Bởi vì thời gian trong không gian của hệ thống là đứng yên nên đồ ăn đặt trong đó luôn có thể duy trì tươi mới. Hiện tại đã là tháng chín trời vẫn còn hơi nóng, Trình Như Lan sợ nếu đặt đồ ăn ở bên ngoài sẽ dễ dàng bị hỏng vì thế cô đem thịt đều đặt trong trong gian, khi nào cần lấy ra dùng cũng rất thuận tiện.

Lần này cũng vậy, lúc Trình Như Lan nấu cơm, ba cậu nhóc cũng không chê nóng mà đều vây xung quanh xem cô xào rau. Bọn nhỏ ngửi thấy mùi hương đều nhịn không được mà nuốt nuốt nước miếng, Tam Bảo còn nhịn không được mà kéo kéo ống quần cô đòi ăn: “Ăn, mẹ ơi ăn thịt thịt!”

Đợi đến khi Trình Như Lan nấu xong cơm tối, mẹ Chu và anh cả Chu Mãn Quốc cũng tới đây. Vốn dĩ Chu Mãn Quốc tới đây là vì muốn giúp Trình Như Lan gánh nước, trước kia nguyên chủ không muốn đi gánh nước nên đã nói nhà cô ta đến một người đàn ông giúp đỡ gánh nước cũng không có, cứ như vậy thì còn sống qua ngày thế nào được! Vậy nên anh cả nhà họ Chu cứ ba ngày sẽ sang đây giúp nhà cô ấy gánh nước một lần, đáng lẽ hôm nay chưa cần tới đây vì ngày mai mới là ngày thứ ba. Nhưng do mẹ Chu muốn đích thân tới đây xem Trình Như Lan đang làm cái trò quỷ gì, bà ấy không tin cô đã thay đổi thành tốt hơn mà chỉ cho rằng cô lại đang muốn bắt đầu giở trò quỷ gì đó.

Trình Như Lan đột nhiên nhìn thấy mẹ Chu và anh cả Chu đến đây nên chưa kịp phản ứng lại, vẫn là hai đứa nhỏ chạy từ trong bếp ra trước đang vui sướng mà nói với mẹ Chu: “Bà nội, bác cả, mẹ cháu nấu thịt thịt cho chúng ăn, ăn rất rất ngon đó!”

Trình Như Lan nghe hai đứa nhỏ gọi mới nhận ra thân thận của người tới, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương. Cô lừa gạt ba đứa nhỏ thì không có vấn đề gì, rốt cuộc thì bọn chúng vẫn còn nhỏ tuổi nhưng mẹ Chu đã ở cùng với nguyên chủ mấy năm khẳng định hiểu rất rõ tính cách của nguyên chủ như thế nào. Nếu cô thay đổi quá rõ ràng chỉ sợ sẽ khiến cho bà nghi ngờ. Vậy nên Trình Như Lan chuẩn bị tiếp tục bắt chước theo tính cách của nguyên chủ, dù sao cô chỉ cần thật sự đối xử tốt với bọn nhỏ là được.

Trình Như Lan lập tức tỏ vẻ không kiên nhẫn mà nói: “Các người đến đây làm gì? Hay do biết tôi nấu đồ ăn ngon nên mới cố ý đến đây ăn ké?”

Nghe thấy Trình Như Lan nói chuyện không chút khách khí nào như vậy, mẹ Chu và anh cả Chu lập tức cảm thấy Trình Như Lan vẫn là bộ dáng đó, không hề có gì thay đổi.



Mẹ Chu trả lời cô, “Chúng tôi đến đây là để xem lu nước nhà cô có còn nước hay không mà thôi. Nếu đã hết thì chúng tôi sẽ đi xách giúp cô.”

Trình Như Lan nói: “Vậy được rồi! Vừa vặn lu cũng sắp hết nước.”

Anh cả Chu nhanh chóng cầm lấy đòn gánh và hai cái thùng đi xách nước.

Lúc này mẹ Chu mới chú ý tới, chỉ mới hai ngày không gặp nhưng bề ngoài của Trình Như Lan đã thay đổi rất nhiều. Cả người đều trở nên sạch sẽ ngăn nắp không ít, hơn nữa mấy nốt mụn trên mặt cũng không thấy đâu. Bề ngoài nhìn qua thọat nhìn cũng trắng nõn sạch sẽ, cùng hình tượng trước kia biến hóa như trời với đất.

Hơn nữa mẹ Chu nhìn xung quanh sân cũng phát hiện trong viện đã trở nên sạch sẽ hơn rất nhiều, đồ vật đều được sắp xếp chỉnh tề, một chút cũng không bừa bộn, dơ dáy như trước kia.

Mẹ Chu vô cùng giật mình, Trình Như Lan quan sát biểu tình trên mặt bà ấy thấy vậy nhanh chóng tỏ ra tùy ý mà nói: “Sân vườn quá bẩn sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng tôi ăn uống, hơn nữa đây là nhà tôi nên tôi muốn làm thế nào thì sẽ làm thế đó.”

Mẹ Chu nghĩ ngợi, cũng thấy đúng là như vậy nên cũng không để ý đến nữa.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện