Cô ta sinh cháu trai trưởng cho nhà họ Lục, cũng được coi là công thần của nhà họ Lục, nhưng sao lại không có phần của cô ta.

Có lẽ ánh mắt của Điền Kim Hoa quá có tính thực chất nên Lục Giai Giai bị cô ta nhìn, trên mặt cũng nóng bừng lên.

Ăn mảnh quả thật khiến người sốt ruột, đặc biệt là còn có nhiều trẻ con như vậy.

“Nhìn cái gì mà nhìn, có gì hay mà nhìn.” Mẹ Lục coi thường cái thứ không biết xấu hổ như Điền Kim Hoa.

Nhà thằng hai kiếm công điểm đến ngay cả con mình còn không nuôi nổi, dựa vào trong nhà trợ cấp cũng thôi đi, lại còn ngày nào cũng muốn có đồ ngon, mơ cũng đẹp thật đấy.

Mẹ Lục hừ một tiếng, nói với những người khác trên bàn: “Tụi bây cũng đừng ngưỡng mộ, đố kỵ hay ghen ghét gì cả, thịt khô là thằng ba đặc biệt gửi về từ bộ đội, trên thư viết là cho em gái nó ăn. Tụi bây muốn ăn thì cũng tìm một anh ba có bản lĩnh đi, không có bản lĩnh thì đừng sinh ra suy nghĩ khác cho bà.”

“Cô làm gì vậy?” Lục Cương Quốc cảm thấy mất mặt, kéo cánh tay Điền Kim Hoa một cái.

Nhòm ngó đồ ăn của em gái, chỉ nghĩ một chút thôi anh ta đã cảm thấy mất mặt rồi.

Hơn nữa, cơm nước trong nhà cũng tốt hơn những gia đình khác nhiều, thật đúng là biết đủ.

Điền Kim Hoa thu lại ánh mắt của mình, cúi đầu khuấy nước cơm nhưng lại ở bên dưới bàn đá Đại Sơn.

Trên chân Đại Sơn đau nhức, ngẩng đầu đối diện với Điền Kim Hoa trong một giây, trong nháy mắt đã nhớ lại lời mẹ cậu bé nói tối qua.



... Vậy... cậu bé nên khóc với bà nội thế nào mới có thể đòi được thịt từ trong bát nhỏ của cô út? Đại Sơn nhăn nhó mặt mày.

Mà Trương Thục Vân từ đầu tới cuối đều không liếc mắt nhìn về phía Lục Giai Giai, nói không thèm là chuyện không có khả năng nhưng cô ta vẫn chưa mặt dày đến mức nhìn chằm chằm vào đồ của em chồng.

Em chồng ăn ngon cũng là do cha mẹ người ta có bản lĩnh, chứ không ăn của nhà bọn họ, cô ta có lý do gì để oán trách.

“Mau ăn đi.” Mẹ Lục dặn dò Lục Giai Giai: “Ăn nhiều đồ ngon một chút vết thương mới có thể lành được.”

Lục Giai Giai nhìn về phía bát cơm của mẹ Lục và cha Lục, bọn họ ăn giống như mọi người, cũng không vì tuổi tác lớn hoặc là lấy trợ cấp mà Lục Kính Quốc hiếu thuận để ăn ngon hơn mọi người.

Cô gắp hai miếng thịt khô vào bát của mẹ Lục, lại gắp hai miếng thịt khô nữa vào bát của cha Lục: “Cha mẹ cũng ăn đi ạ.”

Thấy mẹ Lục định gắp về, cô cúi mắt: “Nếu cha mẹ không ăn thì con cũng không ăn.”

Mẹ Lục lập tức nước mắt giàn dụa: “Con gái tôi hiếu thuận quá.”

Lục Giai Giai sợ run cả tay.



Ngược lại không cần khoa trương như vậy, chủ yếu vì thịt khô này là anh ba cô gửi về.

Mặc cô hơi nóng lên, chột dạ ấy mà!

Lục Giai Giai nâng mắt nhìn thấy mẹ Lục đang lau nước mắt mình.

Cô lập tức im lặng, nguyên chủ trừ ba năm đó ra gần như chưa từng làm ra cống hiến gì cho gia đình, coi tình yêu thương của tất cả mọi người đối với cô là lý đương nhiên.

Cô mím chặt môi, một gia đình tốt như vậy, cô nhất định phải thay đổi quỹ đạo vận mệnh ban đầu mới được.

Bên cạnh, hốc mắt của cha Lục cũng hơi nhòe đi, ông ta sẽ không biểu đạt giống như mẹ Lục mà chỉ cúi đầu ăn cơm.

Lục Giai Giai biết tính cách của ông ta, chỉ gắp một miếng thịt khô vào trong bát cha Lục: “Cha, qua vài ngày nữa là bận vụ mùa rồi, đừng để cơ thể mệt mỏi, đợi con đi làm rồi, khoảng thời gian này sẽ thêm ít chất béo cho nhà mình.”

“Ừm, đều nghe con gái hết.” Cha Lục liếc mắt nhìn con gái nhỏ, đột nhiên phát hiện ra Lục Giai Giai đã bắt đầu trở nên lý trí hẳn.

Vẻ mặt của ông ta lạnh lùng, đều tại Châu Văn Thanh, nếu không phải vì anh ta thì con gái ông ta cũng sẽ không điên thành ra như thế.

Nghĩ đến hơn một năm này Châu Văn Thanh chiếm nhiều lời của nhà ông ta như vậy, trong lòng cha Lục đã có dự tính.

“Mẹ, mẹ cũng ăn đi.” Lục Giai Giai múc một thìa canh trứng gà vào bát mẹ Lục, cô biết thời đại này không chú trọng nhiều như vậy nên trực tiếp đặt bên cạnh thịt khô.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện