Mẹ Tô nói một cách tàn nhẫn, trong mắt tất cả đều là nước mắt, trên mặt là loại quyết tuyệt đập nồi dìm thuyền.
Cả đời này, mẹ Tô bởi vì chuyện năm đó, vẫn luôn hổ thẹn với Tô gia, vẫn luôn nhún nhường, mặc kệ bà Tô nói cái gì, thím ấy cũng không dám nói nửa câu phản bác, nhưng đổi lấy như vậy là cái gì? Là sự khinh thường dành cho thím ấy và cả con gái mình, bây giờ lại còn giết chết con gái của thím ấy, sao bảo thím ấy nhịn được đây?
Nếu bọn họ giết con gái, thì thím ấy sẽ bắt bọn họ đền mạng!
“Huệ Ngọc, em đi đâu?” Ba Tô hét lên.
“Tôi đi tìm bọn họ!” Mẹ Tô cắn răng nói.
Ba Tô nói, “Anh đi với em!” ba Tô sợ vợ chịu thiệt, dù sao mẹ mình không phải kẻ lương thiện, vợ quá yếu ớt, sợ cuối cùng người bị thương chính là vợ.
...
Tô Nhiên vừa đi ra thì nghe được cuộc đối thoại này, còn có Mẹ Tô tức giận muốn đi tìm bà Tô tính sổ.
Trong lòng cô khẽ động, có lẽ có thể lợi dụng chuyện này, để ba mẹ quyết định chia nhà với bên kia?
Nếu như thật sự có thể bởi vậy mà chia nhà, vậy cũng là chuyện tốt.
Nhưng mà, chuyện này một khi náo loạn, cuối cùng chứng minh cô chưa chết, có thể tạo thành áp lực gì cho cha mẹ hay không?
Dù sao, ông bà nội cũng không phải đèn cạn dầu, một khi biết cô không sao cả, nhất định sẽ ầm ĩ, hơn nữa sẽ quậy cho tan tành.
Cô còn đang do dự, ba Tô và mẹ Tô bên kia cũng đã vọt tới bên trên phòng.
...
Bên kia phòng lên, cả phòng chìm trong im lặng.
Nếu nói không sợ, thì đó là nói phét.
Hiện tại dù sao cũng không phải xã hội cũ, là một xã hội pháp lý, bà Tô tuy rằng ngoài miệng vẫn nói” Một cái thứ lỗ vốn, chết thì chết, không có gì to tát.”Nhưng Tô Nhiên thật sự xảy ra chuyện, thì bà ta cũng sẽ sợ.
Thằng Năm bên kia, đã mất một đứa con, hiện tại chỉ còn lại một đứa con gái như Tô Nhiên, nếu nhỡ làm sao, vợ chồng son thật đúng là sẽ liều mạng với bà ta.
Bà ta không sợ vợ thằng Năm, chỉ với tính cách mềm mại kia, thì không lật được trời. Người bà ta thật sự sợ hãi, là thằng Năm.
Con trai của mình thì mình biết, thằng Năm tính cách trầm ổn, ngày thường cũng hiếu thuận, nhưng một khi đã tức giận rồi, thì không ai kiềm chế được cả.
Tựa như vừa rồi, vì chuyện chia nhà, thằng Năm đã hạ quyết tâm muốn chia.
Nếu không phải Tô Nhiên đột nhiên ngất xỉu, lúc này chỉ sợ buộc bọn họ phải chia nhà.
“Ông nó à, ông nói nên xử lý sao bây giờ?” Bà Tô có chút thấp thỏm bất an.
Ông Tô “rít” hút khói khô.
Thuốc lá trong ống khói khô, là ông ta cóp nhặt vơ vét một ít tơ còn sót lại từ trong hộp thuốc lá.
Thằng Năm không mua thuốc lá cho ông ta, ông ta ngay cả thuốc cũng không hút nổi.
Nhà này không thể chia, chia rồi thì tính thế nào.
Kiên quyết không được chia.
Ông Tô hạ quyết tâm, kiên quyết không phân gia.
“Thằng Năm trước khi kết hôn đã ký cam đoan rồi, sợ cái gì?”
Cả đời này, mẹ Tô bởi vì chuyện năm đó, vẫn luôn hổ thẹn với Tô gia, vẫn luôn nhún nhường, mặc kệ bà Tô nói cái gì, thím ấy cũng không dám nói nửa câu phản bác, nhưng đổi lấy như vậy là cái gì? Là sự khinh thường dành cho thím ấy và cả con gái mình, bây giờ lại còn giết chết con gái của thím ấy, sao bảo thím ấy nhịn được đây?
Nếu bọn họ giết con gái, thì thím ấy sẽ bắt bọn họ đền mạng!
“Huệ Ngọc, em đi đâu?” Ba Tô hét lên.
“Tôi đi tìm bọn họ!” Mẹ Tô cắn răng nói.
Ba Tô nói, “Anh đi với em!” ba Tô sợ vợ chịu thiệt, dù sao mẹ mình không phải kẻ lương thiện, vợ quá yếu ớt, sợ cuối cùng người bị thương chính là vợ.
...
Tô Nhiên vừa đi ra thì nghe được cuộc đối thoại này, còn có Mẹ Tô tức giận muốn đi tìm bà Tô tính sổ.
Trong lòng cô khẽ động, có lẽ có thể lợi dụng chuyện này, để ba mẹ quyết định chia nhà với bên kia?
Nếu như thật sự có thể bởi vậy mà chia nhà, vậy cũng là chuyện tốt.
Nhưng mà, chuyện này một khi náo loạn, cuối cùng chứng minh cô chưa chết, có thể tạo thành áp lực gì cho cha mẹ hay không?
Dù sao, ông bà nội cũng không phải đèn cạn dầu, một khi biết cô không sao cả, nhất định sẽ ầm ĩ, hơn nữa sẽ quậy cho tan tành.
Cô còn đang do dự, ba Tô và mẹ Tô bên kia cũng đã vọt tới bên trên phòng.
...
Bên kia phòng lên, cả phòng chìm trong im lặng.
Nếu nói không sợ, thì đó là nói phét.
Hiện tại dù sao cũng không phải xã hội cũ, là một xã hội pháp lý, bà Tô tuy rằng ngoài miệng vẫn nói” Một cái thứ lỗ vốn, chết thì chết, không có gì to tát.”Nhưng Tô Nhiên thật sự xảy ra chuyện, thì bà ta cũng sẽ sợ.
Thằng Năm bên kia, đã mất một đứa con, hiện tại chỉ còn lại một đứa con gái như Tô Nhiên, nếu nhỡ làm sao, vợ chồng son thật đúng là sẽ liều mạng với bà ta.
Bà ta không sợ vợ thằng Năm, chỉ với tính cách mềm mại kia, thì không lật được trời. Người bà ta thật sự sợ hãi, là thằng Năm.
Con trai của mình thì mình biết, thằng Năm tính cách trầm ổn, ngày thường cũng hiếu thuận, nhưng một khi đã tức giận rồi, thì không ai kiềm chế được cả.
Tựa như vừa rồi, vì chuyện chia nhà, thằng Năm đã hạ quyết tâm muốn chia.
Nếu không phải Tô Nhiên đột nhiên ngất xỉu, lúc này chỉ sợ buộc bọn họ phải chia nhà.
“Ông nó à, ông nói nên xử lý sao bây giờ?” Bà Tô có chút thấp thỏm bất an.
Ông Tô “rít” hút khói khô.
Thuốc lá trong ống khói khô, là ông ta cóp nhặt vơ vét một ít tơ còn sót lại từ trong hộp thuốc lá.
Thằng Năm không mua thuốc lá cho ông ta, ông ta ngay cả thuốc cũng không hút nổi.
Nhà này không thể chia, chia rồi thì tính thế nào.
Kiên quyết không được chia.
Ông Tô hạ quyết tâm, kiên quyết không phân gia.
“Thằng Năm trước khi kết hôn đã ký cam đoan rồi, sợ cái gì?”
Danh sách chương