Editor: Hannah
"Hỏi hay vậy? Đương nhiên là ở trên núi." Đỗ Xuân Phân đưa đồ cho Điềm Nhi vọt lên trước, "Cầm. Buổi tối ăn thịt gà."
Đáy mắt Khương Linh lóe ra ao ước, thật lợi hại.
Điềm Nhi ôm đồ vào ngực, thấy rõ, lớn tiếng kinh hô: "Hai con? Mẹ của con ơi! Mẹ thật là lợi hại!"
Thiệu Diệu Tông suýt nữa nện xẻng lên trên chân mình.
Khương Linh lập tức buồn cười.
Đỗ Xuân Phân chê cô bé làm mất mặt, "Mẹ con lợi hại còn cần con nói?"
"Không cần, không cần." Điềm Nhi vui vẻ quơ cái đầu nhỏ quay người chia sẻ, "Em gái, buổi tối ăn gà!"
Hai con gà đối với cô bé mà nói quá lớn, Bình Bình giúp đỡ nâng lên, "Rơi, chị."
Đỗ Xuân Phân: "Không có việc gì. Ném ở trong phòng bếp, mẹ xử lí cá."
"Trước tiên đừng làm, làm sao săn được?" Khi Thiệu Diệu Tông nói thì nhìn về bên hông của cô.
Đỗ Xuân Phân sớm đã nghĩ kỹ, "Đập bằng đá."
Thiệu Diệu Tông cười như không cười nhìn cô, anh tin à? Đỗ Xuân Phân mặt không đổi, trung thực bổn phận nói: "Trên núi có khả năng bởi vì từ lâu không ai đi săn, em vừa đi tới chân núi liền tiếng gà rừng. Tìm đá tùy tiện đập, không nghĩ tới nện choáng một con." Nói xong, lại bù một câu, "Có lẽ vận may của em rất tốt."
Thiệu Diệu Tông che dấu ý cười, "Còn không nói thật?"
Kẻ ngu này, đồ ngốc, chỉ biết đối phó cô.
Con mắt Đỗ Xuân Phân xoay vòng, nảy ra ý hay, giả bộ tức giận: "Hai ta là vợ chồng, chút tin tưởng cũng không có? Thật sự không tới mức vậy chứ."
Khương Linh kinh hãi, muốn tìm lý do rời đi, lại nghe thấy Thiệu Diệu Tông nói: "Tôi lại không phải ngày đầu tiên quen em." Nói xong ném xẻng đi về Đỗ Xuân Phân.
Đỗ Xuân Phân hô to: "Điềm Nhi, Tiểu Mỹ, Bình Bình, An An."
Bốn đứa bé từ phòng bếp chạy ra.
Thiệu Diệu Tông không thể ở trước mặt mấy đứa bé lục soát cô, không khỏi dừng lại.
"Mẹ, làm gì thế?" Điềm Nhi tò mò hỏi.
Đỗ Xuân Phân bịa chuyện: “Mẹ để các con bỏ gà vào trong phòng bếp, không phải để con nghịch gà trong đó. Đi ra nhà chính đi."
Con nhỏ vẫy vẫy tóc, xoay xoay cái mông, phất phất tay nhỏ, "Em gái, đi!"
Bình Bình cùng An An bất an nhìn Đỗ Xuân Phân, cô không lên tiếng, không dám rời đi.
Điềm Nhi quay lại kéo một cái, Tiểu Mỹ ở phía sau đẩy.
"Em đi giết cá." Không đợi Thiệu Diệu Tông mở miệng đã muốn chạy vào bên trong phòng, đến cửa phòng bếp nhớ một chuyện, đồ nghề lâu năm của cô còn ở trong bọc.
Từ trong hành lý lấy ra một túi vải, nhìn vào bên trong thấy một bọc vải khô, tháo dây thừng buộc bọc vải ra, bên trong có càn khôn thiên địa—— đủ loại đao.
Đỗ Xuân Phân vừa xách đồ, vừa cầm chậu đựng đao, đao dưới ánh mặt trời chiết xa vào người Khương Linh. Khương Linh phản xạ có điều kiện đưa tay che nắng, nhìn thấy một hàng đao kia, không khỏi hô nhỏ một tiếng.
Thiệu Diệu Tông thuận tầm mắt của cô ấy nhìn qua, "Tôi quên nói, chị dâu cô là đầu bếp."
Đỗ Xuân Phân gật đầu một cái, chú ý tới Khương Linh còn nhìn đao của cô, "Sư phụ truyền cho tôi."
Khương Linh lại đánh giá Đỗ Xuân Phân, nhìn tướng mạo giống như tiểu thư nhà giàu, nhìn quần áo giống phụ nữ nông thôn, nhìn đi nhìn lại không giống đầu bếp, "Tài nấu ăn của chị dâu nhất định rất lợi hại."
Rõ ràng là lời khen, khi nói ra lại mang theo chút không tự tin.
Đỗ Xuân Phân gật đầu: "Ở thành phố Tân Hải, tôi đứng thứ hai, không ai dám ——!"
"Sắp giữa trưa rồi." Thiệu Diệu Tông đột nhiên mở miệng.
Đỗ Xuân Phân suýt nữa cắn vào đầu lưỡi, "Em không biết à? Cần anh nói!"
Khương Linh vô ý thức nhìn Thiệu Diệu Tông, Thiệu Diệu Tông vung xẻng tiếp tục đập đất. Khương Linh không khỏi cảm thấy kinh ngạc, tính tình Thiệu Doanh Trưởng tốt thế.
Lão Thái nói Thiệu Doanh Trưởng rất lợi hại. Chẳng lẽ chỉ khi ra trận giết địch? Khẳng định là như vậy.
Khương Linh thu tầm mắt lại, nhìn bụng của mình, nhớ tới mẹ cô bảo, phụ nữ sinh con thân thể bị hao tổn rất lớn, phải ăn đồ tốt bồi bổ, nếu không thân thể tổn thương sẽ không có sữa cho con.
Thịt gà đắt, thịt heo cần phiếu. Khương Linh muốn mua cá. Nhưng cô ấy không biết làm. Quê cô ấy khô hạn ít mưa, người lớn vây ăn cá không tới năm lần, "Chị dâu, con cá này, chị dự định nấu sao?"
Thiệu Diệu Tông trong lòng tự nhủ, thịt kho tàu phí dầu, không hấp thì là hầm, còn có thể nấu thế nào.
"Tôi thấy xưởng thực phẩm phụ có cải trắng muối chua, Thiệu Diệu Tông, mua mấy cây, tôi nấu canh cá cải chua."
Lông mày Thiệu Diệu Tông cau lại, "Cải trắng muối chua ăn với cá thế nào? Đừng chơi đùa lung tung."
"Em là đầu bếp hay anh là đầu bếp?" Đỗ Xuân Phân hỏi lại.
Thiệu Diệu Tông lập tức muốn cắn người, người phụ nữ này, ở trước mặt người ngoài, không để chút mặt mũi cho anh.
Khương Linh không hiểu sao muốn cười, "Dùng cải trắng hấp sao?"
"Không phải." Đỗ Xuân Phân giết cá thấy cô ấy hiếu kì, "Cô cắt cá thành miếng nhỏ, hầm cùng cải trắng, khi hầm thả mấy nhánh tỏi, canh cá càng thơm hơn. Ngại cắt miếng thì hầm cả con."
"Hỏi hay vậy? Đương nhiên là ở trên núi." Đỗ Xuân Phân đưa đồ cho Điềm Nhi vọt lên trước, "Cầm. Buổi tối ăn thịt gà."
Đáy mắt Khương Linh lóe ra ao ước, thật lợi hại.
Điềm Nhi ôm đồ vào ngực, thấy rõ, lớn tiếng kinh hô: "Hai con? Mẹ của con ơi! Mẹ thật là lợi hại!"
Thiệu Diệu Tông suýt nữa nện xẻng lên trên chân mình.
Khương Linh lập tức buồn cười.
Đỗ Xuân Phân chê cô bé làm mất mặt, "Mẹ con lợi hại còn cần con nói?"
"Không cần, không cần." Điềm Nhi vui vẻ quơ cái đầu nhỏ quay người chia sẻ, "Em gái, buổi tối ăn gà!"
Hai con gà đối với cô bé mà nói quá lớn, Bình Bình giúp đỡ nâng lên, "Rơi, chị."
Đỗ Xuân Phân: "Không có việc gì. Ném ở trong phòng bếp, mẹ xử lí cá."
"Trước tiên đừng làm, làm sao săn được?" Khi Thiệu Diệu Tông nói thì nhìn về bên hông của cô.
Đỗ Xuân Phân sớm đã nghĩ kỹ, "Đập bằng đá."
Thiệu Diệu Tông cười như không cười nhìn cô, anh tin à? Đỗ Xuân Phân mặt không đổi, trung thực bổn phận nói: "Trên núi có khả năng bởi vì từ lâu không ai đi săn, em vừa đi tới chân núi liền tiếng gà rừng. Tìm đá tùy tiện đập, không nghĩ tới nện choáng một con." Nói xong, lại bù một câu, "Có lẽ vận may của em rất tốt."
Thiệu Diệu Tông che dấu ý cười, "Còn không nói thật?"
Kẻ ngu này, đồ ngốc, chỉ biết đối phó cô.
Con mắt Đỗ Xuân Phân xoay vòng, nảy ra ý hay, giả bộ tức giận: "Hai ta là vợ chồng, chút tin tưởng cũng không có? Thật sự không tới mức vậy chứ."
Khương Linh kinh hãi, muốn tìm lý do rời đi, lại nghe thấy Thiệu Diệu Tông nói: "Tôi lại không phải ngày đầu tiên quen em." Nói xong ném xẻng đi về Đỗ Xuân Phân.
Đỗ Xuân Phân hô to: "Điềm Nhi, Tiểu Mỹ, Bình Bình, An An."
Bốn đứa bé từ phòng bếp chạy ra.
Thiệu Diệu Tông không thể ở trước mặt mấy đứa bé lục soát cô, không khỏi dừng lại.
"Mẹ, làm gì thế?" Điềm Nhi tò mò hỏi.
Đỗ Xuân Phân bịa chuyện: “Mẹ để các con bỏ gà vào trong phòng bếp, không phải để con nghịch gà trong đó. Đi ra nhà chính đi."
Con nhỏ vẫy vẫy tóc, xoay xoay cái mông, phất phất tay nhỏ, "Em gái, đi!"
Bình Bình cùng An An bất an nhìn Đỗ Xuân Phân, cô không lên tiếng, không dám rời đi.
Điềm Nhi quay lại kéo một cái, Tiểu Mỹ ở phía sau đẩy.
"Em đi giết cá." Không đợi Thiệu Diệu Tông mở miệng đã muốn chạy vào bên trong phòng, đến cửa phòng bếp nhớ một chuyện, đồ nghề lâu năm của cô còn ở trong bọc.
Từ trong hành lý lấy ra một túi vải, nhìn vào bên trong thấy một bọc vải khô, tháo dây thừng buộc bọc vải ra, bên trong có càn khôn thiên địa—— đủ loại đao.
Đỗ Xuân Phân vừa xách đồ, vừa cầm chậu đựng đao, đao dưới ánh mặt trời chiết xa vào người Khương Linh. Khương Linh phản xạ có điều kiện đưa tay che nắng, nhìn thấy một hàng đao kia, không khỏi hô nhỏ một tiếng.
Thiệu Diệu Tông thuận tầm mắt của cô ấy nhìn qua, "Tôi quên nói, chị dâu cô là đầu bếp."
Đỗ Xuân Phân gật đầu một cái, chú ý tới Khương Linh còn nhìn đao của cô, "Sư phụ truyền cho tôi."
Khương Linh lại đánh giá Đỗ Xuân Phân, nhìn tướng mạo giống như tiểu thư nhà giàu, nhìn quần áo giống phụ nữ nông thôn, nhìn đi nhìn lại không giống đầu bếp, "Tài nấu ăn của chị dâu nhất định rất lợi hại."
Rõ ràng là lời khen, khi nói ra lại mang theo chút không tự tin.
Đỗ Xuân Phân gật đầu: "Ở thành phố Tân Hải, tôi đứng thứ hai, không ai dám ——!"
"Sắp giữa trưa rồi." Thiệu Diệu Tông đột nhiên mở miệng.
Đỗ Xuân Phân suýt nữa cắn vào đầu lưỡi, "Em không biết à? Cần anh nói!"
Khương Linh vô ý thức nhìn Thiệu Diệu Tông, Thiệu Diệu Tông vung xẻng tiếp tục đập đất. Khương Linh không khỏi cảm thấy kinh ngạc, tính tình Thiệu Doanh Trưởng tốt thế.
Lão Thái nói Thiệu Doanh Trưởng rất lợi hại. Chẳng lẽ chỉ khi ra trận giết địch? Khẳng định là như vậy.
Khương Linh thu tầm mắt lại, nhìn bụng của mình, nhớ tới mẹ cô bảo, phụ nữ sinh con thân thể bị hao tổn rất lớn, phải ăn đồ tốt bồi bổ, nếu không thân thể tổn thương sẽ không có sữa cho con.
Thịt gà đắt, thịt heo cần phiếu. Khương Linh muốn mua cá. Nhưng cô ấy không biết làm. Quê cô ấy khô hạn ít mưa, người lớn vây ăn cá không tới năm lần, "Chị dâu, con cá này, chị dự định nấu sao?"
Thiệu Diệu Tông trong lòng tự nhủ, thịt kho tàu phí dầu, không hấp thì là hầm, còn có thể nấu thế nào.
"Tôi thấy xưởng thực phẩm phụ có cải trắng muối chua, Thiệu Diệu Tông, mua mấy cây, tôi nấu canh cá cải chua."
Lông mày Thiệu Diệu Tông cau lại, "Cải trắng muối chua ăn với cá thế nào? Đừng chơi đùa lung tung."
"Em là đầu bếp hay anh là đầu bếp?" Đỗ Xuân Phân hỏi lại.
Thiệu Diệu Tông lập tức muốn cắn người, người phụ nữ này, ở trước mặt người ngoài, không để chút mặt mũi cho anh.
Khương Linh không hiểu sao muốn cười, "Dùng cải trắng hấp sao?"
"Không phải." Đỗ Xuân Phân giết cá thấy cô ấy hiếu kì, "Cô cắt cá thành miếng nhỏ, hầm cùng cải trắng, khi hầm thả mấy nhánh tỏi, canh cá càng thơm hơn. Ngại cắt miếng thì hầm cả con."
Danh sách chương