“Tiểu Kê, chúng ta đi trạm phế liệu thử đi?”Mộc Du Du gọi Tiểu Kê trong ý thức, lúc cô đọc tiểu thuyết biết trạm phế phẩm là nơi nữ chính nhất định phải đi

“Được, được chứ! Tiểu Kê nhất định sẽ giúp chị tìm được không ít bảo vật.” Mộc Du Du không thấy Tiểu Kê vụng về xoay vài vòng tại chỗ.

“Đi.” Mộc Du Du căn cứ vào trí nhớ của nguyên chủ đi tới trạm phế liệu trong nội thành.

Bảo vệ ở cửa ngồi trên ghế dài vắt chéo chân ngâm nga gia điệu mà Mộc Du Du nghe không hiểu.

“Bác à, cháu muốn đi tìm một ít báo chí dán tường.” Mộc Du Du cười nói.

“Năm đồng một cân, đồ không được lấy đừng động vào.”Bác bảo vệ nhìn cô.

“Biết rồi bác.”

“Tiểu Kê, mau tìm.”Sau khi Mộc Du Du vào phòng, cầm một ít báo, vội vàng thúc giục Tiểu Kê.

“Chị, chân bàn gỗ bên phải tỷ.”

“Cái hộp phía trước kia.”

“Bên trong giá giường kia có giấu đồ.”



“Chị, cái vại gốm sứ bên trái.”

“...”

Mộc Du Du cất hết những đồ mà Tiểu Kê nói vào không gian, tính về nhà xem thử.

“Chị, không có gì đáng giá.”Tiểu Kê mất mát nói.

“Được, “Mộc Du Du ôm đống báo kia ra khỏi trạm phế phẩm.

Ở trong góc phát hiện một ít sách giáo khoa, thuận tiện cũng thu vào không gian, nhỡ đâu sau này cô muốn thi đại học còn có thể dùng được.

“Năm cân.”Bác bảo vệ từ trên xuống dưới liếc Mộc Du Du một cái, xác định cô không có lấy thứ gì khác.

“Được.”Mộc Du Du cầm hai đồng năm xu đưa cho bác bảo vệ rồi ôm báo rời đi.

Mộc Du Du ra khỏi trạm phế liệu tìm một góc bỏ báo vào không gian, chuẩn bị trở về nấu cơm.

Vốn định đến nhà hàng quốc doanh nếm thử, nhưng thói quen tự mình nấu cơm, cô vẫn quyết định trở về tự mình làm.

Sau khi về đến nhà, hấp một bát cơm, trong nhà chỉ có trứng gà, cô nhớ không gian trong tủ lạnh còn có rau, đi lấy mấy ớt xanh cùng một ít thịt, còn có một ít rau xanh.

“Chị, hệ thống mua sắm cũng có thể mua rau nhau.”Tiểu Kê nhắc nhở.



“Được.”Mộc Du Du cảm thấy Tiểu Kê cũng ngoan, làm cho cô ở thế giới này sẽ không cảm thấy cô đơn.

Buổi trưa Mộc Du Du làm thịt xào ớt xanh, một quả trứng hấp, một phần rau xanh.

Cũng may cô từ nhỏ ở cô nhi viện, loại chuyện sinh hoạt này không làm khó được cô.

Vốn cô muốn nấu ăn trong không gian, nhưng nhà ở đại viện đều gần nhau, nếu người khác biết cô ở nhà lại không có nấu cơm, nhỡ khiến cho người ta oài nghi thì không tốt.

“Tiểu Kê, em nói xem sau này chị đi tùy quân có thể làm được công việc gì? Mộc Du Du mang Tiểu Kê đến phòng ăn trong không gian, ngồi ở trên bàn vừa ăn, vừa cùng Tiểu Kê tán gẫu.

“Chị muốn làm cái gì?”Tiểu Kê hỏi.

“Chị không biết bên kia có thể làm gì, quân khu phía đông hình như chính là Thanh Đảo Sơn Đông.”Mộc Du Du cắn đũa nói.

Nếu cô không có ý định kết hôn với Cố Bắc Đình, thì sẽ không dùng tiền của anh, tiền của nhà nguyên chủ một ngày nào đó sẽ dùng hết, tuy rằng cô có thể dựa vào thương thành và hệ thống trồng trọt kiếm tiền, nhưng dù sao cũng phải tìm một nơi xuất xứ cho số tiền này.

“Chị làm gì ở thời đại đó?”Tiểu Kê hỏi, nhóc con có thể tiếp nhận được trí nhớ của nguyên chủ, nhưng không có ký ức Mộc Du Du ở thời không kia.

“Chị ở thời không đó đang là nghiên cứu sinh, học ngoại ngữ.” Mộc Du Du nói, cô có thiên phú ngôn ngữ cực cao, tiếng Anh đã qua cấp tám, tiếng Nga, tiếng Pháp, tiếng Nhật, tiếng Hàn đều có thể nói.

Tiểu Kê lắc lư đầu to, giống như đang suy nghĩ.”Chị có thể đến hiệu sách Tân Hoa làm phiên dịch.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện