Anh cả Chu là người hàm hậu thành thật, lòng dạ cũng tương đối tốt. Ông Chu cũng là người thành thật làm đúng bổn phận, còn bà Chu tuy đôi khi nói chuyện có hơi khó nghe nhưng thật ra lại là người dễ mềm lòng, bằng không bọn họ cũng sẽ không bị nguyên chủ đè ép nhiều năm như vậy mà không hề làm gì cô ta.

Trong nguyên tác cũng không thấy viết rốt cuộc tại sao nguyên chủ và chồng cô ta là Chu Mãn Duệ lại ở bên nhau. Có lẽ bởi vì nguyên chủ chỉ là một nữ xứng nên tác giả cũng không miêu tả cặn kẽ vợ chồng cô ta ở bên nhau như thế nào.

Nhưng khẳng định chồng của nguyên chủ cũng không thích cô ta, cũng thật không biết cô nàng này đã dùng cách gì mà có thể gả cho Chu Mãn Duệ.

Trình Như Lan nghĩ mấy ngày nữa cô sẽ đi gặp cha mẹ ruột của nguyên chủ, thuận tiện cũng mang cho bọn họ một chút đồ vật, dù sao hiện tại nhà nào cũng trôi qua không dễ dàng gì.

Bọn nhỏ nhìn thấy anh cả Chu đến nhà lập tức vui vẻ gọi: “Bác cả, chúng cháu đang ăn khoai tây chiên và sườn xào chua ngọt, bác đến đây cháu đút cho bác ăn thử một miếng nhé!”

Anh cả Chu bị hành động của bọn nhỏ làm cho luống cuống hết cả tay chân, anh ấy vụng về nói, “Các cháu cứ tự ăn là được, bác cả không ăn đâu! Ngoan!”

Trình Như Lan nhìn bọn họ đang nói chuyện liền đi từ sân vào trong phòng, miễn cho bọn họ đối mặt với nhau rồi lại xấu hổ.

Đại Bảo thấy anh cả Chu không chịu ăn còn tưởng là do anh ta không thích ăn nên vẫn luôn cường điệu nói, “Bác cả, cái này ăn ngon lắm, bác nếm thử một miếng xem.”

Nói xong không đợi anh cả Chu từ chối đã nhét một miếng xương sườn vào tay anh ta.

Anh cả Chu sợ xương sườn trân quý như vậy rơi xuống đất nên nhanh chóng duỗi tay tiếp được.



Đại Bảo thấy anh cả Chu đã cầm lấy xương sườn, lập tức nói: “Bác cả, bác ăn đi, ngon lắm ạ!”

Anh cả Chu bị hành động của Đại Bảo làm cho cảm động đến rối tinh rối mù, “Được, bác cả ăn. Đứa bé ngoan, còn lại cháu và mấy em trai ăn với nhau đi, không cần phải cho bác nữa.”

Cậu nhóc ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy về lại chỗ cái bàn, lấy một miếng xương sườn khác đút vào cái miệng nhỏ của bản thân. Trình Như Lan chặt mỗi miếng xương sườn đều tương đối nhỏ để bọn nhỏ cắn cho thuận tiện, hơn nữa làm như vậy sẽ khiến xương sườn càng thêm ngon miệng.

Còn về Tam Bảo, cô không cho bé con ăn sợ nhóc ăn đồ nhiều dầu mỡ sẽ không dễ tiêu hóa.

Anh cả Chu lấy hai cái xô đi xách nước, đợi đổ đầy lu nước xong thì muốn rời đi. Trình Như Lan thấy vậy nhanh chóng đi tới nhà bếp múc ra một chén sườn xào chua ngọt đầy tràn, nói: “Anh cầm về đi! Ăn xong rồi thì lại mang chén sang đây trả tôi.”

“Không cần, cô cứ để lại cho bọn Đại Bảo ăn đi!” anh cả Chu từ chối. Tuy rằng anh ta cũng rất muốn ăn sườn xào chua ngọt, vừa rồi Đại Bảo có đút cho anh ta ăn thử một miếng, ăn xong đến bây giờ trong miệng vẫn còn dư vị. Lúc nãy khi ăn, xương cốt cũng đều đã bị anh ta nhai nát nuốt vào trong bụng.

“Cầm đi, trong nhà vẫn còn. Đây là thù lao cho việc anh gánh nước giúp em.”

Cuối cùng anh cả Chu vẫn bưng một chén xương sườn đầy tràn quay về nhà họ Chu.

Người nhà họ Chu nhìn một chén sườn xào chua ngọt đầy tràn thoạt nhìn rất ngon miệng như vậy đều có chút muốn chảy miếng nước miếng. Quá thơm, hương vị này thật sự rất mê người.

Bà Chu nhìn thấy mọi người đều vây xung quanh anh cả Chu, lập tức la lên: “Đều tránh ra cho ta, đừng để nước miếng chảy vào chén bằng không ta đánh gãy chân chó của các ngươi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện