Tôi tính qua rồi, ba năm này tiền lương của anh hẳn là một ngàn ba trăm tám mươi đồng. Tôi cũng không phải là người tham lam, cũng là vợ chồng một thời gian, tôi đã trừ đi lễ hỏi lúc trước cho hai bên nhà chúng ta cùng tiền ăn uống ba năm nay của tôi, vậy tính ra cũng chỉ có một ngàn đồng, tôi muốn một ngàn đồng này của anh.”

Thanh âm của cô từ trước đến nay vẫn luôn mềm mại, khiến người ta yêu thích không thôi, nhưng lúc này, đám người ở đây lại chỉ cảm thấy thanh âm này giống như dao cắt qua màng nhĩ của bọn họ vậy, khiến họ chán ghét.

“Không thể nào, cô dám!”

Triệu Phượng Tiên phản ứng lại trực tiếp rít gào một tiếng, ngón tay cô ta chỉ vào Giang Nguyệt Vi, tức giận đến run rẩy: "Mày, mày điên rồi, lúc trước kết hôn đã cho nhà họ Giang mày một trăm tám mươi tám đồng tiền sính lễ, kết hôn ba năm đến một cái rắm mày cũng không sinh được vậy mà hiện tại không những đề nghị ly hôn mà còn không biết xấu hổ muốn lấy toàn bộ tiền lương ba năm này của Hiểu Phong, mày đang cướp bóc sao?"

Ông Hà cũng trợn tròn mắt, một ngàn đồng đấy, cô con dâu này có biết mình đang nói cái gì không? Đừng nói tới trong nhà bây giờ không có nhiều như vậy, cho dù có, sao cô ta có thể không biết xấu hổ mà mở miệng đòi chứ? Hà Hiểu Phong vốn nghĩ hai người kết hôn ba năm, người phụ nữ này ở nhà họ Hà làm việc quả thật cũng không tệ lắm, cho cô một hai trăm đồng xem như là giúp đỡ người nghèo cũng được, nhưng mà, hắn ta tuyệt đối không nghĩ tới cô lại mở miệng ra liền đòi tiền lương ba năm này của hắn ta, còn đòi một ngàn đồng!

Con số này cho dù là chính bản thân hắn ta cũng không dễ dàng mở miệng liền đòi, nếu đưa cho cô, vậy hắn ta chẳng khác nào là ra khỏi nhà, người phụ nữ này ăn được gan hùm mật gấu hay sao?



Hà Hiểu Phong cũng bị yêu cầu này của cô làm cho tức giận đến sắp bật cười, hắn ta chậm rãi thở ra một hơi, sau đó chậm rãi mở miệng: "Giang Nguyệt Vi, tôi là nể tình vợ chồng chúng ta ba năm mới để cho cô mở miệng nói điều kiện, không phải để cho cô lừa tôi, một ngàn đồng, nếu không phải cô điên rồi sao mới dám mở miệng?"

Hà Hiểu Phương nghe thế cũng cười nhạo nói: "Đúng vậy, chị dâu, chị sao có thể như vậy a, cho dù chị cùng anh tôi có ly hôn, cũng không thể lừa người khác như vậy chứ?"

Triệu Phượng Tiên vừa nghe cô ta gọi Giang Nguyệt Vi là chị dâu, hung hăng gắt một cái, sửa lại xưng hô cho cô ta: "Chị dâu cái khỉ gì, nó không phải chị dâu mày! Nó chính là quỷ hút máu, chuyên hút máu nhà chúng ta, hút cốt tủy của chúng ta! Chị dâu gì chứ!"

"Cái rắm cũng không thể sinh ra được, không bảo cả nhà cô trả lễ hỏi cũng đã là khách khí rồi, bây giờ còn muốn lấy toàn bộ lương ba năm nay của Hiểu Phong, cô cảm thấy mình xứng sao?"

Một ngàn đồng đúng là một khoản tiền rất lớn, nhưng trên cơ bản người ta vẫn có thể có được con số này, nhưng Giang Nguyệt Vi cảm thấy dùng một ngàn đồng đấy mua cô của ba năm đã qua kia cộng với việc trả giá đời trước của cô nữa, thêm với công việc và danh tiếng của Hà Hiểu Phong cùng Chung Bảo Ý, thì số tiền này tuyệt đối không nhiều.

Sớm biết cả nhà bọn họ nhất định sẽ phản ứng như vậy, cho nên cô không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn bọn họ thần sắc xanh trắng một hồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện