----

Thẩm Uyển gật đầu, mỉm cười với anh:

"Được ạ."

Cô dẫn Thẩm Gia vào nhà, quay đầu lại thấy Tô Yến Thành vẫn đứng tại chỗ nhìn cô, không khỏi lại cong mắt với anh, vẫy tay nói:

"Anh Yến Thành, tạm biệt."

Ánh mắt Tô Yến Thành dừng lại, sau đó suýt chút nữa đã bị nỗi lòng cuồn cuộn của mình bao phủ.

"Uyển Uyển, hẹn gặp lại vào ngày mai."

Hôm nay, xã Lộ Nam tổ chức họp cán bộ thôn.

Sau cuộc họp, một số đại đội trưởng bình thường thân thiết vừa tụ tập lại với nhau để thảo luận về các chính sách vừa được đề cập tại cuộc họp vừa bước ra ngoài.

"Đội trưởng Lâm, anh đợi đã, anh có một bức điện tín được bưu điện gửi đến đây, nhân tiện mang về đi."

Cán sự xã gọi một người trong số họ lại.

Người đàn ông trung niên đi cuối cùng quay đầu lại, dưới cánh tay ông ta vẫn còn kẹp quyển sổ ghi chép cuộc họp vừa rồi, dáng vẻ cao lớn thô kệch vừa nhìn đã biết không dễ chọc.

Cán sự đưa phong thư trong tay cho ông ta rồi rời đi.

Đội trưởng Lâm biết chữ, ông ta liếc nhìn địa chỉ bên ngoài phong bì thì phát hiện ra bức điện được gửi tới từ Bắc Thành.

Gia đình ông ta là người địa phương ở đây, không có họ hàng nào ở bắc thành, chỉ có một thanh niên tri thức mà con trai út của ông ta làm ầm ĩ khăng khăng phải kết hôn.

Nghĩ đến Thẩm Tình trở về thành phố thăm người thân, ánh mắt đội trưởng Lâm càng xấu đi.

Đó chính là kẻ gây tai họa, nếu không phải vợ nhà ông ta đã quen nuông chiều đứa con trai út thì ông ta cũng sẽ không đồng ý để cô ta gả vào nhà mình.

Đội trưởng Lâm đã quen nói một là một ở nhà, không có kiêng dè gì cả, nhận lấy phong bì liền mở ngay tại chỗ, nhanh như gió quét qua một bức điện ngắn ngủi, đột nhiên ông ta tức đến mức bốc khói không nhịn được mắng một câu:

"Con oắt con này, dám chơi ông đây!"

Sau đó ông ta sải bước đến nơi chiếc xe bò đậu trong làng, không nói một lời, thúc giục người ta nhanh chóng trở về.

Đội trưởng thôn bên cạnh đi cùng xe với ông ta lúc đến thấy dáng vẻ bị chọc tức chết của ông ta thì rất khó hiểu, nhưng ông biết người nhà họ Lâm đều không thể chọc nên không hỏi một lời.

Đội trưởng Lâm trở về nhà với vẻ mặt tức giận, giơ chân đá mở cửa sân, vợ vừa đưa thức ăn cho đứa con trai út nằm ngủ nướng trên giường không chịu dậy xong đi ra, thấy ông ta tức giận như vậy thì bực bội hỏi:

"Không phải đi họp sao? Ai chọc vào ông đấy?"

Đội trưởng Lâm ném lá thư bị ông ta vò nhàu nát lên người bà ta, chuyển mũi dùi sang trừng mắt nhìn bà ta rồi mắng:

"Còn không phải là chuyện tốt do bà làm đó sao? Lâm Hùng bị bà nuông chiều đấy!

Cưới ai không được mà cứ khăng khăng muốn cưới một đứa thanh niên trí thức, bây giờ thì tốt rồi, bây giờ người ta đang trèo cành cao trong thành phố không định quay lại nữa.

Chết tiệt nó chạy làm mất hết mặt mũi của ông đây, tất cả đều là chuyện tốt do hai mẹ con bà gây ra, để tôi xem nó còn cưới được đứa nào nữa!"

"Lâm Hùng đâu?! Vẫn còn ngủ! Ngủ cái rắm!

Vợ nó đã bỏ chạy với người ta rồi đấy!"

Vợ ông ta không biết chữ nhưng nghe ông ta nổi giận đùng đùng thì cũng hiểu ra, nhất thời dựng thẳng lông mày mắng theo:

"Con ả chết tiệt Thẩm Tình kia chạy thật à?! Nó còn đòi tôi năm mươi tệ tiền lễ hỏi đấy, sao nó có thể chạy được?"

"Ba! Mẹ! Thẩm Tình không chạy được đâu, con phải đưa cô ta trở về, cô ta sinh ra là người của ông đây, chết cũng phải là ma của ông đây!”

Lâm Hùng đã sớm nghe thấy lời mắng chửi của cha mình trong sân, chưa mặc quần áo tử tế đã chạy ra ngoài.

Anh ta trông rất giống với ba mình, rất to cao, vừa trừng mắt dựng mày đứng đó thì đã biết là một kẻ tàn nhẫn, nắm đấm kêu răng rắc.

"Con đi? Con đi đâu hả? Còn mang về, người trong thành phố ở địa bàn của mình, bối cảnh của Thẩm Tình không nhỏ, con đi thì chẳng phải là đưa đồ ăn cho người ta!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện