Liên Thanh Bách ậm ừ, quá lười để quan tâm đến Vương Thiết Trụ, giới thiệu với Mạt Mạt: “Đây là người có số đen đủi nhất, Vương Thiết Trụ, đại đội trưởng đại đội hai. Đại đội trưởng lớn tuổi nhất của đại đội ba, Lý Đại Hổ. Đại đội trưởng có khuôn mặt trắng nhất, Hứa Thành. Người cầm điếu thuốc là Hà Minh, tiểu đoàn phó. Người có cây bút trong túi là chính ủy tiểu đoàn của bọn anh, Khổng Á Kiệt, Hướng Triều Minh thì không cần giới thiệu, tất cả bọn họ đều là đồng đội của anh.

Mạt Mạt đi chào hỏi từng người một, cô kêu Liên Thanh Bách vào bếp bưng các món ăn ra ngoài bàn.

Liên Thanh Bách hơi sững sờ khi vào đến bếp, hạ giọng nói: “Triều Dương nói với anh là em đi chợ mua được rất nhiều thứ, anh tưởng chỉ có vịt, sao bây giờ lại có bán thịt rồi?”

Mạt Mạt vừa rót súp vừa giải thích: “Không phải là thịt heo mà là thịt cừu, nhưng em đã chế biến nó rồi, không có mùi đâu.”

Liên Thanh Bách nhìn vào tám món ăn, cảm thấy rất hãnh diện: “Em gái tốt, em thật biết cách làm tăng thể diện cho anh.”

Các món ăn đã được dọn lên trên bàn, tất cả mọi người nhất thời không có phản ứng nên Liên Thanh Bách giải thích một lần nữa với vẻ mặt khiêm tốn nhưng với giọng điệu đầy tự hào để mời mọi người động đũa.

Ở đây có người rất biết thưởng thức, nhà của Lý Đại Hổ là ở hướng thảo nguyên nên cũng ăn thịt cừu, lâu rồi anh ấy không ăn nên vội vàng cắn một miếng: “Làm vừa miệng, không hôi chút nào, em nấu ăn rất ngon.”

Liên Thanh Bách liền nói: “Nếu ngon, mọi người nên ăn nhiều một chút, không có gì phải khách sáo cả. Hôm nay hãy dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, nếu không dọn sạch, thì không ai được về.”

Vương Thiết Trụ sờ bụng nói: “Yên tâm đi, nhất định sẽ sạch sẽ, chúng tôi đều đem bụng của mình tới đây mà.”

Rượu là rượu dưa khô số lượng lẻ, sáu mươi xu một cân, Liên Thanh Bách đã mua bốn cân.



Bên trái chỗ ngồi của Mạt Mạt là anh trai, bên phải là Hướng Triều Dương, cô ngồi ở giữa được sự bảo vệ của hai người. 

Mạt Mạt ngồi ở bàn và chỉ im lặng lắng nghe, mỉm cười khi có ai nhắc đến cô và tiếp tục ăn với tư thế cúi gằm mặt.

Trong bữa ăn này, Mạt Mạt cũng nhìn thấy ô cửa, thấy bảy người được chia thành hai nhóm.

Vì có cô ở đây nên không nói về công việc, đa số là nói chuyện vui với nhau, không nói chuyện gì thú vị về chuyện tập huấn huấn luyện. 

Mạt Mạt là người đầu tiên rời khỏi bàn, sau đó cô bước vào phòng ngủ. Lúc cô đi ra, ba người đã rời đi rồi, anh trai cũng đang xắn tay áo dọn dẹp với Hướng Triều Dương! Mạt Mạt vội vàng phụ giúp: “Anh, sao anh không gọi em.”

Liên Thanh Bách né tránh: “Em cũng đã mệt mỏi cả buổi chiều rồi, anh không gọi là vì muốn để em nghỉ ngơi.”

Mạt Mạt muốn tham gia, nhất định không đồng ý cho bọn họ dọn một mình. Dọn dẹp xong mọi người cùng ngồi xuống.

Vương Thiết Trụ vỗ môi nói: “Đều là do cái cổ họng lớn của tôi, nếu không cũng sẽ không để Hứa Thành nghe thấy. Đã vậy, bữa hôm nay còn ăn hết đồ ăn dành cho ngày mai của em rồi.”

Mạt Mạt nghe được liền hiểu chuyện thì ra là như vậy, cười nói: “Hôm nay ở Đại Tập em đã mua nhiều đồ ngon, đủ ăn.”



Vương Thiết Trụ gãi đầu: “Vậy cho anh xin lỗi, lần đầu gặp mặt không có chào gì hỏi. Đây là phiếu vải mà anh và Đại Hổ lấy cho em. Các cô gái đều thích cái đẹp, tặng em để may một bộ quần áo.”

Mạt Mạt nhìn vào xấp phiếu vải và ước tính rằng cuộn vải dài khoảng sáu thước, vì vậy có thể hoàn toàn có thể dùng để may áo. Phải nhớ rằng vào những năm 60, việc một gia đình tiết kiệm được vài thước phiếu vải mỗi năm là không tồi, rất ít người có quần áo mới để mặc. Con cái của các gia đình bình thường đều mặc những bộ quần áo lớn nhỏ nhặt được, sờn rách thì tháo ra đóng giày dép. Món quà này quá quý giá, cô không dám nhận.

Hơn nữa lúc nãy vừa ăn xong, cô cũng đã phần lớn hiểu được tình cảnh của hai gia đình, thật sự là không khá giả gì.

Nhà của Lý Đại Hổ có ba người con, vợ anh chăm sóc cha mẹ anh ở nông thôn, cả gia đình đều phụ thuộc vào tiền lương của Lý Đại Hổ.

Vương Thiết Trụ cũng gửi phần lớn tiền lương của mình về cho cha mẹ hàng tháng. Phiếu do quân đồn phát hành có thể đổi được với người khác, còn không thì là mua đồ rồi gửi lại.

Liên Thanh Bách cau có nói: “Các anh làm gì vậy? Tôi mời các anh đến ăn cơm là để Mạt Mạt gặp các anh em. Bây giờ làm như vậy thì coi như tôi vì quà mới đãi khách, như vậy chẳng phải làm xấu đi ý tốt của tôi hay sao?”

Vương Thiết Trụ và Lý Đại Hổ nhìn nhau, bây giờ đã biến khéo thành vụng. Nếu như muốn đổ lỗi cho ai, tất nhiên sẽ là Liên Thanh Bách. Nếu không phải do anh yêu quý em gái mình nhiều đến như vậy, bọn họ liệu có nghĩ đến việc đem quà gặp mặt? Bây giờ thì tốt rồi, đem về cũng không được, gửi lại cũng không xong.

Hướng Triều Dương đứng lên bên cạnh Mạt Mạt và nói với vẻ mặt nghiêm túc: “Phiếu vải thì lấy về đi, đều là anh em với nhau thì cần gì quà cáp. Sau này đừng làm chuyện này nữa. Thời gian cũng không còn sớm, nên tranh thủ về thôi.”

Không để ý đến việc Hướng Triều Dương nhỏ tuổi hơn mình, hai người Vương Thiết Trụ bị Hướng Triều Dương làm cho sợ hãi, liền ngoan ngoãn cầm phiếu vải đi về. 

Mạt Mạt thở phào nhẹ nhõm, nhưng chỉ một lúc sau, Hướng Triều Dương lại bí mật dúi cho cô một xấp phiếu vải, cô đang chưa hiểu kịp hiểu chuyện này là sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện