Editor: Hannah
Khương Linh thấy hoa mắt, thịt cá tách rời, trên thớt chỉ còn đầu cá và một đoạn xương cá thật dài, "Chị —— chị dâu, chị chị làm thế nào?"
"Quen tay hay việc. Luyện mười năm thì cô cũng có thể."
Khương Linh không chịu được nói: "Tôi —— tôi tin tưởng chị là, là người đầu bếp lợi hại nhất Tân Hải."
"Vốn dĩ là như thế! Chẳng qua là mấy năm gần đây thôi. Trước kia có sư phụ tôi và sư huynh. Qua mấy năm nữa tôi nhất định có thể hơn sư huynh tôi." Đỗ Xuân Phân vừa nói vừa loại xương trong thịt cá cắt lát.
Khương Linh: "Không nấu canh chua cá à?"
"Nấu."
Cá chép có xương dăm, phải gỡ xương ra hết. Mấy đứa bé có thể dễ dàng ăn hơn.
Đỗ Xuân Phân cùng cô ấy giải thích rõ một lần, Khương Linh không khỏi nhìn về hướng phòng, "Chị dâu thật cẩn thận."
"Tôi cũng không phải mẹ kế. Nuôi con từ nhỏ đến lớn như thế, chỉ điểm này cũng không biết, thì sớm bị tôi nuôi chết rồi." Đỗ Xuân Phân cảm thấy cô ấy hơi buồn cười.
Khương Linh cũng cảm thấy mình thật buồn cười, "Tôi —— tôi nhất thời quên mất. Tiếp theo xuống chỉ chờ Thiệu Diệu Tông mua dưa chua?"
"Không. Đầu cá và xương cá đêm đi nấu canh, sau đó dùng vải lọc xương ra thì mới nấu canh dưa chua. Lại chiên sơ cá. Nồi canh sôi một lúc mới bỏ lát cá vào, để cá sôi trong nồi một lát là có thể xong."
Khương Linh: "Nếu để tôi nấu, là bỏ cá trước hay là bỏ dưa chua trước?"
"Nhà tôi không có nhiều dầu. Nhà cô nếu có dầu, chiên hai mặt vàng một chút, thêm nước, sau đó mới bỏ dưa chua để hầm."
Khương Linh lắc đầu, "Nhà tôi cũng không có nhiều dầu. Bên trong bình còn một chút thôi, còn một tờ phiếu bốn lượng dầu không dám xài."
"Nhà tôi cũng không nhiều, còn phải ăn đến tháng sau chờ phát trợ cấp." Đỗ Xuân Phân nhìn gà trong góc tường một chút, "Thiệu Diệu Tông không cho phép tôi săn gà rừng. Cả ngày chỉ nấu nước làm đồ ăn, người lớn không sao, trẻ con lại không chịu được."
Khương Linh cuối cùng cũng biết Điềm Nhi và Tiểu Mỹ sao có thể trắng trắng mềm mềm rồi.
"Vẫn là chị dâu biết nuôi con. Chị dâu, về sau chị phải dạy tôi nhiều một chút nhé."
"Tôi nói cũng không chính xác."
Khương Linh không hiểu gì, nghĩ đến lời vừa rồi của Đỗ Xuân Phân, nói cô ấy người trẻ tuổi không hiểu tình hình. Cô ấy không tin mà nói sang chuyện khác, không thể trách Đỗ Xuân Phân nói thế này.
"Vậy em sẽ tự xem mà lo liệu vậy."
Đỗ Xuân Phân gật gật đầu, đổ nước vào trong nồi.
"Không thêm tỏi sao?"
"Trong nhà không có, phải đợi Thiệu Diệu Tông trở về. Cũng không biết anh ấy có biết mua hay không."
Thiệu Diệu Tông không có ý định mua, nhưng khi đi ngang qua quầy bán hành gừng tỏi, nhớ tới lời của cô nói với Khương Linh, thì mua hai củ tỏi một củ gừng.
Đỗ Xuân Phân lột tỏi, Thiệu Diệu Tông rửa dưa chua.
Khương Linh thấy người ta rất nhanh sẽ nấu cơm xong, liền đi tới xưởng thực phẩm phụ mua cá, đợi chồng cô trở về làm canh cá dưa chua.
Đỗ Xuân phân bỏ dưa chua vào trong nồi, liền để lồng hấp bánh lên trên.
Dưa chua nấu ra mùi chua, bánh cũng đã nóng.
Thiệu Diệu Tông cầm chén đũa và bánh bưng lên nhà chính. Trong nồi lát cá đã biến sắc, Đỗ Xuân Phân trực tiếp bưng nồi lên nhà chính.
"Ăn như thế này?" Thiệu Diệu Tông nhíu mày.
Đỗ Xuân Phân không khỏi liếc nhìn anh một cái, thật sự là lại ngốc rồi.
Thiệu Diệu Tông nói ra liền ý thức được anh đã hiểu lầm. Bị cô nhìn khiến cho không được tự nhiên, muốn giải thích hai câu, Đỗ Xuân Phân đã bắt đầu múc đồ ăn. Cho anh một bát tràn đầy một bát, có cơm có thịt còn có canh. Bốn đứa bé mỗi người nửa bát, thịt nhiều cơm ít. Cuối cùng cơm cùng thịt còn thừa của Đỗ Xuân Phân.
"Mẹ, ăn rất ngon~." Điềm Nhi cảm khái.
Đỗ Xuân Phân: "Ăn chậm một chút, cẩn thận có xương." Hỏi Thiệu Diệu Tông, "Ăn ngon không? Thiệu Doanh Trưởng."
Canh cá tươi, vị chua, cũng không chiếm mất vị chính. Thịt cá rất non, đời này Thiệu Diệu Tông cũng chưa ăn qua thịt cá ngon như thế. Có thể thấy được cô đang vểng cái đuôi lên trời, cố ý nói, "Tạm được."
"Tạm được?" Đỗ Xuân Phân muốn đặt đũa xuống.
Thiệu Diệu Tông thở dài: "Ăn rất ngon. Được chưa." Dừng một chút, "Xuân Phân, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. May mắn trước kia Khương Linh luôn ở nông thôn, cô ấy cũng thật thà, em nói cái gì là cái đó. Đổi thành người khác, khẳng định cho rằng em tự đại."
"Amh muốn tốt cho em?"
Thiệu Diệu Tông muốn nói, anh sợ người ta biết em thiếu thông minh, cô ngốc lớn, ruột thẳng tưng.
"Anh và em là vợ chồng, ăn cùng một nồi ăn cơm."
"Lần này thì thôi. Lần sau ở trước mặt người ngoài lại hạ thấp em." Đỗ Xuân Phân nguýt anh một cái —— gia pháp hầu hạ! Thiệu Diệu Tông dở khóc dở cười.
"Không tin?"
Thiệu Diệu Tông qua loa: "Tin, tin. Con cá này không có xương à?"
Khương Linh thấy hoa mắt, thịt cá tách rời, trên thớt chỉ còn đầu cá và một đoạn xương cá thật dài, "Chị —— chị dâu, chị chị làm thế nào?"
"Quen tay hay việc. Luyện mười năm thì cô cũng có thể."
Khương Linh không chịu được nói: "Tôi —— tôi tin tưởng chị là, là người đầu bếp lợi hại nhất Tân Hải."
"Vốn dĩ là như thế! Chẳng qua là mấy năm gần đây thôi. Trước kia có sư phụ tôi và sư huynh. Qua mấy năm nữa tôi nhất định có thể hơn sư huynh tôi." Đỗ Xuân Phân vừa nói vừa loại xương trong thịt cá cắt lát.
Khương Linh: "Không nấu canh chua cá à?"
"Nấu."
Cá chép có xương dăm, phải gỡ xương ra hết. Mấy đứa bé có thể dễ dàng ăn hơn.
Đỗ Xuân Phân cùng cô ấy giải thích rõ một lần, Khương Linh không khỏi nhìn về hướng phòng, "Chị dâu thật cẩn thận."
"Tôi cũng không phải mẹ kế. Nuôi con từ nhỏ đến lớn như thế, chỉ điểm này cũng không biết, thì sớm bị tôi nuôi chết rồi." Đỗ Xuân Phân cảm thấy cô ấy hơi buồn cười.
Khương Linh cũng cảm thấy mình thật buồn cười, "Tôi —— tôi nhất thời quên mất. Tiếp theo xuống chỉ chờ Thiệu Diệu Tông mua dưa chua?"
"Không. Đầu cá và xương cá đêm đi nấu canh, sau đó dùng vải lọc xương ra thì mới nấu canh dưa chua. Lại chiên sơ cá. Nồi canh sôi một lúc mới bỏ lát cá vào, để cá sôi trong nồi một lát là có thể xong."
Khương Linh: "Nếu để tôi nấu, là bỏ cá trước hay là bỏ dưa chua trước?"
"Nhà tôi không có nhiều dầu. Nhà cô nếu có dầu, chiên hai mặt vàng một chút, thêm nước, sau đó mới bỏ dưa chua để hầm."
Khương Linh lắc đầu, "Nhà tôi cũng không có nhiều dầu. Bên trong bình còn một chút thôi, còn một tờ phiếu bốn lượng dầu không dám xài."
"Nhà tôi cũng không nhiều, còn phải ăn đến tháng sau chờ phát trợ cấp." Đỗ Xuân Phân nhìn gà trong góc tường một chút, "Thiệu Diệu Tông không cho phép tôi săn gà rừng. Cả ngày chỉ nấu nước làm đồ ăn, người lớn không sao, trẻ con lại không chịu được."
Khương Linh cuối cùng cũng biết Điềm Nhi và Tiểu Mỹ sao có thể trắng trắng mềm mềm rồi.
"Vẫn là chị dâu biết nuôi con. Chị dâu, về sau chị phải dạy tôi nhiều một chút nhé."
"Tôi nói cũng không chính xác."
Khương Linh không hiểu gì, nghĩ đến lời vừa rồi của Đỗ Xuân Phân, nói cô ấy người trẻ tuổi không hiểu tình hình. Cô ấy không tin mà nói sang chuyện khác, không thể trách Đỗ Xuân Phân nói thế này.
"Vậy em sẽ tự xem mà lo liệu vậy."
Đỗ Xuân Phân gật gật đầu, đổ nước vào trong nồi.
"Không thêm tỏi sao?"
"Trong nhà không có, phải đợi Thiệu Diệu Tông trở về. Cũng không biết anh ấy có biết mua hay không."
Thiệu Diệu Tông không có ý định mua, nhưng khi đi ngang qua quầy bán hành gừng tỏi, nhớ tới lời của cô nói với Khương Linh, thì mua hai củ tỏi một củ gừng.
Đỗ Xuân Phân lột tỏi, Thiệu Diệu Tông rửa dưa chua.
Khương Linh thấy người ta rất nhanh sẽ nấu cơm xong, liền đi tới xưởng thực phẩm phụ mua cá, đợi chồng cô trở về làm canh cá dưa chua.
Đỗ Xuân phân bỏ dưa chua vào trong nồi, liền để lồng hấp bánh lên trên.
Dưa chua nấu ra mùi chua, bánh cũng đã nóng.
Thiệu Diệu Tông cầm chén đũa và bánh bưng lên nhà chính. Trong nồi lát cá đã biến sắc, Đỗ Xuân Phân trực tiếp bưng nồi lên nhà chính.
"Ăn như thế này?" Thiệu Diệu Tông nhíu mày.
Đỗ Xuân Phân không khỏi liếc nhìn anh một cái, thật sự là lại ngốc rồi.
Thiệu Diệu Tông nói ra liền ý thức được anh đã hiểu lầm. Bị cô nhìn khiến cho không được tự nhiên, muốn giải thích hai câu, Đỗ Xuân Phân đã bắt đầu múc đồ ăn. Cho anh một bát tràn đầy một bát, có cơm có thịt còn có canh. Bốn đứa bé mỗi người nửa bát, thịt nhiều cơm ít. Cuối cùng cơm cùng thịt còn thừa của Đỗ Xuân Phân.
"Mẹ, ăn rất ngon~." Điềm Nhi cảm khái.
Đỗ Xuân Phân: "Ăn chậm một chút, cẩn thận có xương." Hỏi Thiệu Diệu Tông, "Ăn ngon không? Thiệu Doanh Trưởng."
Canh cá tươi, vị chua, cũng không chiếm mất vị chính. Thịt cá rất non, đời này Thiệu Diệu Tông cũng chưa ăn qua thịt cá ngon như thế. Có thể thấy được cô đang vểng cái đuôi lên trời, cố ý nói, "Tạm được."
"Tạm được?" Đỗ Xuân Phân muốn đặt đũa xuống.
Thiệu Diệu Tông thở dài: "Ăn rất ngon. Được chưa." Dừng một chút, "Xuân Phân, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. May mắn trước kia Khương Linh luôn ở nông thôn, cô ấy cũng thật thà, em nói cái gì là cái đó. Đổi thành người khác, khẳng định cho rằng em tự đại."
"Amh muốn tốt cho em?"
Thiệu Diệu Tông muốn nói, anh sợ người ta biết em thiếu thông minh, cô ngốc lớn, ruột thẳng tưng.
"Anh và em là vợ chồng, ăn cùng một nồi ăn cơm."
"Lần này thì thôi. Lần sau ở trước mặt người ngoài lại hạ thấp em." Đỗ Xuân Phân nguýt anh một cái —— gia pháp hầu hạ! Thiệu Diệu Tông dở khóc dở cười.
"Không tin?"
Thiệu Diệu Tông qua loa: "Tin, tin. Con cá này không có xương à?"
Danh sách chương