“Nhưng nếu thằng Năm nhất định phải phân gia thì sao?”Bà Tô lo lắng nhất chính là cái này, đứa con trai này từ nhỏ không phải là bà nuôi lớn, mà là bà nội nuôi lớn, tính tình rất bạo phát. “Nếu nó thật sự muốn chia, chúng ta có thể làm sao bây giờ?”

“Chia cái gì! Bà quên là thằng bé đã ký vào bản cam đoan sao? Thư cam đoan này được chia thành ba phần, trong đó một phần ở ủy ban thôn đè ép, còn có một phần được đưa đến xã, nó muốn phân gia, nghĩ cũng đừng nghĩ.”

Vừa nghĩ đến chuyện này, ông Tô lại đột nhiên yên tâm.

May mà lúc ấy lão Bát nói với ông ta, nói miệng đáp ứng vô dụng, nhất định phải giấy trắng mực đen, mới có hiệu quả pháp lý.

Ông ta và bà Tô không hiểu pháp luật, nhưng Lão Bát hiểu.

Lão Bát cũng là người ở trong xưởng tư bản thành phố lớn vài năm, có gì mà không hiểu? Ông ta chính là nghe lão Bát nói, lúc này mới bảo thằng Năm ký thư bảo đảm, ấn dấu tay của vợ chồng thằng Năm.

Bây giờ nhớ lại, đây là một trong những điều khôn ngoan nhất mà ông đã làm.

Ông nói: “Có sự đảm bảo đó, thằng Năm không thể chia nhà.”Nói xong, ông ta thẳng lưng, ngay cả khói thuốc có chút vị đắng cũng không cảm thấy gì nữa.

Bà Tô nghe ông Tô nói xong, cũng cảm thấy chuyện này không thay đổi được, lại tin tưởng mười phần.

“Đợi xem lát nữa tôi xé nát cái miệng của tiện nhân Lâm Huệ Ngọc đi!”

“Bà muốn xé nát miệng ai?” Cửa bị đạp vỡ, mẹ Tô nghiêm mặt đứng ở cửa, trừng mắt nhìn bọn họ.

Bà Tô vừa thấy là mẹ Tô, lửa giận nhất thời liền thiêu đốt, tiến lên muốn túm tóc bà, mắng: “Cái đồ sao chổi nhà mày, vừa gả tới đây liền xướng sợ thằng Năm phân gia, bà đây không xé nát mặt mày chắc!”



Bà ta cho rằng dễ như trở bàn tay, lại không nghĩ tới mẹ Tô trở tay túm chặt lấy cái tay đang dơ lên kia của bà Tô.

Bà Tô nghênh đón đôi mắt cừu hận của mẹ Tô, lập tức ngây người.

Người bùn cũng biết phản kháng? Mặt trời đúng là mọc đằng tây rồi.

Bà ta cũng không cho rằng mẹ Tô thật sự phản kháng, chỉ cho rằng thím ấy đang nén giận mà thôi. Để xem bà ta xử lý mẹ Tô như nào!

“Thế nào? Hôm nay to gan nhỉ?”Bà Tô lại đưa tay đánh vào mặt Mẹ Tô.

Một cánh tay vươn tới cản một cái tát này.

“Chát” một tiếng, truyền đến tiếng vỗ tay, một cái tát này thật sự đánh vào cánh tay kia, dấu năm ngón tay hằn rõ.

Bà Tô nghênh đón gương mặt xanh mét của ba Tô.

Đây là lần thứ mấy? Thằng Năm quyết tâm muốn đối nghịch với bọn họ?

Trái tim bà Tô đau đớn, đơn đớn rất nặng, lại nhìn về phía mẹ Tô, chỉ cảm thấy nữ nhân trước mắt này nhìn đâu cũng giống hồ ly tinh, mê hoặc con trai bà ta thành như thế, có vợ là quên mẹ.

“Mẹ, vợ con đã làm sai cái gì? Mẹ còn định đánh cô ấy à?” Ba Tô nghiến răng nghiến lợi nói.

Bà Tô nói: “Làm gì sai? Con vẫn còn hỏi à? Con không thấy sao? Cô ta đang phản kháng mẹ, mẹ là mẹ chồng cô ta, mà cô ta dám phản kháng?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện