Mộng Nương đẩy tay của Trương Sĩ Thành ra, kiên quyết bước nhanh ra ngoài. Khi bọn họ nói chuyện, Lâm Nam Phong cũng tỉnh lại, bé cũng nhanh bước theo mẹ đi về phía trước.

Trương Sĩ Thành không thể để hai mẹ con cô đi ra ngoài như vậy, thế là gã cũng đuổi theo.

Bà cụ Trương ở nhà phía bên kia cũng ngã bệnh, bà cụ Trương nằm rên rỉ ở trên giường, nhưng mà miệng vẫn đang chửi rủa Mạnh Ngọc.

Sau khi Mạnh Ngọc biết Mộng Nương đi ra ngoài thì cô ta cũng cho người theo dõi bọn họ.

Cô ta không tin Đa Bảo mất tích mà một chút manh mối cũng không có, vừa hay có thể chứng minh chuyện mờ ám ở bên trong.

Cho dù là một đứa nhỏ tự mình chạy đi, vì sao có thể nói mất tích là mất tích

Hơn nữa, sau khi Đa Bảo mất tích cô ta đã lập tức cho người ra ngoài tìm, một chút dấu vết cũng không để lại, như thế này liệu có bình thường không? Thực ra cô ta càng tin vào lời của mẹ nói vào hôm qua hơn, cô ta cảm thấy chắc chắn là do Lâm Mộng Nương tìm người giấu Đa Bảo đi.

Mạnh Ngọc không bảo người của nhà họ Trương theo dõi Lâm Mộng Nương, mà bảo người của nhà họ Mạnh.

Một đêm không ngủ, giờ phút này tình trạng của cô ta lúc này không được tỉnh táo, ngày hôm qua Trương Sĩ Thành đánh lên mặt cô ta, trên mặt sưng hơn ngày thường rất nhiều.

Một người vợ như cô ta hoàn toàn mất hết thể hiện.

Hơn nữa, tối hôm qua Trương Sĩ Thành cũng không giữ thể diện cho mẹ, sau khi cô ta bảo vệ cho Trương Sĩ Thành, mẹ đã nổi giận, nói không bao giờ quan tâm đến cô ta nữa rồi lập tức trở về nhà.



Giờ phút này cô ta chỉ có thể tự thân chiến đấu.

Mạnh Ngọc siết chặt tay, cô ta không tin rằng Đa Bảo không phải là do Lâm Mộng Nương giấu đi.

Đợi đến khi tìm được Đa Bảo thì cô ta sẽ trả lại toàn bộ hai cái tát này lên đầu Lâm Mộng Nương, đương nhiên con trai cũng sẽ không đưa cho cô.

Tuy rằng thường ngày Mộng Nương không thường xuyên đi ra bên ngoài nhưng đường xá ở trong thành phố thì cô vẫn biết, thế là cô vừa đi vừa hô to.

Tìm cả buổi sáng vẫn không có kết quả, Trương Sĩ Thành khuyên cô ăn một chút gì đó nhưng mà Mộng Nương vẫn không thèm đếm xỉa gã.

Trương Sĩ Thành lại lôi kéo Lâm Nam Phong khuyên nhủ, Mộng Nương vẫn phớt lờ.

Trương Sĩ Thành nói không ăn no làm sao có sức đi tìm con trai? Lúc này Mộng Nương mới chịu ngồi xuống.

Cô gọi hai bát mì, ăn một cách ngon lành, bát mì này ước chừng dành cho sức ăn của hai người đàn ông.

Mộng Nương ăn một lần đến hai bát, gấp ba lần sức ăn ngày thường của cô.

Sau khi ăn xong, Mộng Nương tiếp tục đứng lên đi tìm Đa Bảo, thời gian tìm lần này kéo dài cho đến tối, trăng đã lên cao, sau đó vẫn là Trương Sĩ Thành gọi người đến cõng hai mẹ con trở về.

Chân của hai mẹ con do ma sát quá nhiều mà rách da, gương mặt tái nhợt giống như bị bệnh, trước khi ngất xỉu Mộng Nương còn nhớ đến việc đi tìm con trai.



Trương Sĩ Thành cõng con gái ở trên lưng, nhìn bé đau lòng đến mức hít thở khó khăn.

Đương nhiên người giúp khiêng về cũng biết tình huống của gia đình này.

Đối mặt với chuyện như vậy ngoại trừ cảm thán thì còn có hâm mộ, quả nhiên trong mắt người có tiền luật pháp không tồn tại.

Lúc về đến cửa, đã có người tiếp đỡ cáng, Mộng Nương ở trong mộng cũng gọi Đa Bảo, bà cụ Trương biết bọn họ đã trở về cũng vội vàng đi đến trông nom.

Lâm Nam Phong thấy cặp song sinh ở đó thì kêu Trương Sĩ Thành thả bé xuống.

Bé không bao giờ quên được mối thù giật tóc.

Mọi người ở trong nhà đều vây quanh Trương Sĩ Thành, Lâm Nam Phong một mình đi ra bên ngoài, cặp song sinh nhìn thấy từ đằng xa cũng không dám lại gần.

Không ngờ người mà ngày thường gặp hai chị em họ thì tránh đi, lúc này lại đang khiêu khích hai chị em họ.

Lâm Nam Phong dùng khẩu hình miệng nói những lời thô tục với hai chị em họ, trên mặt còn lộ ra biểu cảm trào phúng.

Bé giơ ngón tay giữa lên về phía hai chị em họ.

Dù sao bình thường cặp song sinh cũng hay bắt nạt người khác như vậy sao lại không hiểu được ý tứ của Lâm Nam Phong chứ?

Vừa rồi mẹ kêu hai chị em họ ra đây để tìm hiểu tình hình, cho nên không thể gây chuyện.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện