Em gái Trương Duyệt Ái kéo chị gái lại, ngăn cản cô bé đi qua đó.

Hai chị em này, tính tình chị gái rất hấp tấp, ngược lại em gái thông minh hơn.

Lâm Nam Phong thấy hai chị em họ vẫn đứng im thì làm động tác cắt cổ, rồi lại giơ ngón giữa.

Bé mỉm cười nhìn hai chị em họ.

Lúc này ngay cả Trương Duyệt Ái cũng không nhịn nổi, thế là cô bé và chị gái cùng đi qua đó.

Nghĩ rằng giống như mọi khi, đánh Lâm Nam Phong một cái rồi chạy đi,

Trương Duyệt Khả cũng nghĩ như vậy, cho rằng Lâm Nam Phong cũng không dám đánh trả.

Cho nên lúc cô bé giơ nắm đấm lên vung về phía của Lâm Nam Phong, người này đã bịt tai trộm chuông mà hét lớn, đồng thời cũng túm tóc của Trương Duyệt Khả mà giật.

Trong chớp mắt, chờ đến lúc người lớn phát hiện ra, ba đứa nhỏ đã túm tụm lại một chỗ, nhất thời không phân biệt được là ai đánh ai.

Lâm Nam Phong túm lấy tóc của cặp song sinh, khóc thét.

Trương Duyệt Ái bị túm tóc mà đau đớn, lập tức chống trả, duỗi chân ra đá liên tục, cho đến khi chị gái Trương Duyệt Khả cũng đá lại.



Tuy rằng Lâm Nam Phong cũng bị đá trúng vài cái, nhưng so với hai chị em họ cũng không thua thiệt gì.

Cùng với tiếng khóc thê thảm của bé, bà cụ Trương ở một bên đổ thêm dầu vào lửa, một mình Trương Sĩ Thành không tách bọn họ ra được.

"Chị em chúng mày đúng là không có phép tắc, mẹ thì không chấp nhận người khác, còn chị em chúng mày thì bắt nạt em gái…"

Bà cụ Trương chỉ vào cặp song sinh mắng, nhưng càng chửi càng tức giận nên bước đến tát một cái.

Dưới sự hỗ trợ của người giúp việc, cuối cùng ba chị em mới tách khỏi nhau.

Lâm Nam Phong đứng lên, bám lấy Trương Sĩ Thành khóc nức nở đến mức ruột gan gã đứt từng khúc, lương tâm của gã cũng cảm thấy bất an.

“Cái con nhỏ ngang ngược, tụi mày đúng là mấy đứa ngang ngược, dám giật đứt tóc em gái mày, tụi mày khỏi đến lớp thục nữ gì đó đi, mau cút về nhà với mẹ của mày đi, để mẹ mày dạy lại.”

Trương Sĩ Thành tưởng rằng tóc mà Lâm Nam Phong cầm chính là tóc của bé, hơn nữa đây là lần đầu tiên gã nghe con thứ tư mình khóc thương tâm như thế, vậy nên nhắm mắt lại là mắng ngay.

“Mạnh Ngọc sinh ra cái quái gì vậy?”

Trong lòng bà cụ Trương đã tức, nay bùng nổ: “Xem cô ta sinh rồi dạy ra cái giống gì này, bản thân học ngu mà con gái cũng học y như cô ta.”



“Mụ phù thủy, bà là cái quái gì hả?”

Trương Duyệt Khả ngửa đầu mắng: “Không có cha tôi thì bây giờ bà vẫn còn đang ở nông thôn, bà là đồ bị chồng bỏ, bị ông nội ghét, bà cũng có phải…”

Trương Duyệt Khả còn chưa nói hết câu thì Trương Sĩ Thành đã tiến lên, tát cô bé một cái, gã nổi giận:

“Bình thường mẹ mày dạy mày ăn nói thế hả? Hay là tự mày nói?”

Bà cụ Trương cũng tức giận lắm, bà cụ Trương biết rõ cô con dâu Mạnh Ngọc này bình thường không tôn trọng mình nhưng không ngờ tới cháu gái cũng thế.

Nhất thời bà cụ Trương giận tím người, nói tiếp: “Bình thường con luôn nói mẹ không thương tụi nó, con xem tụi nó như thế thì mẹ thương thế nào đây? Người mẹ bị chọc tức điên, đúng là cái thứ vịt giời không đáng một xu. Tốt với nó thì có ích gì, nó cũng có thương đâu, tất cả đút vô bụng chó hết, người ta chỉ nhớ tới nhà họ Mạnh thôi!”

Trương Duyệt Khả bụm mặt, hai mắt đẫm lệ, lớn đến ngần này đây là lần đầu tiên cô bé bị đánh, nghe mụ phù thủy nói thế thì càng khó chịu.

Cô bé quật cường đáp: “Đa Bảo là con trai thì sao, bà ngoại tôi không thích nó, mẹ tôi cũng không thích nó.”

“Cháu tao thì cần thằng khác thích à.” Bà cụ Trương dí vào trán cô bé nói: “Sau này, mọi thứ của nhà họ Trương đều là của cháu tao, mẹ mày muốn chiếm cũng không có cửa đâu, tụi mày cũng đừng hòng nghĩ tới, không có phần của tụi mày đâu.”

“Bà ngoại tôi không thích nó thì sẽ không dẫn nó ra nước ngoài đâu.”

Trương Duyệt Khả nước mắt chảy ròng, cất giọng nói: “Bà ngoại tôi cho mẹ tôi sáu tấm vé, chúng tôi sẽ không dẫn tụi Đa Bảo ra nước ngoài, để tụi nó đi chết đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện