Nếu thật sự để cho người đàn ông kia biết, bị đánh phỏng chừng vẫn là nhẹ, hắn sợ nhất chính là vạn nhất người đàn ông kia hung ác một chút, đem hắn đưa vào đồn công an thì đời hắn coi như bỏ.
Từ khi con trai lên làm tài xế đường dài, địa vị của nhà họ Hà ở đội sản xuất Nam Kiều như diều gặp gió. Mấy năm vừa rồi, Triệu Phượng Tiên đã quen với việc được người khác a dua nịnh hót, chưa từng uất ức như hôm nay, nhưng bà ta cũng không dám oán giận lên Chung Bảo Ý, chỉ đem tất cả hận ý đều chuyển tới trên người Giang Nguyệt Vi.
Bà ta tức giận không làm gì được, trực tiếp khóc lớn: "Tiện nhân trời đánh này, nhà họ Hà chúng ta thật sự là xui xẻo tám đời mới gặp phải loại đàn bà này, lúc trước mẹ đã nói rồi, mẹ không muốn con cưới cô ta, con lại cứ nhất định nằng nặc đòi phải cưới, hiện tại thì tốt rồi, đến cả đứa con cũng sinh không được, chuyện đó mẹ cứ coi như xong, giờ cô ta lại còn muốn con đường sống của chúng ta biến mất! Con đã thấy chưa?"
Hà Hiểu Phong vốn tâm trạng đã không được tốt, lần này lại bị mẹ hắn ta nói trúng tim đen, trong lòng cũng không nhịn được: "Được rồi, không cần nói nữa, hiện tại đồ ở trong tay cô ta, cô ta muốn ly hôn thì ly hôn, số tiền kia coi như là dùng để mua bùa bình an đi."
Triệu Phượng Tiên cảm thấy đau lòng không thôi, "bình an" này phải tốn tận một ngàn đồng, gần như tiêu hết của cải của nhà họ Hà bọn họ, cái giá phải trả thật sự quá lớn, bà ta không thể tiếp nhận: "Không thể nghĩ ra biện pháp gì nữa sao? Hay là mẹ đi nói chuyện với cô ta?"
Hà Hiểu Phong đại khái là có thể đoán được trong nhà hắn ta có bao nhiêu tiền, cũng biết bọn họ luyến tiếc số tiền này, nếu quả thật để cho mẹ hắn đi tìm Giang Nguyệt Vi nói chuyện, nói không chừng chuyện còn chưa nói xong đã lao vào đánh nhau, chuyện đêm nay nếu bị người khác biết thì đối với hắn mà nói chính là đả kích mang tính hủy diệt, hắn không muốn như vậy.
“Đừng gây sức ép cho cô ta nữa.” Hắn nhìn Triệu Phượng Tiên nói: "Mẹ cứ lấy năm trăm đồng ra ứng trước, ngày mai bảo cô ta theo con đến đại đội ký đơn ly hôn, số tiền còn lại, con sẽ nghĩ biện pháp."
“Còn nữa, chuyện ly hôn phải trả tiền, nhà chúng ta cũng không cần nói ra bên ngoài, miễn cho những người đó lại muốn ở sau lưng nói lung tung.”
Nếu để cho mọi người biết bọn họ để ly hôn với Giang Nguyệt Vi, phải bỏ ra một ngàn đồng, vậy khẳng định mọi chuyện sẽ nghi ngờ, cho nên trước tiên cứ ngậm bồ hòn làm ngọt, bọn họ sau này dạy cô ta một bài học sau.
Vừa nghe được những lời này, Triệu Phượng Tiên trợn tròn mắt, bọn họ bị lừa một ngàn đồng, bà ta lại không thể tìm Giang Nguyệt Vi tính sổ, không thể buông lời chửi rủa, cũng không thể nói chuyện này ra bên ngoài, cái gì cũng không được phép làm, chỉ có thể tự mình đem cơn tức này buộc ở trong lòng, quả thực nghẹn đến mức làm cho người ta muốn hôn mê! Tất cả mọi người đều nghẹn một hơi, ai cũng không nói lời nào, một lát sau, Hà Hiểu Phương chậm rãi nói: "Anh, chuyện của hai người, người đàn ông kia có biết hay không? Chẳng may anh ta biết, anh ta có thể sẽ giống như Giang Nguyệt Vi, đi tìm chúng ta đòi tiền, tính sổ hay không?"
Từ khi con trai lên làm tài xế đường dài, địa vị của nhà họ Hà ở đội sản xuất Nam Kiều như diều gặp gió. Mấy năm vừa rồi, Triệu Phượng Tiên đã quen với việc được người khác a dua nịnh hót, chưa từng uất ức như hôm nay, nhưng bà ta cũng không dám oán giận lên Chung Bảo Ý, chỉ đem tất cả hận ý đều chuyển tới trên người Giang Nguyệt Vi.
Bà ta tức giận không làm gì được, trực tiếp khóc lớn: "Tiện nhân trời đánh này, nhà họ Hà chúng ta thật sự là xui xẻo tám đời mới gặp phải loại đàn bà này, lúc trước mẹ đã nói rồi, mẹ không muốn con cưới cô ta, con lại cứ nhất định nằng nặc đòi phải cưới, hiện tại thì tốt rồi, đến cả đứa con cũng sinh không được, chuyện đó mẹ cứ coi như xong, giờ cô ta lại còn muốn con đường sống của chúng ta biến mất! Con đã thấy chưa?"
Hà Hiểu Phong vốn tâm trạng đã không được tốt, lần này lại bị mẹ hắn ta nói trúng tim đen, trong lòng cũng không nhịn được: "Được rồi, không cần nói nữa, hiện tại đồ ở trong tay cô ta, cô ta muốn ly hôn thì ly hôn, số tiền kia coi như là dùng để mua bùa bình an đi."
Triệu Phượng Tiên cảm thấy đau lòng không thôi, "bình an" này phải tốn tận một ngàn đồng, gần như tiêu hết của cải của nhà họ Hà bọn họ, cái giá phải trả thật sự quá lớn, bà ta không thể tiếp nhận: "Không thể nghĩ ra biện pháp gì nữa sao? Hay là mẹ đi nói chuyện với cô ta?"
Hà Hiểu Phong đại khái là có thể đoán được trong nhà hắn ta có bao nhiêu tiền, cũng biết bọn họ luyến tiếc số tiền này, nếu quả thật để cho mẹ hắn đi tìm Giang Nguyệt Vi nói chuyện, nói không chừng chuyện còn chưa nói xong đã lao vào đánh nhau, chuyện đêm nay nếu bị người khác biết thì đối với hắn mà nói chính là đả kích mang tính hủy diệt, hắn không muốn như vậy.
“Đừng gây sức ép cho cô ta nữa.” Hắn nhìn Triệu Phượng Tiên nói: "Mẹ cứ lấy năm trăm đồng ra ứng trước, ngày mai bảo cô ta theo con đến đại đội ký đơn ly hôn, số tiền còn lại, con sẽ nghĩ biện pháp."
“Còn nữa, chuyện ly hôn phải trả tiền, nhà chúng ta cũng không cần nói ra bên ngoài, miễn cho những người đó lại muốn ở sau lưng nói lung tung.”
Nếu để cho mọi người biết bọn họ để ly hôn với Giang Nguyệt Vi, phải bỏ ra một ngàn đồng, vậy khẳng định mọi chuyện sẽ nghi ngờ, cho nên trước tiên cứ ngậm bồ hòn làm ngọt, bọn họ sau này dạy cô ta một bài học sau.
Vừa nghe được những lời này, Triệu Phượng Tiên trợn tròn mắt, bọn họ bị lừa một ngàn đồng, bà ta lại không thể tìm Giang Nguyệt Vi tính sổ, không thể buông lời chửi rủa, cũng không thể nói chuyện này ra bên ngoài, cái gì cũng không được phép làm, chỉ có thể tự mình đem cơn tức này buộc ở trong lòng, quả thực nghẹn đến mức làm cho người ta muốn hôn mê! Tất cả mọi người đều nghẹn một hơi, ai cũng không nói lời nào, một lát sau, Hà Hiểu Phương chậm rãi nói: "Anh, chuyện của hai người, người đàn ông kia có biết hay không? Chẳng may anh ta biết, anh ta có thể sẽ giống như Giang Nguyệt Vi, đi tìm chúng ta đòi tiền, tính sổ hay không?"
Danh sách chương