“Cô theo tôi trở về phòng!”
Người đàn ông nói xong, không nghe cô nói, trực tiếp kéo đi ra ngoài, Giang Nguyệt Vi không thoát được khỏi tay hắn, cứ như vậy trực tiếp bị hắn ta kéo về phòng.
Trong phòng, Hà Hiểu Phong trở tay khóa cửa lại, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Nguyệt Vi, cuối cùng, hắn phải cố nén lửa giận, run rẩy hỏi cô: "Cô đang cầm thư của tôi?"
Giang Nguyệt Vi sờ sờ cổ tay bị nam nhân kéo đến phát đau, in cả dấu tay, tâm tình cũng vô cùng căm tức, cô thẳng thắn, giọng điệu không kiên nhẫn: "Đúng, cầm, tất cả thư của anh hiện tại đều ở trong tay tôi, cho nên xin anh đối với tôi khách khí một chút."
Hà Hiểu Phong cố gắng đè nén lửa giận của mình, vừa bước về phía cô vừa vươn tay ra: "Vậy bây giờ xin cô trả lại cho tôi."
Nhìn vẻ mặt đương nhiên, không chút hối lỗi của người đàn ông, Giang Nguyệt Vi trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, bị vợ phát hiện có gian tình lại bình tĩnh như vậy, quả là tài giỏi.
Sau tình cảm, hắn không chỉ không có áy náy còn có thể nói ra lời lẽ hợp tình hợp lý như thế, cũng không biết hắn lấy đâu ra sức lực.
Đáy lòng cô hung hăng mắng hắn ta một tiếng "Tra nam", sau đó chuyển qua đứng một bên kéo ra khoảng cách giữa hai người, thanh âm không chút hoang mang: "Thư hiện tại không có ở trong tay tôi, chờ sau khi chúng ta ly hôn, tôi lấy được tiền rồi sẽ trả lại cho anh."
Hà Hiểu Phong không nghĩ tới lúc trước mình luyến tiếc ném đi những bức thư kia lại chôn cho mình một quả bom lớn như vậy, hắn tiếp tục tới gần cô: "Giang Nguyệt Vi, cô đừng quá đáng, thứ cô muốn là một ngàn đồng mà không phải một trăm đồng, ba năm nay ăn mặc ở nhà dùng cái nào không tốn tiền? Tôi hiện tại lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho cô?"
Giang Nguyệt Vi không biết nhà họ Hà có bao nhiêu tiền, nhưng Hà Hiểu Phong làm tài xế gần bảy tám năm, hàng năm vào dịp lễ tết công xã còn có các loại phúc lợi, tiền gửi ngân hàng khẳng định sẽ có, cô nhìn người đàn ông, một bước cũng không nhường: "Tôi đã trừ đi lễ hỏi lúc trước cho nhà họ Giang và tiền ăn uống ba năm nay của tôi cho anh rồi, ba năm nay tôi cũng không phải không làm việc, một ngàn đồng cũng không nhiều."
Thấy cô vẫn không chịu nhường nhịn mà vẫn cãi cố, Hà Hiểu Phong tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhưng vừa nghĩ tới những bức thư kia vẫn đang ở trong tay cô, hắn liền biết mình không thể nổi lên xung đột với cô được! Suy nghĩ một lát, hắn xoay người cầm lấy bình nước ấm rót một ly nước đưa qua cho cô, vẻ mặt hoà hoãn nói: "Tôi hiện tại thật sự không có nhiều tiền như vậy, mấy năm nay trong nhà ăn, dùng, tiêu những cái gì không phải cô không biết, hơn nữa, lúc trước xem bệnh cho cô cũng tốn không ít tiền, cô xem, có thể giảm xuống năm trăm hay không?"
“Không được.”
Giang Nguyệt Vi lười đánh bài tình cảm với hắn, mấy năm nay, mấy cái gọi là tiêu xài cơ bản đều không liên quan đến cô, xem bệnh cũng là vì hắn mà gánh vác, nhưng những món nợ này cô đã không muốn tính với anh: "Tiền đồ của anh sẽ rất tươi sáng, mất một ngàn đồng này anh vẫn còn có thể kiếm lại, nhưng tôi đã ly hôn với anh, lại phải mang danh không thể sinh con. Cuộc sống trôi qua như thế nào anh hẳn là đã lường trước được, cho nên một ngàn đồng này một phân không thể thiếu."
Người đàn ông nói xong, không nghe cô nói, trực tiếp kéo đi ra ngoài, Giang Nguyệt Vi không thoát được khỏi tay hắn, cứ như vậy trực tiếp bị hắn ta kéo về phòng.
Trong phòng, Hà Hiểu Phong trở tay khóa cửa lại, nhìn chằm chằm vào mắt Giang Nguyệt Vi, cuối cùng, hắn phải cố nén lửa giận, run rẩy hỏi cô: "Cô đang cầm thư của tôi?"
Giang Nguyệt Vi sờ sờ cổ tay bị nam nhân kéo đến phát đau, in cả dấu tay, tâm tình cũng vô cùng căm tức, cô thẳng thắn, giọng điệu không kiên nhẫn: "Đúng, cầm, tất cả thư của anh hiện tại đều ở trong tay tôi, cho nên xin anh đối với tôi khách khí một chút."
Hà Hiểu Phong cố gắng đè nén lửa giận của mình, vừa bước về phía cô vừa vươn tay ra: "Vậy bây giờ xin cô trả lại cho tôi."
Nhìn vẻ mặt đương nhiên, không chút hối lỗi của người đàn ông, Giang Nguyệt Vi trong lòng không khỏi cười lạnh một tiếng, bị vợ phát hiện có gian tình lại bình tĩnh như vậy, quả là tài giỏi.
Sau tình cảm, hắn không chỉ không có áy náy còn có thể nói ra lời lẽ hợp tình hợp lý như thế, cũng không biết hắn lấy đâu ra sức lực.
Đáy lòng cô hung hăng mắng hắn ta một tiếng "Tra nam", sau đó chuyển qua đứng một bên kéo ra khoảng cách giữa hai người, thanh âm không chút hoang mang: "Thư hiện tại không có ở trong tay tôi, chờ sau khi chúng ta ly hôn, tôi lấy được tiền rồi sẽ trả lại cho anh."
Hà Hiểu Phong không nghĩ tới lúc trước mình luyến tiếc ném đi những bức thư kia lại chôn cho mình một quả bom lớn như vậy, hắn tiếp tục tới gần cô: "Giang Nguyệt Vi, cô đừng quá đáng, thứ cô muốn là một ngàn đồng mà không phải một trăm đồng, ba năm nay ăn mặc ở nhà dùng cái nào không tốn tiền? Tôi hiện tại lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cho cô?"
Giang Nguyệt Vi không biết nhà họ Hà có bao nhiêu tiền, nhưng Hà Hiểu Phong làm tài xế gần bảy tám năm, hàng năm vào dịp lễ tết công xã còn có các loại phúc lợi, tiền gửi ngân hàng khẳng định sẽ có, cô nhìn người đàn ông, một bước cũng không nhường: "Tôi đã trừ đi lễ hỏi lúc trước cho nhà họ Giang và tiền ăn uống ba năm nay của tôi cho anh rồi, ba năm nay tôi cũng không phải không làm việc, một ngàn đồng cũng không nhiều."
Thấy cô vẫn không chịu nhường nhịn mà vẫn cãi cố, Hà Hiểu Phong tức giận đến sắc mặt xanh mét, nhưng vừa nghĩ tới những bức thư kia vẫn đang ở trong tay cô, hắn liền biết mình không thể nổi lên xung đột với cô được! Suy nghĩ một lát, hắn xoay người cầm lấy bình nước ấm rót một ly nước đưa qua cho cô, vẻ mặt hoà hoãn nói: "Tôi hiện tại thật sự không có nhiều tiền như vậy, mấy năm nay trong nhà ăn, dùng, tiêu những cái gì không phải cô không biết, hơn nữa, lúc trước xem bệnh cho cô cũng tốn không ít tiền, cô xem, có thể giảm xuống năm trăm hay không?"
“Không được.”
Giang Nguyệt Vi lười đánh bài tình cảm với hắn, mấy năm nay, mấy cái gọi là tiêu xài cơ bản đều không liên quan đến cô, xem bệnh cũng là vì hắn mà gánh vác, nhưng những món nợ này cô đã không muốn tính với anh: "Tiền đồ của anh sẽ rất tươi sáng, mất một ngàn đồng này anh vẫn còn có thể kiếm lại, nhưng tôi đã ly hôn với anh, lại phải mang danh không thể sinh con. Cuộc sống trôi qua như thế nào anh hẳn là đã lường trước được, cho nên một ngàn đồng này một phân không thể thiếu."
Danh sách chương