Vào thời điểm mới xuyên tới, cô vốn cứ tưởng là ngoại hình nguyên chủ trông rất xấu. Không nghĩ đến chỉ là do cô ta không thích sạch sẽ, không thường xuyên tắm rửa. Sau khi Trình Như Lan tắm rửa toàn thân thật sạch sẽ, cô phát hiện nguyên chủ có làn da rất trắng, có lẽ do chưa từng xuống đất làm việc vậy nên làm da cô ta mới có thể trắng đến như vậy.
Hơn nữa ngũ quan cũng rất đẹp, chỉ là trên mặt có mấy nốt mụn mà thôi. Thật ra diện mạo của nguyên chủ và diện mạo của cô khi còn ở hiện đại thật sự rất giống nhau, chỉ là ngũ quan của nguyên chủ so với cô thì càng tinh xảo hơn một chút. Ở hiện đại, do thường xuyên thức đêm nên trình trạng làn da của Trình Như Lan rất kém, vừa vàng lại còn sạm màu.
Hiện tại trải qua mấy ngày sinh hoạt, ăn uống lành mạnh nên mụn trên mặt cô đã biến mất. Hơn nữa nguyên chủ trẻ hơn cô ba tuổi, tuy rằng đã là mẹ của ba đứa nhỏ nhưng cô ta cũng chỉ mới 22 tuổi, đúng là vẫn còn rất trẻ tuổi.
Trình Như Lam cảm thấy nguyên chủ đã đem một bộ bài đẹp đánh thành nát nhừ, khiến cho tất cả mọi người đều chán ghét cô ta.
Trình Như Lam chỉ hy vọng có thể sống sót thật tốt ở cái thời đại gian nan này, còn có một mong ước là có thể cho ba đứa nhỏ có một tương lai thật tốt đẹp.
Trước kia khi đọc cuốn tiểu thuyết này cô cũng không có cảm xúc mãnh liệt gì lắm, nhưng hiện tại chỉ cần tưởng tượng đến kết cục của ba đứa nhỏ này trong tương lai cô đều nhịn không được mà vô cùng đau lòng.
Nhưng bây giờ đã có cô ở đây, cô chắc chắn sẽ không để những chuyện kia phát sinh.
Buổi chiều lúc Trình Như Lan đang chuẩn bị nấu cơm hai đứa nhỏ kia đã nhanh chóng chạy về, hai cậu nhóc vừa về đến nhà đã bắt đầu gọi “Mẹ, mẹ.”, Trình Như Lan nghe thấy tiếng gọi non nớt của bọn nhỏ thì trong lòng lập tức trở nên mềm nhũn.
Cô nhanh chóng lấy ra chiếc khăn lông của nguyên chủ giúp hai đứa nhỏ lau khuôn mặt mèo của bọn chúng, hai đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn ngẩng cổ lên đợi Trình Như Lan lau mặt cho mình.
Trình Như Lan nhẹ giọng hỏi: “ Hai đứa các con chiều nay đã chạy đi đâu chơi mà khiến cho cả người đều là mồ hôi, mặt mũi cũng giống như hai con mèo hoa vậy?”
Hai cậu nhóc quan sát sắc mặt của Trình Như Lan, thấy cô không có tức giận mới thành thật trả lời: “Đi nhà ông bà nội, buổi chiều đều chơi cùng nhóm Kim Đản ạ.”
Trình Như Lan nhìn bộ dáng của hai cậu nhóc liền biết hai cậu đã dần dần tiếp thu cô, không còn sợ cô như lúc trước nữa.
Trình Như Lan cười cười, nói: “Khó trách lại như vậy! Các con đói bụng rồi đúng không? Tối nay mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho các con. Đại Bảo con giúp mẹ chăm sóc Tam Bảo một chút, còn Nhị Bảo con giúp mẹ trông lửa một chút nhé!”
Hai cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Như Lan chuẩn bị đồ ăn tối nay cho nhà bọn họ sẽ là khoai tây hầm thịt, trứng gào xào và bánh bột bắp chưng.
Hơn nữa ngũ quan cũng rất đẹp, chỉ là trên mặt có mấy nốt mụn mà thôi. Thật ra diện mạo của nguyên chủ và diện mạo của cô khi còn ở hiện đại thật sự rất giống nhau, chỉ là ngũ quan của nguyên chủ so với cô thì càng tinh xảo hơn một chút. Ở hiện đại, do thường xuyên thức đêm nên trình trạng làn da của Trình Như Lan rất kém, vừa vàng lại còn sạm màu.
Hiện tại trải qua mấy ngày sinh hoạt, ăn uống lành mạnh nên mụn trên mặt cô đã biến mất. Hơn nữa nguyên chủ trẻ hơn cô ba tuổi, tuy rằng đã là mẹ của ba đứa nhỏ nhưng cô ta cũng chỉ mới 22 tuổi, đúng là vẫn còn rất trẻ tuổi.
Trình Như Lam cảm thấy nguyên chủ đã đem một bộ bài đẹp đánh thành nát nhừ, khiến cho tất cả mọi người đều chán ghét cô ta.
Trình Như Lam chỉ hy vọng có thể sống sót thật tốt ở cái thời đại gian nan này, còn có một mong ước là có thể cho ba đứa nhỏ có một tương lai thật tốt đẹp.
Trước kia khi đọc cuốn tiểu thuyết này cô cũng không có cảm xúc mãnh liệt gì lắm, nhưng hiện tại chỉ cần tưởng tượng đến kết cục của ba đứa nhỏ này trong tương lai cô đều nhịn không được mà vô cùng đau lòng.
Nhưng bây giờ đã có cô ở đây, cô chắc chắn sẽ không để những chuyện kia phát sinh.
Buổi chiều lúc Trình Như Lan đang chuẩn bị nấu cơm hai đứa nhỏ kia đã nhanh chóng chạy về, hai cậu nhóc vừa về đến nhà đã bắt đầu gọi “Mẹ, mẹ.”, Trình Như Lan nghe thấy tiếng gọi non nớt của bọn nhỏ thì trong lòng lập tức trở nên mềm nhũn.
Cô nhanh chóng lấy ra chiếc khăn lông của nguyên chủ giúp hai đứa nhỏ lau khuôn mặt mèo của bọn chúng, hai đứa nhỏ cũng ngoan ngoãn ngẩng cổ lên đợi Trình Như Lan lau mặt cho mình.
Trình Như Lan nhẹ giọng hỏi: “ Hai đứa các con chiều nay đã chạy đi đâu chơi mà khiến cho cả người đều là mồ hôi, mặt mũi cũng giống như hai con mèo hoa vậy?”
Hai cậu nhóc quan sát sắc mặt của Trình Như Lan, thấy cô không có tức giận mới thành thật trả lời: “Đi nhà ông bà nội, buổi chiều đều chơi cùng nhóm Kim Đản ạ.”
Trình Như Lan nhìn bộ dáng của hai cậu nhóc liền biết hai cậu đã dần dần tiếp thu cô, không còn sợ cô như lúc trước nữa.
Trình Như Lan cười cười, nói: “Khó trách lại như vậy! Các con đói bụng rồi đúng không? Tối nay mẹ sẽ nấu đồ ăn ngon cho các con. Đại Bảo con giúp mẹ chăm sóc Tam Bảo một chút, còn Nhị Bảo con giúp mẹ trông lửa một chút nhé!”
Hai cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu.
Trình Như Lan chuẩn bị đồ ăn tối nay cho nhà bọn họ sẽ là khoai tây hầm thịt, trứng gào xào và bánh bột bắp chưng.
Danh sách chương