Chú Ba vừa lúc đi tới cửa, nghe được lời này của Bà Tô, trên mặt cứng đờ, xấu hổ: “Chị dâu, tôi không vội, không vội, thương thế của Tô Nhiên quan trọng hơn, tôi thấy đầu rách cả rồi.”

“Chỉ với con ranh đấy, sao có thể so sánh với chuyện thôn chứ?” Bà Tô nói, “Thằng Năm, mày đi theo chú Ba đi, trước hết khám cho bệnh nhân, kiếm tiền quan trọng hơn.”

Ba Tô lại nói với chú Ba: “Chú Ba, chú về đi, cháu sẽ đến sau. Không cần nghe mẹ cháu, việc này cháu quyết định.”

“Tô Diệu Tông!” Bà Tô giận dữ gầm lên, đứa con này thật sự là càng ngày càng không nghe lời.

Ba Tô chỉ nhìn bà Tô một cái, vẫn kiên trì bảo chú Ba trở về.

Chú Ba làm sao có thể ở lại Tô gia nhiều, có thể tưởng tượng ra được, Tô gia lát nữa chắc chắn sẽ gà bay chó sủa đại náo thiên cung.

Về phần Tô Diệu Tông có thỏa hiệp hay không, hắn cho dù muốn biết, cũng không muốn ở lại nơi này xem náo nhiệt, muốn xem náo nhiệt thì lựa lúc mà xem.

Chỉ hận cha mẹ sinh thiếu hai chân, mặc kệ phía sau bà Tô gọi hắn như thế nào, chú Ba cũng không quay đầu lại chạy như bay.

Lúc này, Mạc Lai Đệ nói: “Chú Năm ấy à, chú nói thế là không đúng rồi, lời của mẹ làm sao có thể không nghe? Chú làm vậy đúng là bất hiếu!”

“Chuyện nhà tôi, nào đến phiên chị nói chuyện?” Ba Tô lạnh lùng đi qua, lại làm cho trong lòng Mạc Lai Đệ rùng mình khiếp sợ.

Chỉ cảm thấy, chú Năm hôm nay có chút kỳ quái.

“Chú Năm, chú...” Trong lòng Mạc Lai Đệ một trận phát hoảng.

Ba Tô lại ôm lấy con gái trên lưng vợ, ôm về phòng mình.

Căn phòng đó rất rách nát, sống ở đó, không có bệnh cũng sẽ thành bệnh.

Ba Tô khẽ nhíu mày, tiếp theo lại buông ra.



Đối với việc bà Tô gây sự vô lý, ba Tô lười để ý đến bà ta.

Theo lý nói chú ấy bất hiếu, còn không bằng không để ý đến.

Vợ con mình, chú ấy tự đau lòng.

Hành động này của ba Tô quả thật đã một phát chọc tức bà Tô.

Bà ta chưa từng thấy thằng Năm mặc kệ bà ta như thế, lần nào chỉ cần bà ta khóc nháo, thằng Năm sẽ hiếu thuận tuân theo? Cho dù không muốn, cũng sẽ theo bà ta, nhưng hôm nay giống như là quyết tâm, điều này làm cho bà ta thấy sợ rồi.

“Thằng Năm! Bà Tô ngữ khí mềm mỏng, không còn mắng con trai, nhưng trong giọng nói cứ như kiểu mình bị thiệt.

Ba Tô mặc kệ bà Tô, chú ấy quá hiểu mẹ mình, lúc cường thế cường thế, khi cường thế không được, lại một khóc hai nháo ba treo cổ.

Dùng cái gì quá nhiều, đến cũng sẽ chai sạn.

Khóc thì khóc đi, coi như mắt không thấy làm ngơ.

Nháo thì nháo đi, đến lúc đó tránh xa nhau.

Thấy ba Tô thật sự không vì bà ta khóc lóc ầm ĩ mà thoải hiệp, bà Tô thật sự thương tâm.

“Chú Năm, chú chọc mẹ tức giận rồi, còn bị choáng.” Bác gái cả hét lên.

Mạc Lai Đệ vừa dứt lời, Bà Tô đã trợn trắng mắt, cứ thế ngất xỉu.

Ba Tô quay đầu lại nhìn thoáng qua, liền nhìn thấy mẹ mình ngã trên mặt đất, được chị dâu Mạc Lai Đệ dìu dậy, sắc mặt tái nhợt, trông y như thật.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện