Bà Tô nghe vậy tức giận đùng đùng, tiến lên kéo thím ấy lại: “Bà đây để cô đi rồi sao?” dứt lời bà Tô tiến lên muốn tát thím ấy một cái.
Tô Nhiên nghe rõ từng câu từng chữ, cô cố gắng muốn ngẩng người lên ngăn cản, thế nhưng không có khí lực.
Đôi môi của cô khô nứt, tiếng hét lên như tiếng muỗi kêu: “Dừng lại!” Âm thanh quá nhẹ đến nỗi không ai nghe thấy.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cái tát kia mắt thấy sắp rơi trên mặt mẹ Tô.
Tròng mắt Tô Nhiên tựa như nứt ra.
Đột nhiên, từ bên cạnh vươn ra một cánh tay chặn lại bàn tay định đánh người kia của bà Tô, sau đó nghe được một tiếng “ba”, cái tát rơi vào cánh tay kia.
Người tới là ba Tô.
Lúc này, đôi mắt ba Tô đã đỏ ngầu, trừng về phía bà Tô.
“Mẹ, lúc con không có ở đây, người đối xử với vợ con như thế đúng không?” Giọng nói của ba Tô gần như rít lên từ kẽ răng.
Một cái tát này đánh vào người ba Tô.
Ba Tô dùng thân thể của mình, bảo vệ vợ con mình, bị bà Tô đánh một trận.
Trên cánh tay nhanh chóng nổi lên năm dấu tay, ba Tô da trắng, không giống người đàn ông trồng trọt bình thường, da thịt màu lúa mạch trên người, ngược lại giống như người đọc sách, nhã nhặn gầy yếu. Mặc dù thế, song chú ấy cũng là một người đàn ông, mạnh mẽ hơn phụ nữ.
Có thể tưởng tượng, một cái tát này của bà Tô mạnh cỡ nào. Nếu như cái tát này đánh vào người mẹ Tô, không cần nghĩ đến mặt mẹ Tô lập tức sẽ sưng lên.
Ba Tô nhíu mày, trầm tư nhìn mẹ trước mắt.
“Tô Diệu Tông, mày đúng là có tiền đồ nhỉ! Bà Tô vừa thấy là con trai của mình, nhất thời tức giận, “Dám phản kháng mẹ mày!”
Ba Tô nói: “Mẹ, đây là vợ con, nằm là con gái con, con không thương bọn họ, thì thương ai?”
“Tao chính là mẹ ruột mày đấy!”
Ba Tô nói: “Con biết, con luôn ghi nhớ.”
Sau đó ba Tô nói với người đàn ông bên cạnh, “Chú Ba, người về trước, lát nữ cháu sẽ qua đó, hiện tại cháu muốn xem vết thương của con gái.”
Chú Ba nhìn thoáng qua ba Tô, lại nhìn thoáng qua mẹ Tô đang lau nước mắt, cùng Tô Nhiên trên lưng thím ấy, lại nhìn về phía bà Tô, còn có Mạc Lai Đệ bên cạnh ôm ngực, trong lòng đại khái hiểu được xảy ra chuyện gì.
Chuyện của Tô gia, trong lòng mọi người hiểu rõ, cũng biết bà Tô thiên vị cỡ nào.
Lúc này cháu gái Tô gia bị thương thành như vậy, phỏng chừng Tô Diệu Tông cũng không có tâm tư đến nhà hắn khám bệnh nữa, đạo lý con gái quan trọng hơn hắn hiểu.
Chỉ sợ, chắc lát nữa Tô gia sẽ xảy ra trận chiến lớn.
Hắn cũng tò mò, Tô Diệu Tông sẽ xử lý chuyện này như thế nào, nhưng tò mò thì tò mò, nhưng giờ không phải lúc để xem, sẽ xảy ra chuyện đấy.
Dù sao Tô gia con trai nhiều, tám đứa con trai, đứng ra đều có thể xếp thành một hàng, ai có ý hóng chuyện, cũng không dám trợn mắt ra hóng. Chú Tam tất nhiên không dám thế rồi.
“Thằng Năm đi ngay, đó là nhiệm vụ thôn giao cho mày, có phần thưởng công việc, vì sao không đi? Chỉ có đứa con gái này, lại không chết được, cho dù chết thì như thế nào? Đồ ranh con mà thôi, vùi xuống đất là được.”
Tô Nhiên nghe rõ từng câu từng chữ, cô cố gắng muốn ngẩng người lên ngăn cản, thế nhưng không có khí lực.
Đôi môi của cô khô nứt, tiếng hét lên như tiếng muỗi kêu: “Dừng lại!” Âm thanh quá nhẹ đến nỗi không ai nghe thấy.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn cái tát kia mắt thấy sắp rơi trên mặt mẹ Tô.
Tròng mắt Tô Nhiên tựa như nứt ra.
Đột nhiên, từ bên cạnh vươn ra một cánh tay chặn lại bàn tay định đánh người kia của bà Tô, sau đó nghe được một tiếng “ba”, cái tát rơi vào cánh tay kia.
Người tới là ba Tô.
Lúc này, đôi mắt ba Tô đã đỏ ngầu, trừng về phía bà Tô.
“Mẹ, lúc con không có ở đây, người đối xử với vợ con như thế đúng không?” Giọng nói của ba Tô gần như rít lên từ kẽ răng.
Một cái tát này đánh vào người ba Tô.
Ba Tô dùng thân thể của mình, bảo vệ vợ con mình, bị bà Tô đánh một trận.
Trên cánh tay nhanh chóng nổi lên năm dấu tay, ba Tô da trắng, không giống người đàn ông trồng trọt bình thường, da thịt màu lúa mạch trên người, ngược lại giống như người đọc sách, nhã nhặn gầy yếu. Mặc dù thế, song chú ấy cũng là một người đàn ông, mạnh mẽ hơn phụ nữ.
Có thể tưởng tượng, một cái tát này của bà Tô mạnh cỡ nào. Nếu như cái tát này đánh vào người mẹ Tô, không cần nghĩ đến mặt mẹ Tô lập tức sẽ sưng lên.
Ba Tô nhíu mày, trầm tư nhìn mẹ trước mắt.
“Tô Diệu Tông, mày đúng là có tiền đồ nhỉ! Bà Tô vừa thấy là con trai của mình, nhất thời tức giận, “Dám phản kháng mẹ mày!”
Ba Tô nói: “Mẹ, đây là vợ con, nằm là con gái con, con không thương bọn họ, thì thương ai?”
“Tao chính là mẹ ruột mày đấy!”
Ba Tô nói: “Con biết, con luôn ghi nhớ.”
Sau đó ba Tô nói với người đàn ông bên cạnh, “Chú Ba, người về trước, lát nữ cháu sẽ qua đó, hiện tại cháu muốn xem vết thương của con gái.”
Chú Ba nhìn thoáng qua ba Tô, lại nhìn thoáng qua mẹ Tô đang lau nước mắt, cùng Tô Nhiên trên lưng thím ấy, lại nhìn về phía bà Tô, còn có Mạc Lai Đệ bên cạnh ôm ngực, trong lòng đại khái hiểu được xảy ra chuyện gì.
Chuyện của Tô gia, trong lòng mọi người hiểu rõ, cũng biết bà Tô thiên vị cỡ nào.
Lúc này cháu gái Tô gia bị thương thành như vậy, phỏng chừng Tô Diệu Tông cũng không có tâm tư đến nhà hắn khám bệnh nữa, đạo lý con gái quan trọng hơn hắn hiểu.
Chỉ sợ, chắc lát nữa Tô gia sẽ xảy ra trận chiến lớn.
Hắn cũng tò mò, Tô Diệu Tông sẽ xử lý chuyện này như thế nào, nhưng tò mò thì tò mò, nhưng giờ không phải lúc để xem, sẽ xảy ra chuyện đấy.
Dù sao Tô gia con trai nhiều, tám đứa con trai, đứng ra đều có thể xếp thành một hàng, ai có ý hóng chuyện, cũng không dám trợn mắt ra hóng. Chú Tam tất nhiên không dám thế rồi.
“Thằng Năm đi ngay, đó là nhiệm vụ thôn giao cho mày, có phần thưởng công việc, vì sao không đi? Chỉ có đứa con gái này, lại không chết được, cho dù chết thì như thế nào? Đồ ranh con mà thôi, vùi xuống đất là được.”
Danh sách chương