Thấy cô còn không nể mặt, Hà Hiểu Phong tức giận đến muốn nổ phổi, chỉ hung hăng đập cái ly lên bàn, thanh âm gần như rít gào: "Giang Nguyệt Vi, cô đừng có không biết xấu hổ, cùng lắm thì tôi không ly hôn!"
Giang Nguyệt Vi nhìn hắn tức giận vô cùng, nói chuyện cũng không muốn khách khí: "Hà Hiểu Phong, chuyện đã đến nước này, chuyện ly hôn ngày hôm nay không phải do anh quyết định, tôi mới là người nắm quyền, nếu anh không chịu ly hôn, tôi có thể giao mấy bức thư này ra, khiến cả đôi nam nữ các người mất hết công việc, mất hết cả thể diện! Thậm chí, tôi còn có thể mang đống thư đó giao cho chồng của Chung Bảo Ý, người đàn ông của cô ta là người tham gia quân ngũ, anh chính là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, nếu để bọn họ truy cứu, anh cảm thấy mình còn có thể sống sót sao? Còn có thể kiếm ăn ở đây sao?"
Cô mới vừa nói xong, trong đầu Hà Hiểu Phong liền máu nóng dâng lên, không chút nghĩ ngợi giơ tay lên muốn tát cô một cái: "Giang Nguyệt Vi, cô dám?"
Sau khi kết hôn, Giang Nguyệt Vi đã sớm quen với việc Hà Hiểu Phong thỉnh thoảng lại động tay một cái, hắn vừa nhấc tay, trong nháy mắt, cô liền né tránh động tác của hắn.
Cô cất bước, tiến về phía người đàn ông, cũng dùng ánh mắt lạnh lùng hung hăng nhìn chằm chằm hắn: "Hà Hiểu Phong, hôm nay nếu anh động tay động chân với tôi, ngày mai tôi sẽ đưa thư đến đơn vị của anh, tôi muốn nhìn xem, đến lúc đó anh còn có thể giữ được phần vinh dự này của mình hay không?"
Lại một lần nữa bị uy hiếp, lửa giận trong lồng ngực Hà Hiểu Phong gần như muốn nhảy ra ngoài.
Giang Nguyệt Vi trước kia, dáng người xinh đẹp, ôn nhu thiện lương, nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ, một người phụ nữ bị người khác nhìn chằm chằm vài lần còn có thể đỏ mặt, hiện tại uy hiếp hắn lại ác độc như vậy.
Hà Hiểu Phong nắm chặt tay, âm trầm hung ác nhìn chằm chằm người trước mặt, biểu tình kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy: "Cũng là vợ chồng được một thời gian, tôi cho cô ăn, cho cô mặc, cho cô những thứ cô cần, cho cô cả thể diện dù cô không xứng, vậy mà cô lại dám lớn tiếng uy hiếp tôi như vậy?"
Giang Nguyệt Vi nghe xong lời nói này thì cười lạnh, nếu không phải nhà bọn họ khinh người quá đáng, nói chuyện quá khó nghe, cô cũng sẽ không làm chuyện tuyệt tình như vậy, nếu bây giờ sự tình đã đến nước này, vậy dứt khoát đem tất cả mọi chuyện mở rộng ra nói, cô sẽ không giống như đời trước im lặng nhịn xuống, một lần nữa lại phải chịu thiệt thòi.
“Đây không phải là uy hiếp.” Giọng nói của cô lạnh lùng: "Anh và tôi kết hôn ba năm, ba năm này tôi làm việc thế nào, cả đội của anh đều nhìn thấy, nhưng anh lại phản bội tôi, phản bội hôn nhân của chúng ta, là anh có lỗi trước, là anh nên bồi thường cho tôi."
Cô ấy đã phân tích cẩn thận việc xử lý thư tín, nếu tìm cách công khai sẽ làm cho Hà Hiểu Phong mất đi công việc, vậy cô cũng không chiếm được chỗ tốt, nhưng nếu Hà Hiểu Phong không chịu đồng ý điều kiện của cô, vậy cô cũng không muốn ủy khuất nữa, cho dù có phải bỏ đi hết tất cả đi, cô cũng phải kéo đàn ông này xuống nước.
Vì thế, cô lại tiếp tục nói: "Nếu như anh không muốn bị mất việc, không muốn bị người khác biết chuyện mất mặt của anh, vậy chúng ta liền giải quyết trong hòa bình, nhưng nếu anh còn cảm thấy tôi đây cố tình khi dễ anh, vậy lúc đó, tôi chắc chắn cũng sẽ phụng bồi anh đến cùng."
Giang Nguyệt Vi nhìn hắn tức giận vô cùng, nói chuyện cũng không muốn khách khí: "Hà Hiểu Phong, chuyện đã đến nước này, chuyện ly hôn ngày hôm nay không phải do anh quyết định, tôi mới là người nắm quyền, nếu anh không chịu ly hôn, tôi có thể giao mấy bức thư này ra, khiến cả đôi nam nữ các người mất hết công việc, mất hết cả thể diện! Thậm chí, tôi còn có thể mang đống thư đó giao cho chồng của Chung Bảo Ý, người đàn ông của cô ta là người tham gia quân ngũ, anh chính là kẻ phá hoại hạnh phúc gia đình người khác, nếu để bọn họ truy cứu, anh cảm thấy mình còn có thể sống sót sao? Còn có thể kiếm ăn ở đây sao?"
Cô mới vừa nói xong, trong đầu Hà Hiểu Phong liền máu nóng dâng lên, không chút nghĩ ngợi giơ tay lên muốn tát cô một cái: "Giang Nguyệt Vi, cô dám?"
Sau khi kết hôn, Giang Nguyệt Vi đã sớm quen với việc Hà Hiểu Phong thỉnh thoảng lại động tay một cái, hắn vừa nhấc tay, trong nháy mắt, cô liền né tránh động tác của hắn.
Cô cất bước, tiến về phía người đàn ông, cũng dùng ánh mắt lạnh lùng hung hăng nhìn chằm chằm hắn: "Hà Hiểu Phong, hôm nay nếu anh động tay động chân với tôi, ngày mai tôi sẽ đưa thư đến đơn vị của anh, tôi muốn nhìn xem, đến lúc đó anh còn có thể giữ được phần vinh dự này của mình hay không?"
Lại một lần nữa bị uy hiếp, lửa giận trong lồng ngực Hà Hiểu Phong gần như muốn nhảy ra ngoài.
Giang Nguyệt Vi trước kia, dáng người xinh đẹp, ôn nhu thiện lương, nói chuyện ôn nhu nhỏ nhẹ, một người phụ nữ bị người khác nhìn chằm chằm vài lần còn có thể đỏ mặt, hiện tại uy hiếp hắn lại ác độc như vậy.
Hà Hiểu Phong nắm chặt tay, âm trầm hung ác nhìn chằm chằm người trước mặt, biểu tình kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy: "Cũng là vợ chồng được một thời gian, tôi cho cô ăn, cho cô mặc, cho cô những thứ cô cần, cho cô cả thể diện dù cô không xứng, vậy mà cô lại dám lớn tiếng uy hiếp tôi như vậy?"
Giang Nguyệt Vi nghe xong lời nói này thì cười lạnh, nếu không phải nhà bọn họ khinh người quá đáng, nói chuyện quá khó nghe, cô cũng sẽ không làm chuyện tuyệt tình như vậy, nếu bây giờ sự tình đã đến nước này, vậy dứt khoát đem tất cả mọi chuyện mở rộng ra nói, cô sẽ không giống như đời trước im lặng nhịn xuống, một lần nữa lại phải chịu thiệt thòi.
“Đây không phải là uy hiếp.” Giọng nói của cô lạnh lùng: "Anh và tôi kết hôn ba năm, ba năm này tôi làm việc thế nào, cả đội của anh đều nhìn thấy, nhưng anh lại phản bội tôi, phản bội hôn nhân của chúng ta, là anh có lỗi trước, là anh nên bồi thường cho tôi."
Cô ấy đã phân tích cẩn thận việc xử lý thư tín, nếu tìm cách công khai sẽ làm cho Hà Hiểu Phong mất đi công việc, vậy cô cũng không chiếm được chỗ tốt, nhưng nếu Hà Hiểu Phong không chịu đồng ý điều kiện của cô, vậy cô cũng không muốn ủy khuất nữa, cho dù có phải bỏ đi hết tất cả đi, cô cũng phải kéo đàn ông này xuống nước.
Vì thế, cô lại tiếp tục nói: "Nếu như anh không muốn bị mất việc, không muốn bị người khác biết chuyện mất mặt của anh, vậy chúng ta liền giải quyết trong hòa bình, nhưng nếu anh còn cảm thấy tôi đây cố tình khi dễ anh, vậy lúc đó, tôi chắc chắn cũng sẽ phụng bồi anh đến cùng."
Danh sách chương