Anh tư thở hổn hển: “Mẹ đã nói kêu em cõng em gái mà, quan hệ của hai bọn em tốt nhất, nên để em cõng chứ...”
Giọng nói của anh ta truyền ra ngoài cửa, động tác rửa mặt của cha Lục dừng lại, giọng nói bình tĩnh truyền vào trong phòng: “Thằng tư, lát nữa ăn cơm xong con giặt quần áo trong nhà đi.”
Lục Nghiệp Quốc ghét nhất là giặt quần áo, nghe vậy suýt chút nữa thì không đứng vững.
Lục Ái Quốc hào hứng cõng Lục Giai Giai, trong lòng lại cười trộm.
Vậy mà còn dám nói quan hệ giữa mình với em gái tốt nhất, khiến cha nổi giận rồi đó.
Từ phòng Lục Giai Giai đến bếp chỉ cách mười mấy bước chân, rất nhanh đã tới nơi.
Phía sau hai người bọn họ là hai người đàn ông chán nản ủ rũ.
Lục Giai Giai vội vàng nói: “Anh hai, anh tư, đợi lần sau có cơ hội em sẽ để các anh cõng.”
Cô đã có suy nghĩ khác, công việc ghi chép công điểm vốn chính là vị trí của cô, cô dự định ngày mai sẽ bắt đầu đi làm, như vậy trong nhà cũng dư dả hơn một chút.
“Vậy anh cõng trước!” Hai người đồng thanh hô.
Anh tư tiến lên một bước: “Em gái, em nói có phải nên để anh cõng trước không?”
Anh hai xoa gáy, bộ dáng khờ khạo đáng thương: “Em gái, anh cả cõng xong phải đến phiên anh hai chứ, em cũng không thể thiên vị được.”
Lục Giai Giai: “...” Cô cũng không phải vàng, có gì mà giành nhau? “Cãi cái gì mà cãi, cãi cái gì mà cãi, cõng cõng cõng, mấy đứa thô kệch tụi bây cẩn thận một chút cho bà, nếu làm em gái tụi bây ngã mất, bà sẽ lột da tụi bây ra.” Mẹ Lục vừa chửi, hai đứa con đều ngoan ngoãn hẳn.
Điền Kim Hoa tức đến ngứa răng, cô ta nghĩ nát óc cũng không hiểu được rốt cuộc tại sao lại chiều một đứa con gái đến vậy?
Nghĩ đến lúc trước khi cô ta ở nhà, sáu chị em gái lên núi cắt cỏ, chăm sóc em trai, làm việc đồng áng, không có một giây một phút nào được nghỉ ngơi, ngày nào cũng mệt đến mức lưng không thẳng nổi.
Dựa theo lời mẹ cô ta nói thì bé trai tương lai phải ra đồng kiếm công điểm nuôi gia đình nên lúc nhỏ phải hưởng phúc nhiều hơn.
Kết quả thì sao, cô ta sinh cháu trai cả cho nhà họ Lục, nhưng nhà họ Lục lại không coi trọng chút nào, ngược lại đi chiều cái thứ của nợ đó.
“Oa...” Đứa con gái nhỏ trong lòng Điền Kim Hoa òa khóc.
Lục Giai Giai nâng mắt nhìn qua, thấy Điền Kim Hoa đút nửa cái thìa vào trong miệng Tiểu Dạ, có khả năng đập vào răng sữa của cô bé cho nên mới đau đến bật khóc.
Cô nhíu mày lại.
Mẹ Lục không nói hai lời lại vỗ một cái vào gáy Điền Kim Hoa: “Cho con ăn cũng làm không xong, cần cô có ích gì nữa?”
“Mẹ, một đứa con gái thôi mà, va vào tí thì đã làm sao, lúc nhỏ con cũng va tới va lui như vậy.” Điền Kim Hoa nhỏen miệng cười.
Mắt mẹ Lục đã sắp trợn trắng lên trời, cái thứ phiền lòng này, bà ta không muốn nhìn thêm một cái nào nữa.
Bà ta quay đầu bưng bát canh trứng gà đặt trước mặt Lục Giai Giai: “Con gái, mau ăn đi.”
Lục Giai Giai còn đang khiếp sợ vì lời nói của Điền Kim Hoa, nghe thấy giọng nói của mẹ Lục mới lấy lại bình tĩnh, liếc mắt nhìn cơm canh trước mặt mình.
Mẹ Lục đã chia cơm xong, người lớn nửa bát cơm đặc còn trẻ con được nửa bát cháo loãng hơn, trên bàn là bánh bột ngô.
Nhưng cơm canh của Lục Giai Giai lại khác với những người khác, của cô là bánh bao bột mì trắng, trên bàn còn có nửa bát thịt khô nhỏ.
Cơm nước ở thời đại này rất ít có dầu, hai mắt của Điền Kim Hoa vẫn luôn liếc qua đồ ăn trước mặt Lục Giai Giai, trong lòng thấy tủi thân.
Giọng nói của anh ta truyền ra ngoài cửa, động tác rửa mặt của cha Lục dừng lại, giọng nói bình tĩnh truyền vào trong phòng: “Thằng tư, lát nữa ăn cơm xong con giặt quần áo trong nhà đi.”
Lục Nghiệp Quốc ghét nhất là giặt quần áo, nghe vậy suýt chút nữa thì không đứng vững.
Lục Ái Quốc hào hứng cõng Lục Giai Giai, trong lòng lại cười trộm.
Vậy mà còn dám nói quan hệ giữa mình với em gái tốt nhất, khiến cha nổi giận rồi đó.
Từ phòng Lục Giai Giai đến bếp chỉ cách mười mấy bước chân, rất nhanh đã tới nơi.
Phía sau hai người bọn họ là hai người đàn ông chán nản ủ rũ.
Lục Giai Giai vội vàng nói: “Anh hai, anh tư, đợi lần sau có cơ hội em sẽ để các anh cõng.”
Cô đã có suy nghĩ khác, công việc ghi chép công điểm vốn chính là vị trí của cô, cô dự định ngày mai sẽ bắt đầu đi làm, như vậy trong nhà cũng dư dả hơn một chút.
“Vậy anh cõng trước!” Hai người đồng thanh hô.
Anh tư tiến lên một bước: “Em gái, em nói có phải nên để anh cõng trước không?”
Anh hai xoa gáy, bộ dáng khờ khạo đáng thương: “Em gái, anh cả cõng xong phải đến phiên anh hai chứ, em cũng không thể thiên vị được.”
Lục Giai Giai: “...” Cô cũng không phải vàng, có gì mà giành nhau? “Cãi cái gì mà cãi, cãi cái gì mà cãi, cõng cõng cõng, mấy đứa thô kệch tụi bây cẩn thận một chút cho bà, nếu làm em gái tụi bây ngã mất, bà sẽ lột da tụi bây ra.” Mẹ Lục vừa chửi, hai đứa con đều ngoan ngoãn hẳn.
Điền Kim Hoa tức đến ngứa răng, cô ta nghĩ nát óc cũng không hiểu được rốt cuộc tại sao lại chiều một đứa con gái đến vậy?
Nghĩ đến lúc trước khi cô ta ở nhà, sáu chị em gái lên núi cắt cỏ, chăm sóc em trai, làm việc đồng áng, không có một giây một phút nào được nghỉ ngơi, ngày nào cũng mệt đến mức lưng không thẳng nổi.
Dựa theo lời mẹ cô ta nói thì bé trai tương lai phải ra đồng kiếm công điểm nuôi gia đình nên lúc nhỏ phải hưởng phúc nhiều hơn.
Kết quả thì sao, cô ta sinh cháu trai cả cho nhà họ Lục, nhưng nhà họ Lục lại không coi trọng chút nào, ngược lại đi chiều cái thứ của nợ đó.
“Oa...” Đứa con gái nhỏ trong lòng Điền Kim Hoa òa khóc.
Lục Giai Giai nâng mắt nhìn qua, thấy Điền Kim Hoa đút nửa cái thìa vào trong miệng Tiểu Dạ, có khả năng đập vào răng sữa của cô bé cho nên mới đau đến bật khóc.
Cô nhíu mày lại.
Mẹ Lục không nói hai lời lại vỗ một cái vào gáy Điền Kim Hoa: “Cho con ăn cũng làm không xong, cần cô có ích gì nữa?”
“Mẹ, một đứa con gái thôi mà, va vào tí thì đã làm sao, lúc nhỏ con cũng va tới va lui như vậy.” Điền Kim Hoa nhỏen miệng cười.
Mắt mẹ Lục đã sắp trợn trắng lên trời, cái thứ phiền lòng này, bà ta không muốn nhìn thêm một cái nào nữa.
Bà ta quay đầu bưng bát canh trứng gà đặt trước mặt Lục Giai Giai: “Con gái, mau ăn đi.”
Lục Giai Giai còn đang khiếp sợ vì lời nói của Điền Kim Hoa, nghe thấy giọng nói của mẹ Lục mới lấy lại bình tĩnh, liếc mắt nhìn cơm canh trước mặt mình.
Mẹ Lục đã chia cơm xong, người lớn nửa bát cơm đặc còn trẻ con được nửa bát cháo loãng hơn, trên bàn là bánh bột ngô.
Nhưng cơm canh của Lục Giai Giai lại khác với những người khác, của cô là bánh bao bột mì trắng, trên bàn còn có nửa bát thịt khô nhỏ.
Cơm nước ở thời đại này rất ít có dầu, hai mắt của Điền Kim Hoa vẫn luôn liếc qua đồ ăn trước mặt Lục Giai Giai, trong lòng thấy tủi thân.
Danh sách chương