Lời này vừa nói ra, Triệu Phượng Tiên như thể đã được đánh cho tỉnh, trong nháy mắt liền phản ứng lại, nếu người đàn ông kia cũng tới tìm bọn họ đòi một ngàn đồng, vậy nhà họ Hà bọn họ xem như xong đời rồi, vừa nghĩ như vậy, bà ta chỉ cảm thấy trời đất như muốn sập xuống!
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?” Triệu Phượng Tiên hít thở không thông.
Hà lão đầu cảm thấy vấn đề này bắt đầu trở nên nghiêm trọng, vội nhìn con trai mình hỏi: "Em gái con nói đúng, lỡ như người đàn ông kia biết chuyện, rồi tới tận cửa tìm chúng ta vậy phải làm sao, nhà chúng ta nào có nhiều tiền như vậy?"
“Anh ta không biết chuyện này.” Hà Hiểu Phong chậm rãi nói, Chung Bảo Ý cũng là một tháng gần đây mới gửi thư ly hôn, người đàn ông kia hình như mỗi lần trở về đều ở không bao lâu, mà anh ta cũng là hôm nay mới trở về, chưa gặp qua mặt Chung Bảo Ý, trừ phi là thần, nếu không, anh ta không có khả năng biết nhanh như vậy.
Hắn nói xong, lại đơn giản đem chuyện Chung Bảo Ý nói với bọn họ, lại nói: "Chờ con ly hôn rồi, chuyện kết hôn sẽ nhanh đến, mọi người nhanh chóng chuẩn bị một chút đi."
Triệu Phượng Tiên nghe hắn nói xong, trái tim mới dần dần chậm rãi buông xuống, sự tình đã phát sinh, bà ta biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, chờ đuổi Giang Nguyệt Vi đi, nhà họ Hà bọn họ nhất định phải đem việc vui này khoe cho cả xã biết mới được: “Được, ngày mai mẹ sẽ cho người đi xem bát tự của hai đứa.”
Hà Hiểu Phong cũng đã lâu không gặp Chung Bảo Ý, hiện tại chuyện ly hôn đã có chút cơ hội, hắn ta liền đứng dậy, tìm cớ ra ngoài.
Phòng ngủ cách nhà chính cũng không xa lắm, Giang Nguyệt Vi bên này nghe được tiếng đối thoại sột soạt, tiếng người đàn ông kia nói muốn ra ngoài cô cũng nghe được, hiện tại cô không muốn chú ý tới những thứ này, cũng lười đi quản rốt cuộc hắn ta muốn đi nơi nào.
Bây giờ xác định, sáng sớm hôm sau phải đến đại đội viết đơn ly hôn rồi đóng dấu, cô dự định ngủ tạm một đêm ở nhà họ Giang. Vốn tưởng rằng Hà Hiểu Phong rất nhanh sẽ trở về phòng ngủ, nhưng ai ngờ một đêm trôi qua, giường cưới vốn nên ngủ của hắn ta vẫn sạch sẽ chỉnh tề như trước khi đi ngủ, ga giường ngay cả một nếp nhăn cũng không có.
Người đàn ông này hình như một đêm không về, Giang Nguyệt Vi cũng không biết hắn ta đi đâu, trong lòng lộp bộp một chút, đột nhiên liền có chút lo lắng, có phải người đàn ông này nhìn thấy cô đòi nhiều tiền như vậy liền đổi ý không ly hôn hay không? Nghĩ đến đây, cô lập tức đứng dậy, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chờ thu dọn xong chuẩn bị đi ra ngoài tìm người, kết quả vừa mở cửa phòng liền thấy người đàn ông mình vừa nghĩ đến đứng ở cửa giơ tay lên đang muốn gõ cửa.
Hà Hiểu Phong thấy cô mở cửa liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, sau đó đưa đơn ly hôn trong tay qua, giọng nói có chút khàn khàn: "Đơn ly hôn tôi điền rồi, cô mau ký tên đi."
Giang Nguyệt Vi nhìn người vẫn còn đang ở đây vội vàng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Tiền của tôi đâu?"
Hà Hiểu Phong đôi mắt âm lãnh: "Chờ giấy ly hôn được đại đội đóng dấu tôi sẽ đưa cho cô."
“Không được.” Giang Nguyệt Vi mặt lạnh trực tiếp cự tuyệt hắn: "Tối hôm qua không phải chúng ta đã nói rồi sao, không lấy được tiền, tôi sẽ không ký tên."
“Vậy, vậy làm sao bây giờ?” Triệu Phượng Tiên hít thở không thông.
Hà lão đầu cảm thấy vấn đề này bắt đầu trở nên nghiêm trọng, vội nhìn con trai mình hỏi: "Em gái con nói đúng, lỡ như người đàn ông kia biết chuyện, rồi tới tận cửa tìm chúng ta vậy phải làm sao, nhà chúng ta nào có nhiều tiền như vậy?"
“Anh ta không biết chuyện này.” Hà Hiểu Phong chậm rãi nói, Chung Bảo Ý cũng là một tháng gần đây mới gửi thư ly hôn, người đàn ông kia hình như mỗi lần trở về đều ở không bao lâu, mà anh ta cũng là hôm nay mới trở về, chưa gặp qua mặt Chung Bảo Ý, trừ phi là thần, nếu không, anh ta không có khả năng biết nhanh như vậy.
Hắn nói xong, lại đơn giản đem chuyện Chung Bảo Ý nói với bọn họ, lại nói: "Chờ con ly hôn rồi, chuyện kết hôn sẽ nhanh đến, mọi người nhanh chóng chuẩn bị một chút đi."
Triệu Phượng Tiên nghe hắn nói xong, trái tim mới dần dần chậm rãi buông xuống, sự tình đã phát sinh, bà ta biết hiện tại nói cái gì cũng vô dụng, chờ đuổi Giang Nguyệt Vi đi, nhà họ Hà bọn họ nhất định phải đem việc vui này khoe cho cả xã biết mới được: “Được, ngày mai mẹ sẽ cho người đi xem bát tự của hai đứa.”
Hà Hiểu Phong cũng đã lâu không gặp Chung Bảo Ý, hiện tại chuyện ly hôn đã có chút cơ hội, hắn ta liền đứng dậy, tìm cớ ra ngoài.
Phòng ngủ cách nhà chính cũng không xa lắm, Giang Nguyệt Vi bên này nghe được tiếng đối thoại sột soạt, tiếng người đàn ông kia nói muốn ra ngoài cô cũng nghe được, hiện tại cô không muốn chú ý tới những thứ này, cũng lười đi quản rốt cuộc hắn ta muốn đi nơi nào.
Bây giờ xác định, sáng sớm hôm sau phải đến đại đội viết đơn ly hôn rồi đóng dấu, cô dự định ngủ tạm một đêm ở nhà họ Giang. Vốn tưởng rằng Hà Hiểu Phong rất nhanh sẽ trở về phòng ngủ, nhưng ai ngờ một đêm trôi qua, giường cưới vốn nên ngủ của hắn ta vẫn sạch sẽ chỉnh tề như trước khi đi ngủ, ga giường ngay cả một nếp nhăn cũng không có.
Người đàn ông này hình như một đêm không về, Giang Nguyệt Vi cũng không biết hắn ta đi đâu, trong lòng lộp bộp một chút, đột nhiên liền có chút lo lắng, có phải người đàn ông này nhìn thấy cô đòi nhiều tiền như vậy liền đổi ý không ly hôn hay không? Nghĩ đến đây, cô lập tức đứng dậy, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chờ thu dọn xong chuẩn bị đi ra ngoài tìm người, kết quả vừa mở cửa phòng liền thấy người đàn ông mình vừa nghĩ đến đứng ở cửa giơ tay lên đang muốn gõ cửa.
Hà Hiểu Phong thấy cô mở cửa liền trực tiếp đẩy cửa đi vào, sau đó đưa đơn ly hôn trong tay qua, giọng nói có chút khàn khàn: "Đơn ly hôn tôi điền rồi, cô mau ký tên đi."
Giang Nguyệt Vi nhìn người vẫn còn đang ở đây vội vàng thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Tiền của tôi đâu?"
Hà Hiểu Phong đôi mắt âm lãnh: "Chờ giấy ly hôn được đại đội đóng dấu tôi sẽ đưa cho cô."
“Không được.” Giang Nguyệt Vi mặt lạnh trực tiếp cự tuyệt hắn: "Tối hôm qua không phải chúng ta đã nói rồi sao, không lấy được tiền, tôi sẽ không ký tên."
Danh sách chương