----
Đại đội trưởng Lâm có thể trở thành đội trưởng không phải dựa vào nắm đấm mà mấu chốt là nhờ đôi mắt sắc bén.
Lâm Hùng không cam lòng rống lên với ông ta:
"Con mặc kệ! Thẩm Tình chỉ có thể gả cho con! Conn đây muốn cưới cô ta về nhà, chơi cô ta đến chết, chưa từng có ai dám chơi con, con không thể nuốt trôi cục tức này!"
Tính tình của đội trưởng Lâm khi còn trẻ cũng không khá hơn là mấy, nhưng mấy năm nay sau khi trở thành đội trưởng mới tém tém lại vì mặt mũi, hiện giờ trong lòng ông ta cũng tức giận không kém con trai, nói một cách bạn ám:
"Con yên tâm, ba nhất định sẽ nghĩ cách trút giận cho con!"
...
Hôm nay Thẩm Uyển dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, sau khi luyện tập các kỹ năng cơ bản xong thì đã gần sáu rưỡi, cô vội vàng trở về phòng tắm rửa thay quần áo thì đã bảy giờ.
Không có thời gian ăn sáng, chào hỏi Lý Lệ Hoa rồi xách túi xách đi ra khỏi nhà.
Vẫn ở đầu hẻm hôm qua, chiếc xe jeep lặng lẽ dừng ở đó, không biết đã đến từ khi nào.
Trong xe, Tô Yến Thành nhìn thấy bóng dáng của cô xuất hiện liền mở cửa bước xuống.
Hôm nay anh tự lái xe tới, khi Thẩm Uyển bước lại gần vài bước, khóe môi anh nhếch lên, anh nói với cô trước:
"Chào buổi sáng."
Thẩm Uyển thu bước chân lại, chậm rãi đi đến bên cạnh anh, đồng thời cũng cong môi mỉm cười nói: "Chào buổi sáng."
Ánh mắt Tô Yến Thành khẽ lóe lên khi nghe thấy giọng nói của cô, anh không nói gì, kéo cửa xe ra hiệu cho cô lên xe trước.
Khi Thẩm Uyển đi lên, anh thuận tay đóng cửa lại, sau đó cũng đi vòng đến vị trí ghế lái bên kia và ngồi xuống.
"Ăn sáng chưa?"
Tô Yến Thành nhìn cô kéo dây an toàn hỏi, không đợi cô trả lời, cánh tay dài của anh duỗi ra sau, anh lấy hai hộp cơm bằng nhôm từ ghế sau xe đưa cho cô.
"Vừa đi ngang qua nhà hàng, nhân tiện mua bữa sáng cho em đấy."
Tô Yến Thành thấy cô nhận lấy sau đó mới nói:
"Nếu em đã ăn rồi thì xem thử có món gì em thích không rồi tùy tiện nếm thử đi."
Thẩm Uyển mở nắp ra, hộp cơm đầu tiên chứa sủi cảo hấp và kẹo tam giác, bên dưới hộp cơm còn lại kia chứa nửa hộp nước nóng, bên trong hâm một chai thủy tinh đựng sữa nóng.
Cô không nhịn được nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn anh nói:
"Cảm ơn anh Yến Thành, em vẫn chưa ăn sáng."
Nói xong cô dừng một chút, hỏi Tô Yến Thành vừa mới khởi động xe:
"Anh ăn chưa?"
Tô Yến Thành đã ăn rồi, khi mua bữa sáng cho cô, anh ăn nhân khoảng thời gian người phục vụ đóng gói.
"Anh ăn rồi, em mau ăn một chút để lót dạ đi."
Cân nhắc đến lượng cơm, Tô Yến Thành không mua nhiều bữa sáng, chỉ có một cái kẹo tam giác, còn lại bảy tám cái sủi cảo hấp, cảm thấy có lẽ đủ để cô ăn rồi.
Lần trước khi ăn cơm, anh đã biết rằng cô không ăn nhiều, nhưng anh không ngờ rằng cô không thể ăn hết những thứ chỉ vừa đủ để anh nhét răng.
Tô Yến Thành lái xe vững vàng hơn Giang Thu Dương, tốc độ còn nhanh hơn, vốn dĩ đoạn đường này ít nhất cũng mất hơn một giờ đi xe buýt, lái xe dù thế nào cũng phải mất hơn nửa giờ mà đến nơi chỉ mới qua hơn hai mươi phút.
Thẩm Uyển ăn kẹo tam giác, ăn thêm hai cái sủi cảo hấp rồi uống hết sữa nóng, cuối cùng bỏ dở phần lớn sủi cảo hấp.
Khi cô chuẩn bị đóng nắp lại, thoáng nhìn thấy bàn tay to của Tô Yến Thành trên vô lăng, xương cốt rõ ràng, lòng bàn tay rộng, ngón tay lại dài, vừa đẹp vừa có cảm giác an toàn.
Bản thân cô đã rất xinh đẹp, nhìn lâu rồi tự nhiên sẽ càng đánh giá cao những người có ngoại hình đoan chính, thường được gọi là nhan khống.
Tô Yến Thành không chỉ có mặt trông đẹp trai mà dáng người của anh, bao gồm cả bàn tay mà cô vừa để ý đều rất phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Cái khác không nói, chỉ từ góc độ ngoại hình, hai người họ đứng cùng nhau đã khiến mọi người cảm thấy rất xứng đôi rồi.
Thẩm Uyển nheo mắt cười, chủ động nói chuyện với anh:
"Anh Yến Thành, buổi sáng anh dậy lúc mấy giờ thế? Hôm nay thật sự làm phiền anh rồi."
Đại đội trưởng Lâm có thể trở thành đội trưởng không phải dựa vào nắm đấm mà mấu chốt là nhờ đôi mắt sắc bén.
Lâm Hùng không cam lòng rống lên với ông ta:
"Con mặc kệ! Thẩm Tình chỉ có thể gả cho con! Conn đây muốn cưới cô ta về nhà, chơi cô ta đến chết, chưa từng có ai dám chơi con, con không thể nuốt trôi cục tức này!"
Tính tình của đội trưởng Lâm khi còn trẻ cũng không khá hơn là mấy, nhưng mấy năm nay sau khi trở thành đội trưởng mới tém tém lại vì mặt mũi, hiện giờ trong lòng ông ta cũng tức giận không kém con trai, nói một cách bạn ám:
"Con yên tâm, ba nhất định sẽ nghĩ cách trút giận cho con!"
...
Hôm nay Thẩm Uyển dậy sớm hơn bình thường nửa tiếng, sau khi luyện tập các kỹ năng cơ bản xong thì đã gần sáu rưỡi, cô vội vàng trở về phòng tắm rửa thay quần áo thì đã bảy giờ.
Không có thời gian ăn sáng, chào hỏi Lý Lệ Hoa rồi xách túi xách đi ra khỏi nhà.
Vẫn ở đầu hẻm hôm qua, chiếc xe jeep lặng lẽ dừng ở đó, không biết đã đến từ khi nào.
Trong xe, Tô Yến Thành nhìn thấy bóng dáng của cô xuất hiện liền mở cửa bước xuống.
Hôm nay anh tự lái xe tới, khi Thẩm Uyển bước lại gần vài bước, khóe môi anh nhếch lên, anh nói với cô trước:
"Chào buổi sáng."
Thẩm Uyển thu bước chân lại, chậm rãi đi đến bên cạnh anh, đồng thời cũng cong môi mỉm cười nói: "Chào buổi sáng."
Ánh mắt Tô Yến Thành khẽ lóe lên khi nghe thấy giọng nói của cô, anh không nói gì, kéo cửa xe ra hiệu cho cô lên xe trước.
Khi Thẩm Uyển đi lên, anh thuận tay đóng cửa lại, sau đó cũng đi vòng đến vị trí ghế lái bên kia và ngồi xuống.
"Ăn sáng chưa?"
Tô Yến Thành nhìn cô kéo dây an toàn hỏi, không đợi cô trả lời, cánh tay dài của anh duỗi ra sau, anh lấy hai hộp cơm bằng nhôm từ ghế sau xe đưa cho cô.
"Vừa đi ngang qua nhà hàng, nhân tiện mua bữa sáng cho em đấy."
Tô Yến Thành thấy cô nhận lấy sau đó mới nói:
"Nếu em đã ăn rồi thì xem thử có món gì em thích không rồi tùy tiện nếm thử đi."
Thẩm Uyển mở nắp ra, hộp cơm đầu tiên chứa sủi cảo hấp và kẹo tam giác, bên dưới hộp cơm còn lại kia chứa nửa hộp nước nóng, bên trong hâm một chai thủy tinh đựng sữa nóng.
Cô không nhịn được nở nụ cười, nghiêng đầu nhìn anh nói:
"Cảm ơn anh Yến Thành, em vẫn chưa ăn sáng."
Nói xong cô dừng một chút, hỏi Tô Yến Thành vừa mới khởi động xe:
"Anh ăn chưa?"
Tô Yến Thành đã ăn rồi, khi mua bữa sáng cho cô, anh ăn nhân khoảng thời gian người phục vụ đóng gói.
"Anh ăn rồi, em mau ăn một chút để lót dạ đi."
Cân nhắc đến lượng cơm, Tô Yến Thành không mua nhiều bữa sáng, chỉ có một cái kẹo tam giác, còn lại bảy tám cái sủi cảo hấp, cảm thấy có lẽ đủ để cô ăn rồi.
Lần trước khi ăn cơm, anh đã biết rằng cô không ăn nhiều, nhưng anh không ngờ rằng cô không thể ăn hết những thứ chỉ vừa đủ để anh nhét răng.
Tô Yến Thành lái xe vững vàng hơn Giang Thu Dương, tốc độ còn nhanh hơn, vốn dĩ đoạn đường này ít nhất cũng mất hơn một giờ đi xe buýt, lái xe dù thế nào cũng phải mất hơn nửa giờ mà đến nơi chỉ mới qua hơn hai mươi phút.
Thẩm Uyển ăn kẹo tam giác, ăn thêm hai cái sủi cảo hấp rồi uống hết sữa nóng, cuối cùng bỏ dở phần lớn sủi cảo hấp.
Khi cô chuẩn bị đóng nắp lại, thoáng nhìn thấy bàn tay to của Tô Yến Thành trên vô lăng, xương cốt rõ ràng, lòng bàn tay rộng, ngón tay lại dài, vừa đẹp vừa có cảm giác an toàn.
Bản thân cô đã rất xinh đẹp, nhìn lâu rồi tự nhiên sẽ càng đánh giá cao những người có ngoại hình đoan chính, thường được gọi là nhan khống.
Tô Yến Thành không chỉ có mặt trông đẹp trai mà dáng người của anh, bao gồm cả bàn tay mà cô vừa để ý đều rất phù hợp với thẩm mỹ của cô.
Cái khác không nói, chỉ từ góc độ ngoại hình, hai người họ đứng cùng nhau đã khiến mọi người cảm thấy rất xứng đôi rồi.
Thẩm Uyển nheo mắt cười, chủ động nói chuyện với anh:
"Anh Yến Thành, buổi sáng anh dậy lúc mấy giờ thế? Hôm nay thật sự làm phiền anh rồi."
Danh sách chương