Editor: Hannah
Phòng ở của khu gia quyến mặc dù sắp xếp rất chỉnh tề, nhưng cũng không phải xếp liền cạnh nhau. Ở giữa mỗi bốn nhà có một cái hẻm rộng hơn một mét.
Phía đông nhà Đỗ Xuân Phân có hai nhà, phía tây có một nhà, từ hẻm phía tây đi tới nhà cô càng gần. Cũng lách qua nhà Trần Nguyệt Nga —— nhà Trần Nguyệt Nga nằm ở phía đông xa nhất nhà bọn họ.
Đến hẻm gần nhà Trần Nguyệt Nga, nghe thấy bên trong nhà ở phía đông có tiếng nói, trên đường phía tây cũng có tiếng nói chuyện, đáy mắt Đỗ Xuân Phân hiện lên ý cười, tay trái cầm gà đổi qua tay phải, đến ngã tư thì quay người đi về hướng tây, ngoan ngoãn chào hỏi, "Chị dâu." Gật đầu với mấy người một cái liền đi.
"Chờ một chút, em gái Xuân Phân, em xách cái gì thế?"
Đỗ Xuân Phân giật giật khóe miệng, đến rồi. Cô quay đầu, cười hỏi: "Cái này sao? Gà rừng."
Trần Nguyệt Nga mắt lóe ánh sáng xanh, nuốt một ngụm nước bọt: "Tại sao lại có?"
Đỗ Xuân Phân không nghĩ mà nói luôn: "Bắt ở trên núi."
"Trên núi có gà rừng?" Trong nhóm kia có một người phụ nữ kinh hô.
Thanh âm này Đỗ Xuân Phân thấy quen tai, người này nói cô là gà mái không biết đẻ trứng.
Đỗ Xuân Phân: "Rất nhiều. Tôi cầm đá cội đập vào hướng bụi cỏ liền nện cho một con gà choáng luôn. Một con khác bị dọa khiến cho chạy loạn, đụng vào trên cây."
Trần Nguyệt Nga liếm liếm khóe miệng, "Đập ở đâu?"
Trong mắt Đỗ Xuân Phân lóe ra hưng phấn, hận không thể xoa xoa tay hằm hè: "Phía bắc đằng sau nhà chị đi tới chân núi, lại đi vào trong hơn mười mét, luôn đi về hướng đông, đi trên đường có rất nhiều."
Trần Nguyệt Nga vội vàng nhìn mấy người khác, mấy người kia đều nóng lòng muốn thử.
Đỗ Xuân Phân lớn tiếng nhắc nhở, "Chị dâu đừng có đi, khả năng có lợn rừng. Đừng đi về phía đông, Thiệu Diệu Tông nói, bộ đội ở phía đông."
Trần Nguyệt Nga nói: "Bộ đội chuyển ra xa, Thiệu Doanh Trường lừa gạt cô —— sợ em đi linh tinh bị lạc đường."
"Vậy sao. Vậy tôi về nhà trước." Đỗ Xuân Phân làm bộ muốn đi.
Trần Nguyệt Nga đuổi người: "Mau trở về đi thôi."
Đỗ Xuân Phân vượt qua các cô, không khỏi giật giật khóe miệng —— ngu xuẩn.
Trần Nguyệt Nga vội vàng nháy mắt với mấy người khác.
"Chúng ta chưa săn gà rừng bao giờ. Nếu không để em gái Xuân Phân cùng chúng ta đi cùng nhau?" Không chờ Trần Nguyệt Nga mở miệng, đã nói, "Em gái Xuân Phân, chờ một chút."
Bước chân Đỗ Xuân Phân dừng lại, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà nhìn độ dày của da mặt đi.
"Không phải tôi không muốn, bốn đứa bé nhà chúng ta chờ tôi về nấu cơm nữa." Đỗ Xuân Phân lộ ra khó xử, "Nếu không chị dâu Nguyệt Nga nói với Thiệu Diệu Tông một tiếng, để anh ấy nấu cơm?"
Trần Nguyệt Nga xấu hổ: "Nào có chuyện đàn ông nấu cơm. Em cũng đừng làm khó chị dâu."
"Vậy làm sao đây? Con cá này không nấu. Ai giúp em nấu đyược?" Khi nói Đỗ Xuân Phân nhìn vị "Ngựa không biết mặt dài" gà mái biết đẻ trứng.
Người phụ nữ kia lui lại, "Việc này tôi không làm được."
"Vậy mọi người tự đi thôi." Đỗ Xuân Phân tỏ ra có lỗi, "Chị dâu Nguyệt Nga, nếu không thì trước tiên cứ đi nhìn thôi, ngày nào Khổng Doanh Trưởng rảnh rỗi, để Khổng Doanh Trưởng đi săn."
Khổng Doanh Trưởng đi săn, thách Thiệu Diệu Tông còn dám ngăn cản cô lên núi xuống sông nữa đấy.
Trong lòng Trần Nguyệt Nga vui mừng, "Vậy cũng đúng."
"Vậy mọi người đi thôi." Đỗ Xuân Phân đi về nhà, tới cửa quay đầu nhìn lại, mấy người kia sốt ruột đi nhanh, rẽ ngoặt về hướng Bắc. Lông mày nhíu lại, mắt mang theo ý cười, nện bước nhẹ nhàng, đẩy cửa ra, "Điềm Nhi, Tiểu Mỹ, Bình Bình, An An, mẹ về."
Đỗ Xuân Phân nhìn thấy bên trong nhà có thêm một người phụ nữ, đột nhiên dừng lại.
Cô ấy rất trẻ, chừng hai mươi, da màu lúa mạch, khoảng một mét sáu, mặt tròn, để tóc ngắn, không trang điểm, bụng to, tầm bảy, tám tháng.
Đỗ Xuân Phân nhìnThiệu Diệu Tông, tình huống gì thế.
Cô chỉ đi một lát, sao lại có thêm một bà bầu.
Thiệu Diệu Tông âm thầm trừng cô, đoán mò cái gì thế.
"Khương Linh, vợ Thái trại phó ở sát vách. Tiểu Khương, đây là chị dâu cô Đỗ Xuân Phân."
Khương Linh đang muốn chào hỏi, khóe mắt liếc qua, ngây ra một lúc, một đứa bé có đầu nắp ấm? Thiệu Doanh Trưởng không phải chỉ có hai đứa bé à. Sao lại nhiều thêm hai bé.
Là con của Đỗ Xuân Phân? Nhưng ai là con của cô?
Hai bé đi đầu trắng trắng mềm mềm, hai bé đằng sau hai xanh xao vàng vọt. Màu da của Đỗ Xuân Phân trong trắng lộ hồng, Khương Linh không tin hai bé xanh xao vàng vọt là con gái cô. Nhưng càng không tin con gái của Thiệu Diệu Tông lại như hai bé ăn mày thế.
Không thể xác định, Khương Linh dứt khoát giả vờ không nhìn thấy, cười chào Đỗ Xuân Phân: "Chị dâu." Thấy rõ đồ cô xách, không khỏi hỏi, "Gà rừng sao?"
"Gà rừng?"
Thiệu Diệu Tông ở phía tây Đỗ Xuân Phân, tay trái Đỗ Xuân Phân xách cá, nên anh chỉ thấy cá, "Gà rừng ở đâu ra?"
Phòng ở của khu gia quyến mặc dù sắp xếp rất chỉnh tề, nhưng cũng không phải xếp liền cạnh nhau. Ở giữa mỗi bốn nhà có một cái hẻm rộng hơn một mét.
Phía đông nhà Đỗ Xuân Phân có hai nhà, phía tây có một nhà, từ hẻm phía tây đi tới nhà cô càng gần. Cũng lách qua nhà Trần Nguyệt Nga —— nhà Trần Nguyệt Nga nằm ở phía đông xa nhất nhà bọn họ.
Đến hẻm gần nhà Trần Nguyệt Nga, nghe thấy bên trong nhà ở phía đông có tiếng nói, trên đường phía tây cũng có tiếng nói chuyện, đáy mắt Đỗ Xuân Phân hiện lên ý cười, tay trái cầm gà đổi qua tay phải, đến ngã tư thì quay người đi về hướng tây, ngoan ngoãn chào hỏi, "Chị dâu." Gật đầu với mấy người một cái liền đi.
"Chờ một chút, em gái Xuân Phân, em xách cái gì thế?"
Đỗ Xuân Phân giật giật khóe miệng, đến rồi. Cô quay đầu, cười hỏi: "Cái này sao? Gà rừng."
Trần Nguyệt Nga mắt lóe ánh sáng xanh, nuốt một ngụm nước bọt: "Tại sao lại có?"
Đỗ Xuân Phân không nghĩ mà nói luôn: "Bắt ở trên núi."
"Trên núi có gà rừng?" Trong nhóm kia có một người phụ nữ kinh hô.
Thanh âm này Đỗ Xuân Phân thấy quen tai, người này nói cô là gà mái không biết đẻ trứng.
Đỗ Xuân Phân: "Rất nhiều. Tôi cầm đá cội đập vào hướng bụi cỏ liền nện cho một con gà choáng luôn. Một con khác bị dọa khiến cho chạy loạn, đụng vào trên cây."
Trần Nguyệt Nga liếm liếm khóe miệng, "Đập ở đâu?"
Trong mắt Đỗ Xuân Phân lóe ra hưng phấn, hận không thể xoa xoa tay hằm hè: "Phía bắc đằng sau nhà chị đi tới chân núi, lại đi vào trong hơn mười mét, luôn đi về hướng đông, đi trên đường có rất nhiều."
Trần Nguyệt Nga vội vàng nhìn mấy người khác, mấy người kia đều nóng lòng muốn thử.
Đỗ Xuân Phân lớn tiếng nhắc nhở, "Chị dâu đừng có đi, khả năng có lợn rừng. Đừng đi về phía đông, Thiệu Diệu Tông nói, bộ đội ở phía đông."
Trần Nguyệt Nga nói: "Bộ đội chuyển ra xa, Thiệu Doanh Trường lừa gạt cô —— sợ em đi linh tinh bị lạc đường."
"Vậy sao. Vậy tôi về nhà trước." Đỗ Xuân Phân làm bộ muốn đi.
Trần Nguyệt Nga đuổi người: "Mau trở về đi thôi."
Đỗ Xuân Phân vượt qua các cô, không khỏi giật giật khóe miệng —— ngu xuẩn.
Trần Nguyệt Nga vội vàng nháy mắt với mấy người khác.
"Chúng ta chưa săn gà rừng bao giờ. Nếu không để em gái Xuân Phân cùng chúng ta đi cùng nhau?" Không chờ Trần Nguyệt Nga mở miệng, đã nói, "Em gái Xuân Phân, chờ một chút."
Bước chân Đỗ Xuân Phân dừng lại, cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà nhìn độ dày của da mặt đi.
"Không phải tôi không muốn, bốn đứa bé nhà chúng ta chờ tôi về nấu cơm nữa." Đỗ Xuân Phân lộ ra khó xử, "Nếu không chị dâu Nguyệt Nga nói với Thiệu Diệu Tông một tiếng, để anh ấy nấu cơm?"
Trần Nguyệt Nga xấu hổ: "Nào có chuyện đàn ông nấu cơm. Em cũng đừng làm khó chị dâu."
"Vậy làm sao đây? Con cá này không nấu. Ai giúp em nấu đyược?" Khi nói Đỗ Xuân Phân nhìn vị "Ngựa không biết mặt dài" gà mái biết đẻ trứng.
Người phụ nữ kia lui lại, "Việc này tôi không làm được."
"Vậy mọi người tự đi thôi." Đỗ Xuân Phân tỏ ra có lỗi, "Chị dâu Nguyệt Nga, nếu không thì trước tiên cứ đi nhìn thôi, ngày nào Khổng Doanh Trưởng rảnh rỗi, để Khổng Doanh Trưởng đi săn."
Khổng Doanh Trưởng đi săn, thách Thiệu Diệu Tông còn dám ngăn cản cô lên núi xuống sông nữa đấy.
Trong lòng Trần Nguyệt Nga vui mừng, "Vậy cũng đúng."
"Vậy mọi người đi thôi." Đỗ Xuân Phân đi về nhà, tới cửa quay đầu nhìn lại, mấy người kia sốt ruột đi nhanh, rẽ ngoặt về hướng Bắc. Lông mày nhíu lại, mắt mang theo ý cười, nện bước nhẹ nhàng, đẩy cửa ra, "Điềm Nhi, Tiểu Mỹ, Bình Bình, An An, mẹ về."
Đỗ Xuân Phân nhìn thấy bên trong nhà có thêm một người phụ nữ, đột nhiên dừng lại.
Cô ấy rất trẻ, chừng hai mươi, da màu lúa mạch, khoảng một mét sáu, mặt tròn, để tóc ngắn, không trang điểm, bụng to, tầm bảy, tám tháng.
Đỗ Xuân Phân nhìnThiệu Diệu Tông, tình huống gì thế.
Cô chỉ đi một lát, sao lại có thêm một bà bầu.
Thiệu Diệu Tông âm thầm trừng cô, đoán mò cái gì thế.
"Khương Linh, vợ Thái trại phó ở sát vách. Tiểu Khương, đây là chị dâu cô Đỗ Xuân Phân."
Khương Linh đang muốn chào hỏi, khóe mắt liếc qua, ngây ra một lúc, một đứa bé có đầu nắp ấm? Thiệu Doanh Trưởng không phải chỉ có hai đứa bé à. Sao lại nhiều thêm hai bé.
Là con của Đỗ Xuân Phân? Nhưng ai là con của cô?
Hai bé đi đầu trắng trắng mềm mềm, hai bé đằng sau hai xanh xao vàng vọt. Màu da của Đỗ Xuân Phân trong trắng lộ hồng, Khương Linh không tin hai bé xanh xao vàng vọt là con gái cô. Nhưng càng không tin con gái của Thiệu Diệu Tông lại như hai bé ăn mày thế.
Không thể xác định, Khương Linh dứt khoát giả vờ không nhìn thấy, cười chào Đỗ Xuân Phân: "Chị dâu." Thấy rõ đồ cô xách, không khỏi hỏi, "Gà rừng sao?"
"Gà rừng?"
Thiệu Diệu Tông ở phía tây Đỗ Xuân Phân, tay trái Đỗ Xuân Phân xách cá, nên anh chỉ thấy cá, "Gà rừng ở đâu ra?"
Danh sách chương