Giang Nguyệt Vi nhận thấy được tâm tư thương tiếc của hắn ta, trong lòng cười lạnh một tiếng, cảm thấy ghê tởm nhưng sắc mặt vẫn không lộ ra một tia cảm xúc: "Đúng, nghĩ kỹ rồi, tôi nguyện ý ly hôn với anh."
Nói thật ra, lúc trước Hà Hiểu Phong cũng là vì ham sắc đẹp của Giang Nguyệt Vi mới cố ý cưới cô, lúc mới kết hôn, tình cảm của hai người cũng coi như là tốt, nhưng tình cảm tốt thì sao, cô cũng không thể sinh con cho hắn.
Bởi vì không thể sinh con, cô cũng ít nhiều mang theo chút áy náy, cho nên những ngày sau này mặc kệ làm cái gì đều mang theo một chút ý nịnh nọt lấy lòng, nếu đánh giá một người vợ tốt một trăm điểm, vậy thì cô có thể lấy chín mươi lăm điểm.
Chỉ là cô có làm tốt hơn nữa cũng vô dụng, đừng nói là nông thôn, cho dù thành phố lớn có cởi mở hơn nữa, nếu cưới một người phụ nữ không thể sinh con thì kiểu gì cũng sẽ ly hôn, dù sao, chẳng có ai dở hơi lại muốn nhà mình tuyệt hậu.
Chỉ là ly hôn không phải đơn giản như hắn ta nghĩ, Giang Nguyệt Vi vẫn luôn kiên quyết không đồng ý ly hôn, hắn là người đã có công việc chính thức, không có khả năng bởi vì ly hôn lại cùng một người phụ nữ như cô làm ầm ĩ đến toàn bộ công xã đều biết, cho nên hôn sự này mới kéo dài một năm, chuyện ly hôn không phải không muốn mà là không thể.
Hiện tại người phụ nữ này không biết là uống nhầm thuốc gì, lại bình tĩnh ôn hòa nói ra hai chữ này, tim hắn đập loạn: "Cô đã đồng ý ly hôn vậy thì tôi cũng đương nhiên là không có ý kiến."
Dù sao cũng là người phụ nữ đã theo mình ba năm, Hà Hiểu Phong cũng không phải là loại người hẹp hòi, cho nên hắn suy nghĩ một hồi, lại nói: "Cô gả vào nhà họ Hà mặc dù không thể sinh cho tôi được một đứa con trai, nhưng dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, cô cũng theo tôi tận ba năm, dĩ nhiên tôi sẽ không bạc đãi cô, bây giờ cô muốn cái gì cứ nói đi."
Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì hơi giật mình, nếu là bình thường cô tìm Hà Hiểu Phong xin ít tiền cũng khó như cầu thần bái phật chờ họ hiển linh, không ngờ bây giờ, khi sống lại lại có thể nghe thấy hắn ta nói chuyện dứt khoát lưu loát như một người đàn ông, thật sự khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Không biết tại sao, cô đột nhiên muốn cười, thì ra ly hôn với hắn ta thật sự rất vui, không ngờ hắn ta lại hào phóng như vậy, quả nhiên là chờ đợi không được, muốn nhanh chóng đuổi cô đi.
Nếu đã như vậy, cô cũng cảm thấy mình không cần khách khí với hắn ta làm gì: "Nếu như vậy, thật sự là rất cám ơn anh, tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa, thứ tôi muốn là toàn bộ tiền lương ba năm này của anh."
Lời này giống như ném một bàn tay khổng lồ vào trong một đầm nước chết vậy. Oành, trong nháy mắt liền nổi lên sóng to gió lớn, đánh cho mấy người đối diện trở tay không kịp, trong lúc nhất thời đều sững sờ trợn mắt há hốc mồm cả đám với nhau.
Không khí trong phòng trong nháy mắt liền đọng lại, thậm chí, còn có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Giang Nguyệt Vi không đợi mấy người kia đáp lại, tiếp tục nhìn Hà Hiểu Phong, thanh âm không nhanh không chậm nói: “Lúc mới kết hôn, anh chỉ là tài xế cấp năm, mỗi tháng lĩnh ba mươi bảy đồng tiền lương, hai năm sau anh thăng cấp bốn, tiền lương mỗi tháng là bốn mươi mốt đồng, ba năm tổng cộng là ba mươi sáu tháng .
Nói thật ra, lúc trước Hà Hiểu Phong cũng là vì ham sắc đẹp của Giang Nguyệt Vi mới cố ý cưới cô, lúc mới kết hôn, tình cảm của hai người cũng coi như là tốt, nhưng tình cảm tốt thì sao, cô cũng không thể sinh con cho hắn.
Bởi vì không thể sinh con, cô cũng ít nhiều mang theo chút áy náy, cho nên những ngày sau này mặc kệ làm cái gì đều mang theo một chút ý nịnh nọt lấy lòng, nếu đánh giá một người vợ tốt một trăm điểm, vậy thì cô có thể lấy chín mươi lăm điểm.
Chỉ là cô có làm tốt hơn nữa cũng vô dụng, đừng nói là nông thôn, cho dù thành phố lớn có cởi mở hơn nữa, nếu cưới một người phụ nữ không thể sinh con thì kiểu gì cũng sẽ ly hôn, dù sao, chẳng có ai dở hơi lại muốn nhà mình tuyệt hậu.
Chỉ là ly hôn không phải đơn giản như hắn ta nghĩ, Giang Nguyệt Vi vẫn luôn kiên quyết không đồng ý ly hôn, hắn là người đã có công việc chính thức, không có khả năng bởi vì ly hôn lại cùng một người phụ nữ như cô làm ầm ĩ đến toàn bộ công xã đều biết, cho nên hôn sự này mới kéo dài một năm, chuyện ly hôn không phải không muốn mà là không thể.
Hiện tại người phụ nữ này không biết là uống nhầm thuốc gì, lại bình tĩnh ôn hòa nói ra hai chữ này, tim hắn đập loạn: "Cô đã đồng ý ly hôn vậy thì tôi cũng đương nhiên là không có ý kiến."
Dù sao cũng là người phụ nữ đã theo mình ba năm, Hà Hiểu Phong cũng không phải là loại người hẹp hòi, cho nên hắn suy nghĩ một hồi, lại nói: "Cô gả vào nhà họ Hà mặc dù không thể sinh cho tôi được một đứa con trai, nhưng dù sao chúng ta cũng là vợ chồng, cô cũng theo tôi tận ba năm, dĩ nhiên tôi sẽ không bạc đãi cô, bây giờ cô muốn cái gì cứ nói đi."
Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì hơi giật mình, nếu là bình thường cô tìm Hà Hiểu Phong xin ít tiền cũng khó như cầu thần bái phật chờ họ hiển linh, không ngờ bây giờ, khi sống lại lại có thể nghe thấy hắn ta nói chuyện dứt khoát lưu loát như một người đàn ông, thật sự khiến người ta cảm thấy bất ngờ.
Không biết tại sao, cô đột nhiên muốn cười, thì ra ly hôn với hắn ta thật sự rất vui, không ngờ hắn ta lại hào phóng như vậy, quả nhiên là chờ đợi không được, muốn nhanh chóng đuổi cô đi.
Nếu đã như vậy, cô cũng cảm thấy mình không cần khách khí với hắn ta làm gì: "Nếu như vậy, thật sự là rất cám ơn anh, tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa, thứ tôi muốn là toàn bộ tiền lương ba năm này của anh."
Lời này giống như ném một bàn tay khổng lồ vào trong một đầm nước chết vậy. Oành, trong nháy mắt liền nổi lên sóng to gió lớn, đánh cho mấy người đối diện trở tay không kịp, trong lúc nhất thời đều sững sờ trợn mắt há hốc mồm cả đám với nhau.
Không khí trong phòng trong nháy mắt liền đọng lại, thậm chí, còn có thể nghe được cả tiếng kim rơi. Giang Nguyệt Vi không đợi mấy người kia đáp lại, tiếp tục nhìn Hà Hiểu Phong, thanh âm không nhanh không chậm nói: “Lúc mới kết hôn, anh chỉ là tài xế cấp năm, mỗi tháng lĩnh ba mươi bảy đồng tiền lương, hai năm sau anh thăng cấp bốn, tiền lương mỗi tháng là bốn mươi mốt đồng, ba năm tổng cộng là ba mươi sáu tháng .
Danh sách chương