trụ chưa kết hôn nên có phần cởi mở hơn, cười trêu Liên Thanh Bách: “Điều này nên trách ai, đều do gương mặt chữ quốc của cậu không đáng tin nên chúng tôi cứ ngỡ đã bị lừa.”

Mạt Mạt chỉ mới được nhìn thấy tên của Hướng Triều Dương trong bức thư của anh trai, vì vậy cô theo dõi giọng nói và chờ đợi lời giới thiệu của anh trai.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện