Editor: Hannah

Tới cửa hỏi tội

Đỗ Xuân Phân liếc nhìn hắn một cái, chuyển chủ đề cũng thật quá gượng ép.

"Xương cá chép nhiều lại vừa nhỏ vừa mảnh, khó đảm bảo có xương còn dư."

Đỗ Xuân phân cô ra tay nhất định sẽ không có, nhưng người nhà khác thì không nhất định. Còn nít nhỏ không hiểu chuyện, ở nhà đã quen, khi ăn ở nhà người khác cũng sẽ cho rằng cá không có xương.

Thiệu Diệu Tông: "Mấy người các con ăn chậm một chút. Bình Bình, An An, không vội, sau này mẹ các con mỗi ngày làm đồ ăn ngon cho các con."

Hai đứa nhỏ đang vùi đầu lắc lư ăn cơm trong chén chậm dần động tác lại

Đỗ Xuân Phân nhắc nhở con: "Cải trắng muối chua, ăn bánh sẽ đỡ hơn một chút."

Hai đứa nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô hé miệng cười cười.

Đỗ Xuân Phân đã hiểu, đây là đồng ý.

"Thật là nghe lời." Đỗ Xuân Phân chưa từng keo kiệt lời tán dương với các con.

Thiệu Điềm Nhi không khỏi nói: "Mẹ, con cũng rất nghe lời."

"Mẹ biết, con còn cho em gái ăn mứt táo." Đây là Thiệu Diệu Tông nói. Anh có thể nhìn thấy thấy điều tốt của con, Đỗ Xuân Phân cũng vui vẻ, biết lượng cơm của anh lớn, khi xới cơm múc đồ ăn thì luôn đắp đầy ắp.

Thiệu Diệu Tông nghe lời này, cũng không nhịn được mà nói: "Điềm Nhi cùng Tiểu Mỹ rất ngoan."

Bình Bình cùng An An không khỏi nhìn về phía anh.

Thiệu Diệu Tông tranh thủ thời gian bù một câu, "Các con đều rất tốt, là con ngoan của cha và mẹ."

Hai bé hài lòng.

Đỗ Xuân Phân nhớ đến một chuyện, "Phía nam xưởng thực phẩm phụ có phải là bệnh viện và trường học không?"

"Trông thấy rồi?"



Đỗ Xuân Phân: "Trường học khóa cửa, khu người nhà cũng không có nhiều đứa trẻ lớn tuổi, trường học kia có phải là tiểu học không?"

"Học sinh cấp hai còn chưa chuyển tới. Bên này không phải tổng bộ, nếu chuyển tới cũng không có nhiều học sinh. Nếu không phải máy bay bọn trọc đầu tấp nập bay vào nội địa, tâm tư xấu không ngừng, chúng ta cũng không cần tới đây."

Bên phía Tân Hải có hải quân, cô ở Tân Hải thường xuyên nghe thấy tiếng máy bay, tưởng lầm là máy bay của hải quân. Khi tận mắt thấy máy bay rơi xuống núi, Đỗ Xuân Phân mới biết được kia là máy bay địch.

"Chúng ta có không quân, bọn hắm còn dám tới?"

Thiệu Diệu Tông nhớ tới chuyện cũ, cười lạnh: "Đâu chỉ dám. Mấy năm trước dám đi ngang qua toàn bộ quốc thổ bay đến Tây Bắc."

"Vậy,em nhìn ở trên báo chí, bên kia thật sự có căn cứ thí nghiệm của chúng ta?"

Thiệu Diệu Tông gật đầu: "Bọn họ tới chính vì tra cái đó. Nguyên bản muốn oanh tạc nơi đó, sau đó người Liên Xô rút đi, xem thường chúng ta, tưởng rằng chúng ta làm không được gì mới thả cho chúng ta một ngựa*."

*: buông tha

"Kết quả đã làm được."

Thiệu Diệu Tông cười, cười rất tự hào chói lọi, "Đương nhiên. Chúng ta —— "

Bên ngoài truyền đến âm thanh ồn ào, còn giống như có tiếng phụ nữ khóc.

"Cái gì thế —— "

Bành một tiếng, cửa lớn nhà họ Thiệu bị người ta rất không khách khí đẩy ra.

Thiệu Diệu Tông bị quấy rầy, quay đầu đã thấy Khổng Doanh Trưởng đằng đằng tức giận tiến đến.

"Xảy ra chuyện gì rồi?" Thiệu Diệu Tông đứng dậy hỏi.

Bước chân Khổng Doanh Trưởng dừng lại, nói: "Thiệu Doanh Trưởng, tôi tìm vợ cậu."

Thiệu Diệu Tông không khỏi nhìn Đỗ Xuân Phân, tìm cô? Đỗ Xuân Phân nhìn sắc mặt khó coi của Khổng Doanh Trưởng, biết rõ còn cố hỏi: "Vị này là. . . ?"

"Là ai cô còn không biết?"



Đỗ Xuân Phân buồn cười: "Hôm qua tôi vừa tới, còn không biết cửa nhà cầu ở hướng nào. Tôi biết anh là ai thế nào, anh là ai thế? Sư trưởng hay là lữ trưởng?"

Sắc mặt Khổng Doanh Trưởng đỏ lên.

Thiệu Diệu Tông nháy mắt với Đỗ Xuân Phân, nói chuyện uyển chuyển chút.

"Làm gì vậy? Em cũng không biết hắn ta là ai, hắn ta có vẻ như tới cửa hỏi tội, em thiếu nợ hắn ta hay sao?" Đỗ Xuân Phân không có hoà nhã, "Anh là ai thế?"

Thiệu Diệu Tông lại muốn thở dài: "Vị này là Khổng Doanh Trưởng."

"Chồng chị đâu Nguyệt Nga?"

Khổng Doanh Trưởng lạnh lùng nói: "Không dám! Không chịu nổi một câu chị dâu của cô."

Thiệu Diệu Tông nhíu mày, hắn ta làm cái gì vậy, "Khổng Doanh Trưởng, có chuyện —— "

"Không biết nói tiếng người à?" Đỗ Xuân Phân vỗ đũa bà một tiếng lên trên bàn, vén tay áo lên, hai tay chống nạnh.

Thiệu Diệu Tông không khỏi nhìn về phía cô: "Xuân Phân, trước hết nghe —— "

Ba một tiếng!

Điềm Nhi ném đũa, đứng lên.

Tiểu Mỹ vô ý thức đứng dậy theo.

Thiệu Điềm Nhi: "Ông khi dễ mẹ tôi?"

Bình Bình cùng An An bỏ đũa xuống, rồi bỏ luôn cả chén cơm.

Khổng Doanh Trưởng ngây ra một lúc, há hốc mồm, "Tôi, là mẹ cháu bắt nạt người ta trước!"

Điềm Nhi: "Mẹ tôi bắt nạt ông?"

Khổng Doanh Trưởng vô ý thức nói: "Không bắt nạt tôi."

"Mẹ tôi không bắt nạt ông, ông dám bắt nạt mẹ tôi?" Tây nhỉ của Điềm Nhi chống nạnh, không đi lên, lưng lại dựng thẳng, nãi thanh nãi khí nói, "Nhóc con nhà ông coi nhà tôi không có ai à nha?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện